Từ trên ban công căn nhà nhìn xuống, những đóa hoa ban sáng màu sắc rạng ngời trong đêm cũng trở nên u ám. Là vì đêm tối khiến tâm trạng của con người cũng ảm đạm theo, hay vì lòng người buồn bã nên cảnh vật nhìn đâu cũng u uất. Có lẽ đêm nay Gia Nhi sẽ không ngủ được. Mọi chuyện liên tục xảy ra từ khi cô đồng ý theo Cao Nguyên về nhà. Ngay từ đầu cô đã quyết định sai lầm. Dẫu biết làm công việc này chỉ vì số tiền quá lớn kia, nhưng bản thân cô vẫn thấy mình đã dấn thân vào một con đường sai trầm trọng. Ngọc Hân đã biết một phần hoàn cảnh gia đình cô, thì sớm muộn gì chuyện cô làm vợ thuê cũng sẽ bị phát hiện. Cô chỉ thắc mắc, tại sao Cao Nguyên không dũng cảm nói tất cả sự thật, dù bà Xuân có độc ác đến mấy cũng không thể vì chuyện anh có con và bị ruồng bỏ mà không tha thứ cho anh? Hà cớ gì anh cứ mãi bắt buộc cô phải diễn cho tròn vai trong vở kịch này? Anh nói một tuần nữa anh sẽ giải quyết, cũng thế thôi, chỉ là vấn đề thời gian. Rồi cô cũng sẽ phải rời khỏi căn nhà này, gia đình anh cũng sẽ hiểu mọi chuyện. Thế thì tại sao anh không đồng ý chấm dứt chuyện này ngay lúc này? Chẳng lẽ anh lại muốn sắp xếp hoặc thuê thêm một người nào đó làm vật thế thân khác? Có phải anh vì danh dự và sĩ diện của một người nắm giữ quyền cao chức trọng mà phải khổ sở che giấu như thế này không, hay là anh đã có ý đồ gì khác? Càng nghĩ Gia Nhi càng thấy rối tung cả lên.
“Sao em lại đứng đây? Đang suy nghĩ gì à?”
Gia Nhi giật mình, trong đầu vẫn còn lan man những mớ hỗn độn kia. Cô chợt nghĩ thay vì đứng yên một chỗ thắc mắc, tại sao cô không hỏi thẳng chủ nhân của những việc rắc rối này?
“Đúng là tôi đang suy nghĩ…rất nhiều chuyện tôi thật sự không hiểu.”
“Em không hiểu chuyện gì?”
“Mọi chuyện đã đi đến mức này rồi, tại sao anh lại còn giấu giếm? Tôi nghĩ nguyên nhân ở mẹ anh và danh dự của anh chỉ là một phần, còn lý do nào khác tôi không nghĩ ra.”
Cao Nguyên hơi sững người nhìn cô, anh chống hay tai vào ban công, ngước mắt lên trời, như muốn nhờ các ngôi sao trên đó trả lời thay anh.
“Em có biết người đàn ông mà anh gọi là ba kia thực chất không phải là ba ruột của anh không?”
Cô khẽ gật đầu.
“Vậy có lẽ em cũng biết ba ruột của anh vì nguyên nhân gì mà mất chứ?”
“Hình như căn bệnh tim của ông tái phát, không cấp cứu kịp thời.”
“Nhưng anh không nghĩ vậy.”
Gia Nhi khó hiểu nhìn anh. “Tại sao?”
“Khi ba mất anh chỉ mới sáu tuổi. Một đứa trẻ con khi phát hiện ra người thân thương yêu của mình đau đớn nằm vật vã trên sàn nhà, mặt tím tái, miệng há hốc, cảm giác lúc đó đến giờ anh vẫn không quên được. Sau cái chết của ba, anh mắc căn bệnh trầm cảm, hầu như những chuyện xung quanh anh không để tâm đến và những chuyện đau buồn trong quá khứ cũng không còn trong tâm trí anh. Cho đến ba năm sau đó, mẹ đưa một người đàn ông lạ về nhà, nói với anh từ giờ về sau ông ấy sẽ là ba của anh. Căn bệnh của anh vẫn chưa khỏi hẳn, nên anh cũng chẳng màng đến việc ông ấy là ai. Lúc đó anh chỉ còn có mẹ, một mình mẹ chăm sóc anh, nên anh không muốn bà phải phiền lòng. Gọi ai là ba, anh đều chấp nhận. Khoảng thời gian đó, ông ấy cũng chăm sóc anh như con ruột, anh cũng dần cảm động với tấm lòng của ông, mở lòng hơn với ông. Đến khi mẹ sinh Ngọc Hân, anh rất vui và luôn yêu thương đứa em gái. Gia đình bốn người, có sự nghiệp, vật chất đầy đủ, luôn hòa thuận êm ấm, là mơ ước của biết bao nhiêu người. Nhưng có lẽ chuyện gì đều có mặt trái của nó. Thời gian anh học lớp mười, một hôm anh đi ngang qua phòng làm việc của ông, anh tình cờ nghe được một câu nói: “Nếu như anh không đồng ý với yêu cầu của tôi thì anh đừng hối hận!” Trong khoảnh khắc đó, thời gian chín năm trước như ùa vào tâm trí anh. Câu nói ấy như cỗ máy thời gian khiến mọi việc trước kia anh ngỡ đã quên sạch lại hiện về. Anh nhớ lại trước thời khắc ba anh mất, anh nghịch ngợm vào phòng làm việc của ba, sau đó vì mải mê chơi đùa anh đã làm đổ cả ly nước trên bàn vào xấp hồ sơ trên bàn. Vừa lúc ba anh bước vào phòng, vì sợ hãi nên anh đã lén chui vào một ngăn nhỏ của chiếc tủ gỗ đựng hồ sơ lẩn trốn. Anh nghe được giọng ba cãi nhau cùng một người đàn ông, nghe tiếng bước chân lộp cộp của cả hai đi qua đi lại, nghe được câu nói đó phát ra từ người đàn ông kia. Nhưng…giây phút quan trọng nhất anh đã ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại chỉ nhìn thấy ba nằm dưới sàn nhà và…”
Cao Nguyên ngẩng cao đầu như cố nén lại giọt lệ đã đọng lưng chừng khóe mắt. Có lẽ anh đang hồi tưởng lại những kí ức tuổi thơ vừa hạnh phúc và cũng đầy đau buồn. Gia Nhi bỗng muốn an ủi anh, nhưng chẳng biết phải nói ra sao. Cô chỉ có thể nhìn anh với ánh mắt thông cảm. Chợt như hiểu ra điều gì, cô nhíu mày hỏi.
“Anh nghi ngờ người đàn ông kia đã hại ba anh tái phát bệnh?”
Anh gật đầu.
“Chẳng lẽ anh đoán ông ấy là…”
“Phải!” Anh thôi nhìn trời, xoay người đối diện Gia Nhi, nói thẳng thắn. “Là người đàn ông ngày đêm bên cạnh mẹ anh!”
Gia Nhi kinh ngạc, sững người. Từ khi cô bước vào căn nhà này, ngoài má Lam, ông Cường là người thứ hai cô có cảm tình. Ông luôn nói chuyện nhẹ nhàng với cô, luôn xem cô là con dâu thực sự, luôn can thiệp vào những trận cãi nhau nảy lửa của hai mẹ con Cao Nguyên. Trong lòng mỗi người luôn có một bí mật. Lẽ nào, bí mật của ông lại là một tội ác được che giấu suốt bao năm qua? Cô nghĩ mình không thể nào ở lại nơi này được nữa.
Như đọc được ý nghĩ của Gia Nhi, Cao Nguyên đưa hai tay vịn vai cô, động viên. “Đó chỉ là suy đoán của anh. Dù sao đi nữa khi ba mất anh vẫn còn rất nhỏ, chuyện anh nghe được có thể không đúng với sự thật, cũng có thể là cái chết của ba đã khiến anh ám ảnh nên suy nghĩ lung tung. Xin lỗi em, đáng lẽ anh không nên kể ra những chuyện này.”
“Nhưng…tôi vẫn không hiểu những chuyện đó có liên quan gì đến việc tôi tiếp tục làm vợ anh?” Cô sực nhớ ra câu hỏi của cô vẫn chưa được giải đáp.
“Anh muốn giữ chức chủ tịch của công ty, vì ba anh, vì gia đình anh. Anh không muốn công sức của ba lại rơi vào tay kẻ khác. Bao năm qua cứ ngỡ sóng yên biển lặng nên anh mải mê vào chuyện tình cảm, bỏ bê việc làm. Nếu như những suy đoán của anh là đúng, thì anh nghĩ ông ấy về đây là có chủ đích. Vì thực chất mẹ anh cũng còn cổ phần trong công ty. Chỉ cần anh có một gia đình riêng, sẽ không ai có thể can thiệp vào việc làm của anh nữa.”
Gia Nhi lờ mờ hiểu ra. Dù không đúng lúc nhưng cô cảm thấy thật buồn cười. Thời buổi hiện đại mà gia đình anh như sống trong thời vua tôi, người trong nhà bày mưu tranh quyền đoạt vị. Quả thật là không gì không thể xảy ra trong cuộc sống đầy rẫy những biến cố như bây giờ. Cô chỉ thầm than trời tại sao số phận mình lại long đong rơi đúng nào nơi oái oăm này.
“Vậy…một tuần sau tôi đi rồi anh sẽ tính sao? Lại tìm người khác về thay thế à?”
Anh thở dài thườn thượt. “Anh cũng chưa biết phải làm gì. Nhưng thật sự…anh vẫn mong em có thể ở lại bên cạnh anh.”
Cao Nguyên nhìn cô thật lâu, đến mức cô phải giả vờ lơ đãng nhìn hướng khác.
“Em còn đau không?” Anh định đưa tay sờ lên những vết hằn còn sót lại trên gương mặt cô nhưng cô quay mặt né tránh. Anh buồn bã rụt tay lại, đút tay vào túi quần.
“Tôi không sao. Mẹ anh vẫn còn nương tay đấy, còn anh thì…đáng lẽ ra anh không nên đánh Ngọc Hân mạnh như thế!” Cô nhớ đến người em gái của anh, trong lòng có phần hoang mang, sực nhớ ra, lại hỏi. “Nhưng…tại sao Hân lại biết chuyện gia đình của tôi vậy?”
“Cách đây vài hôm nó có nói cho anh nghe, nó tình cờ biết được trong dịp vào trường em tham dự ngày lễ gì đó cùng người bạn. Nó còn biết cả chuyện em và Huy quen nhau nữa.”
Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
“Thế…lỡ như Ngọc Hân lại tiếp tục vào trường để điều tra chuyện của tôi thì sao? Thật sự mà nói thì chuyện tôi còn đi học mà lại có con với anh đã là một chuyện không bình thường rồi, chỉ cần tìm hiểu đôi chút về khoảng thời gian giữa tôi và Huy, cô ấy sẽ biết Nguyên Dương không thể nào là con của tôi. Đến lúc đó, anh sẽ phải giải thích như thế nào nữa?”
“Xin lỗi em!”
của Gia Nhi khiến Cao Nguyên áy náy, anh cũng đã nghĩ đến những chuyện đó chứ, chỉ là thật sự anh không tìm được cách nào để giải quyết, bề ngoài luôn giữ bình tĩnh, nhưng nội tâm anh cũng hoang mang không kém Gia Nhi. Ngày trước cứ ngỡ họ về Việt Nam trong thời gian ngắn như trước kia, đùng một cái lại về ở luôn. Trong khi anh chỉ dự định thuê cô làm vật thế thân, mọi chuyện kết thúc anh và cô cũng sẽ trở lại thân phận như xưa, không ai liên quan đến ai, sau đó anh sẽ nói với gia đình rằng, cả hai không hợp nhau, chia tay nhau là chuyện bình thường. Và với danh tiếng như anh, rồi anh cũng sẽ tìm được một người hợp ý, xứng đáng về làm mẹ của Nguyên Dương.
Quả là người tính không bằng trời tính. Có lẽ duyên số đã đưa anh gặp Gia Nhi, định mệnh quyết định ba mẹ anh ở lại Việt Nam sinh sống, trách nhiệm khiến anh phải nuôi dưỡng Nguyên Dương. Mọi chuyện trên đời thực chất đã được Thượng đế sắp đặt sẵn, dù anh có nhúng tay vào thì cũng chỉ thêm phần rắc rối. Trước mắt, tình thế đã trở nên hỗn độn như mớ bòng bong rồi. Anh chỉ còn biết nhìn Gia Nhi mà thở dài.
“Đáng lẽ anh không nên đẩy em vào những tình huống khó xử như thế này. Có lẽ em nói đúng, trước sau gì anh cũng phải nói rõ sự thật. Nhưng anh hy vọng rằng, dù sau này em không còn là vợ anh nữa, chúng ta vẫn có thể gặp nhau, được chứ?”
Thái độ lo lắng và hoang mangcủa Gia Nhi khiến Cao Nguyên áy náy, anh cũng đã nghĩ đến những chuyện đó chứ, chỉ là thật sự anh không tìm được cách nào để giải quyết, bề ngoài luôn giữ bình tĩnh, nhưng nội tâm anh cũng hoang mang không kém Gia Nhi. Ngày trước cứ ngỡ họ về Việt Nam trong thời gian ngắn như trước kia, đùng một cái lại về ở luôn. Trong khi anh chỉ dự định thuê cô làm vật thế thân, mọi chuyện kết thúc anh và cô cũng sẽ trở lại thân phận như xưa, không ai liên quan đến ai, sau đó anh sẽ nói với gia đình rằng, cả hai không hợp nhau, chia tay nhau là chuyện bình thường. Và với danh tiếng như anh, rồi anh cũng sẽ tìm được một người hợp ý, xứng đáng về làm mẹ của Nguyên Dương.
Quả là người tính không bằng trời tính. Có lẽ duyên số đã đưa anh gặp Gia Nhi, định mệnh quyết định ba mẹ anh ở lại Việt Nam sinh sống, trách nhiệm khiến anh phải nuôi dưỡng Nguyên Dương. Mọi chuyện trên đời thực chất đã được Thượng đế sắp đặt sẵn, dù anh có nhúng tay vào thì cũng chỉ thêm phần rắc rối. Trước mắt, tình thế đã trở nên hỗn độn như mớ bòng bong rồi. Anh chỉ còn biết nhìn Gia Nhi mà thở dài.
“Đáng lẽ anh không nên đẩy em vào những tình huống khó xử như thế này. Có lẽ em nói đúng, trước sau gì anh cũng phải nói rõ sự thật. Nhưng anh hy vọng rằng, dù sau này em không còn là vợ anh nữa, chúng ta vẫn có thể gặp nhau, được chứ?”