Hàn Mỹ Úy trùm chăn ngồi trên ghế sa lon nhà Tô Đỉnh, chân gác lên trên đầu gối Tô Đỉnh, thoải mái hưởng thụ Tô Đỉnh phục vụ bóp chân.
"Bạn thân yêu, bạn thật tốt!" mắt Mỹ Úy cười cong lên, thân mật cọ đầu lên vai Tô Đỉnh.
Tô Đỉnh làm giống như đàn ông mạnh mẽ, ưỡn ngực ngẩng đầu: "Đôi tay mạnh mẽ này luôn mở rộng vì cậu! Đừng sợ, mọi việc có tớ đây!"
Thấy bộ dạng Hàn Mỹ Úy như chim nhỏ nép vào người, cảm xúc hiện trên mặt cũng dịu đi không ít, lúc này Tô Đỉnh mới nheo mắt lại nhìn Hàn Mỹ Úy một giây trên mặt tâm tình cũng hòa hoãn không ít, Tô Đỉnh lúc này mới lại nheo lại mắt cùng Hàn Mỹ Úy một giây, thay bạn tốt cầu cạnh: "Mỹ Úy, mình thay mặt Hàn Mạch chuộc tội với cậu, lão ngài chớ chấp nhặt cùng tên tôn tử kia!"
Nhắc tới Hàn Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Mỹ Úy trầm xuống. Buồn bã ỉu xìu nói: "Anh ta quá khi dễ người khác. . ."
"Cũng không phải là..!" Tô Đỉnh dùng từ chính nghĩa mắng Hàn Mạch: "Cậu ta rống cái gì chứ! Tên đó còn lý luận! Bá đạo ích kỷ cậy mạnh không nói đạo lý!"
" Thật ra tớ thật không muốn đi nước ngoài. . . Tớ chỉ muốn tìm việc gì đó làm giết thời gian mà thôi. . ."
"Dù cho, chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên trước hết cậu ta cũng không nên tức giận! Tên khốn kiếp này! Cũng do cậu nuông chiều, tớ không biết sao cậu bình tĩnh, nếu là tớ, liền tát bốp bốp cho chết tên đó đi!"
"Đánh anh ấy chết cũng vô ích, mẹ anh ấy còn thường xuyên dẫn tớ đi kiểm tra nước ối. . . Thật sự tớ cảm thấy rất nhục nhã."
"Chuyện này, tớ nghĩ cậu nên nói cho Hàn Mạch biết."
"Nói cho anh ấy biết có tác dụng gì chứ? Tớ không làm kiểm tra này, mẹ anh ấy sẽ không tin tưởng mình, cho dù Hàn Mạch ngăn cản, cũng không thể thay đổi được tình hình của mình."
"Haiz! Nhà giàu thật có nhiều chuyện rắc rối, đều do Hàn Mạch, khiến Mỹ Úy của chúng ta rơi vào tình cảnh thế này."
Hàn Mỹ Úy vừa nghe Tô Đỉnh nói như vậy, uất ức trong lòng cũng liền phát tiết ra ngoài rồi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thật ra thì tớ cũng có lỗi, lời nói có phần hơi quá, anh ấy đối với tớ vô cùng tốt, tớ cũng không phải ngốc, có thể cảm nhận được tình cảm của anh ấy."
"Cậu hiểu là được rồi, tớ biết Hàn Mạch đã nhiều năm, lần đầu thấy cậu ta để ý một cô gái như vậy, cậu tin không? "
"Có thật không?"
"Dĩ nhiên! Không phải là tớ nói quá bạn thân của tớ, nhưng với điều kiện của Hàn Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn này, cử chỉ tao nhã này, chân dài này, học vấn cao này đó chính là người tầm cỡ, người có sắc đẹp Hàn Mạch nhìn cũng không nhìn, cậu nghĩ sao!"
"Cũng là bởi vì anh ấy quá tốt, tớ cái gì cũng đều không nổi trội, cho nên mới cảm thấy không thích hợp."
"Cậu cũng rất nổi trội mà, " Tô Đỉnh rất nghiêm túc nhìn Mỹ Úy nói: "Bụng của cậu rất ấn tượng!"
"Đáng ghét!" Hàn Mỹ Úy làm bộ nhéo eo Tô Đỉnh, Tô Đỉnh cười khanh khách, vội vàng cầu xin tha thứ: "Được rồi, được rồi, tớ đầu hàng, tớ không nói nữa."
Hàn Mỹ Úy hết sức nghiêm túc chờ đợi Tô đỉnh nói lại lần nữa.
"Cậu, thật biết điều, rất đơn giản thuần khiết, rất hợp với khí phách của Hàn Mạch, cậu cần một người thông minh lanh lợi như vậy che chở cho cậu, mà cậu ấy cũng cần cậu như cậu cần cậu ấy."
"Anh ấy cần tớ như tớ cần anh ấy?"
"Ừ."
"Tô Đỉnh, lời này không giống lời cậu nói nha, quá đề cao rồi!"
"Vậy cậu xem, bổn tọa (*) gần đây đang nghiên cứu sách Tiểu hiền, cái gì là tình yêu không cần lý luận."
(* Tô Đỉnh hay tự xưng lắm nha, nên mình để nguyên cách tự xưng nhé)
"Là Trương Tiểu Nhàn (**) chứ?"
(** "Kiếp này từng có em", "Tay buông tay và tim thôi nhớ", "Tìm thấy nhau trong nỗi cô đơn" là ba tác phẩm của nhà văn viết về tình yêu nổi tiếng ở Hong Kong, ra mắt bạn đọc Việt.
Trong tiểu thuyết Kiếp này em từng có anh, tác giả xây dựng câu chuyện xoay quanh một bức tranh ghép từ 2.000 mảnh, có tên “Bầu trời Cherbourg”. Bức tranh họa một nhà hàng ở một thị trấn nhỏ của nước Pháp. Bên trong nhà hàng cổ kính vây quanh bởi các bức tường đã xuống cấp, phần mái có vết ám khói, một đôi nam nữ ngồi bên bàn uống rượu vang. Cảm giác bình yên như thế là mơ ước của hai nhân vật chính Châu Nhị và Văn Lâm. Nhờ bức tranh ấy mà họ luôn nhớ về nhau, tìm thấy nhau dù phải xa cách. Kể cả khi chàng trai mất đi, cô gái vẫn tự nhủ: “Kiếp này em từng có anh”.
Nếu Kiếp này em từng có anh là thiên tình cảm lãng mạn, thì Tìm thấy nhau trong nỗi cô đơn lại là một tiểu thuyết kết hợp giữa tình yêu và trinh thám. Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ giữa một chàng thám tử và một cô gái cô độc không nơi nương tựa. Cô gái đã dùng khoản tiền bất ngờ có được để thuê một thám tử tư theo dõi chính mình, chỉ vì anh trông giống một người. Bao năm sau, khi tiền bạc cạn kiệt, cô không còn đồng tiền nào để trả cho chàng thám tử. Cô tưởng rằng mình đánh mất anh, nhưng anh vẫn âm thầm theo bước cô. Cả hai dần đắm chìm trong mối tình gắn bó mà chẳng ai hay biết.
Tay buông tay và tim thôi nhớ là một tập tản văn với những rung động sâu lắng của tác giả. Tác phẩm nói về các cuộc tình tan vỡ nhưng không ủy mị, bi thương, chứa đựng những cảm xúc chân thực, mong manh, tinh tế của người phụ nữ với các kỷ niệm đã qua trong đời. Những câu chuyện mà Trương Tiểu Nhàn đề cập đến trong cuốn sách là những ly biệt, cách người phụ nữ đối diện với một tình yêu tan vỡ. Qua những trang viết, tác giả đưa ra những chiệm nghiệm, rằng rất nhiều điều chúng ta nhận được trong cuộc sống rồi sẽ biến mất. Những gì đổ vỡ rồi sẽ được xây đắp lại, những điều mới mẻ sẽ thay thế tàn dư cũ, tiếng cười vui sẽ thay cho tiếng nấc nghẹn. Cô khiến người đọc tin rằng, ai đi qua đổ vỡ trong tình yêu, rồi cũng đi đến hồi kết, không có tiếng cười cũng chẳng có nước mắt mặn chát. Nhờ tính chiêm nghiệm sâu sắc trong tác phẩm, Tay buông tay và tim thôi nhớ đã giành được sự yêu thích của nhiều độc giả Hong Kong.
Trương Tiểu Nhàn là nhà văn nữ nổi tiếng Hong Kong. Cô được mệnh danh là “tri kỷ tình yêu” của nhiều độc giả trẻ tại nhiều nước. Đến nay, Trương Tiểu Nhàn đã cho ra đời hơn 40 cuốn sách, được độc giả yêu thích.)
"Đúng, chính là nữ nhà văn đó, mặc dù lúc đầu tớ đọc không vào, nhưng sau lại thông suốt, có một câu tớ cảm thấy rất được. Tớ đọc cho cậu nghe nhé!" Tô Đỉnh lục tìm một quyển sách thuật lại đầy âm trạng, đọc diễn cảm: "Năm tháng qua đi, phần mộ chỉ là một cánh cửa, có một ngày, chúng ta cũng sẽ hiểu nhau, anh biết anh nhớ em, tình yêu đẹp nhất, là thành toàn, thành toàn cho người mình yêu được hạnh phúc. . . . . . "
Cả người Hàn Mỹ Úy cảm thấy sợ hãi, rùng mình một cái, hoài nghi hỏi: "Cậu phải thành toàn cho ai vậy? Không phải mấy ngày trước cậu nói với tớ cậu và Tịch Không cái gì kia rồi hả?"
Tô Đỉnh nhảy tới che miệng Hàn Mỹ Úy lại: "Cậu nhỏ tiếng thôi! Để cho mẹ tớ nghe là chết đó !"
Hàn Mỹ Úy tránh ra khỏi móng vuốt Tô Đỉnh, mắt to trừng mắt nhỏ với cô: "Tô Đỉnh, cậu có tâm sự?"
"Tớ có thể có tâm sự gì! Tớ ngày nào chả ăn ngon ngủ ngon làm gì có tâm sự ha ha!"
"Thật không có?"
"Thật không có!"
"Vậy điện thoại trên bàn cậu nhấp nháy tin nhắn lin tục như tỏa bong bóng tại sao cậu không thèm nhìn?"
"Di động nhắc chi tiêu đó . ."
"Khi nào thì Tịch Không bỏ quên di động đi làm hả"
"Được rồi, tớ ngả bài."
"Hợp tác thì giảm tội, ngoan cố thì chịu khổ!"
. . .
Sau khi Tô Đỉnh như kẻ trộm thẳng thắn nói hết toàn bộ mọi chuyện hư hỏng với Hàn Mỹ Úy, Hàn Mỹ Úy cho một ánh mắt hết sức đồng tình, người phụ nữ có bầu như cô gian nan tiếp tục bước tiếp trên con đường tình cảm mặc dù khổ sở, nhưng còn Tô Đỉnh thật sự làm cho người ta đau đầu, ngủ với người đàn ông đã mang vợ chưa cưới về nhà, còn dị thường đằm thắm, cái này thì ai mà chịu nổi.
"Tô Tô, vậy cậu tính thế nào?"
"Không biết. . ."
"Điện thoại cậu lại reo!"
"Không nhận!"
"Trên đó viết dì Băng. . . Ai vậy?"
"Mẹ của Tịch Không. . . Dì ấy gọi điện thoại cho tớ làm cái gì?"
Tô Đỉnh cầm lấy điện thoại Hàn Mỹ Úy đưa tới cẩn thận đặt bên tai nghe, liền nghe thấy giọng đặc biệt êm ái khác thường của dì Đoạn Băng.
"Tô Đỉnh à, dì là dì Băng đây. Một lát nữa con có rãnh không? Hôm nay nghỉ ở bệnh viện phải không? Con có thể tới nhà dì bồi dì tán dóc một lát được không?"
Làm sao nghe được giọng nói giống như bà ngoại sói?
"Nói chuyện phiếm? Dì. . . Dì nói với con dì không già sẽ không nói chuyện trời đất sao? Thế nào đột nhiên tìm con nói chuyện phiếm?"
"Dì có chuyện cần nhờ con, đại sự, chuyện đặc biệt lớn. Con nhất định phải giúp dì!" Đoạn Băng nói.
Tô Đỉnh mơ hồ có dự cảm chẳng lành, lạnh cả sống lưng.
Dì Băng này luôn là yêu nữ.
"Dì à, xảy ra chuyện gì?"
"Tịch Không không cẩn thận nói lộ ra chuyện với con cho Trịnh Bách Hợp, bây giờ nó với Trịnh Bách Hợp đang cãi nhau, con qua đây một chút đi. . ."
"A?" Tô Đỉnh giật thót mình, liền vội vàng lắc đầu: "Con không qua con không qua!"
"Con không qua?" Bỗng dưng Đoạn Băng trầm giọng nói.
"Không."
Chuyện giữa hai người bọn họ, thích cãi nhau thế nào, tại sao lại lôi cô vào chung? Lại nói, cho dù Trịnh Bách Hợp biết chuyện cô và Tịch Không lên giường với nhau, cũng là chuyện quá khứ rồi, mình không làm ầm ĩ thì thôi? Rốt cuộc dì Đoạn Băng đang tính toán gì?
Không đi. Không đi là không đi!
"Con không cần tới dì ở dưới lầu nhà con đón con!" Đoạn Băng sử xuất đòn sát thủ.
"Đừng đừng đừng! Dì không cần làm vậy!"
"Con tới không?"
"Được được được, con đi con đi."
59.
Hàn Mỹ Úy lại trở lại với công việc xử lý hồ sơ trong bệnh viện lúc trước, đã là người có thai. Các bác sĩ y tá trong bệnh viện quăng tới rất nhiều ánh mắt tò mò, điều này làm cho Hàn Mỹ Úy có chút khó xử, chỉ có thể cúi đầu, bước vội vã đi lên sân thượng bệnh viện, cuối cùng lại thấy một nơi toàn màu trắng không sạch sẽ.
Sân thượng gấm hoa đã không còn, cần phải là có người dọn dẹp, trụi lủi, không có chút nào đẹp như ngày trước.
Cảnh còn người mất, ngay cả một chỗ để cô lưu luyến cũng không còn.
Hàn Mỹ Úy mới vừa xoay người, liền nhìn thấy một màu trắng xuất hiện từ phía cầu thang đi lên, đi tới bên cạnh, Mỹ Úy mới nhìn thấy rõ bóng dáng.
"Bác sĩ Lương!" Mỹ Úy liền chào hỏi Lương Thần.
Lương Thần nghe tiếng ngẩng đầu, thấy một cái vòng tròn tròn ngược bóng hoàng hôn cười nhìn mình.
"Đã lâu không gặp." Anh khách khí chào hỏi.
Hai người đều đứng trên sân thượng, nhìn hoàng hôn trên bầu trời thành phố, toàn bộ thế giới yên tĩnh lại.
Hàn Mỹ Úy nghiêng đầu len lén quan sát Lương Thần. Người đàn ông này thật yên tĩnh, dường như anh ấy nhìn một cái là có thể hiểu thấu lòng người, nhưng đầy bí ẩn, anh luôn lên sân thượng này ngắm phong cảnh, nhưng lại không biết rằng mình đã đoạt mất sự nổi bật của cảnh sắc này.
Mỹ Úy nói: "Thoáng một cái đã lâu như vậy, nhớ lần trước cũng ở chỗ này, lời bác sĩ Lương nói vẫn còn trong tâm trí em."
"Xin lỗi, thời gian quá lâu, anh quên mình nói cái gì rồi."
"Anh nói, người yếu ớt không phải là bởi vì hoạn nạn, mà là thua ở sự khống chế của người khác."
"Vậy bây giờ em đã vui vẻ rồi?" Lương Thần rất tùy ý hỏi.
"Vui buồn lẫn lộn, vì khoảng thời gian này em trải qua rất nhiều chuyện, cũng trưởng thành hơn, bây giờ em sẽ rời khỏi nơi này, làm lại cuộc đời mình."
"Em từ chức?"
"Vâng. Từ chức một thời gian rồi, trở lại lấy một ít đồ, không ngờ có duyên gặp lại anh thế này."
Lương Thần cười khẽ: "Nhìn em cười tươi rạng rỡ, hẳn là rất hạnh phúc."
Hàn Mỹ Úy ngẩn ra: "Anh cảm thấy. . . em hạnh phúc? Nói thật ra em cũng không biết mình có hạnh phúc hay bất hạnh."
Lương Thần nói: "Mặc dù, anh không biết em đã trải qua chuyện gì, nhưng anh có thể giả định rằng, nếu anh là Thượng Đế, bây giờ anh đứng trước em, cho em cơ hội lựa chọn lại một lần nữa, em sẽ chọn thế nào?"
"Em. . ." Ánh mắt Hàn Mỹ Úy nhìn Lương Thần sợ hãi, anh vô tình đưa ra giả thuyết này khi đó . . .
Thời gian thoáng trôi qua, giống như dãi Ngân Hà tạo thành một vòng xoáy, Hàn Mỹ Úy bị hút vào trong vòng xoáy, trong lúc hoảng hốt trở lại buổi tối muộn cô uống say kia, cô đứng trong đêm tối ồn ào mờ mờ huyền ảo, khắp nơi đều là Chivas đổi vị hồng trà đá , một vài chị em la hét với Hàn Mỹ Úy kêu: "Đừng kiềm chế! Uống....uố...ng!"
Hàn Mỹ Úy cứ đứng như vậy, thấy mình yếu ớt lo lắng, vừa quay đầu, đã nhìn thấy Hàn Mạch từ một bàn khác đi tới.
Anh đèn đầy màu sắc chiếu trên mặt anh, có vẻ như quyến rũ mê hoặc, Hàn Mỹ Úy chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, anh mặc bộ đồ màu đen thoải mái, ánh mắt tự tin và mê hoặc, bị các chị em của mình kéo xuống ngồi bên cạnh.
"Xin chào." Anh chỉ nhìn cô chằm chằm, giơ ly rượu áp vào bên môi, xem như là đã nhìn trúng con mồi.
Thật không khó uống. Thì ra là buổi tối rượu ngọt như vậy.
Hàn Mỹ Úy thấy mình say như chết được Hàn Mạch đỡ, vào cửa khách sản, cánh cửa "Cạch" một tiếng chìa khóa mở ra, tất cả mọi chuyện sau đó bắt đầu.
Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, cắt đứt hồi tưởng của Hàn Mỹ Úy.
"Em không có sự lựa chọn đúng không?" Lương Thần hỏi.
Hàn Mỹ Úy cứng nhắc gật đầu, một lát sau, mới mất hồn trả lời: "Nếu như được lựa chọn lần nữa, em vẫn lựa chọn những việc đã xảy ra. Lúc em vừa mới tỉnh lại, bỗng nhiên rất sợ. Nếu như đêm đó không gặp anh ấy, không xảy ra chuyện đó, vậy cũng sẽ không có đứa bé này. Nhưng chợt nghĩ không có anh ấy, liền cảm thấy rất sợ."
Anh từng rất nghiêm túc hỏi cô, rốt cuộc cô có thích không, Hàn Mỹ Úy đều giống như con rùa đen rút đầu, không dám cho anh câu trả lời rõ ràng. Cô biết trong lòng anh nhất định sẽ buồn, dù sao trong tình cảm này cô gần như không nỗ lực.
Hàn Mỹ Úy vẫn không dám xác định mình rốt cuộc có thích hay không người đàn ông này, nhưng mới vừa rồi giống như cô bị thôi miên nhớ lại lần nữa, cảm thấy mọi chuyện rất tốt và may mắn. Bây giờ chỉ cần nghĩ trong cuộc đời mình không có Hàn mạch, trong lòng mình liền cảm thấy sợ hãi và đau đớn.
Có lẽ, đây cũng không phải là thích? Là yêu.
Cô yêu anh.
Lương Thần nghe cô kể xong, liền gật đầu: "Không hối hận, chính là một niềm hạnh phúc, cho nên anh kết luận em sẽ rất hạnh phúc."
"Cám ơn anh, bác sĩ Lương."
Mỹ Úy thở ra, mỉm cười thật tươi.
Lương Thần nhìn bên ngoài, chuẩn bị rời đi, liền nói với cô: "Dũng cảm, cố gắng lên."
"Ừm!"
"Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
"Bác sĩ Lương!"
"Hả?" Lương Thần dừng lại ở chỗ rất xa, quay đầu lại nhìn cô.
"Anh thật sự là Thượng Đế phái tới đấy!" Ánh mắt Mỹ Úy sáng ngời.
Lương Thần ngẩn ra, cũng lộ ra một nụ cưới thật đẹp, cuối cùng đưa lưng về phía cô phất phất tay, bóng dáng cao lớn biến mất ở cửa cầu thang.
Mặc dù cùng bác sĩ Lương không quen thân nói chuyện, nhưng lời anh nói, luôn thầy thuốc không tính là quen thuộc, nhưng hắn lời nói, có thể làm cho luôn có cảm giác người ta bị thuyết phục, có lẽ đây chính là bác sĩ Lương Thần tâm lý ở nơi này , vốn không quen biết, có khả năng giác ngộ cho con người, giống như thiên sứ do Thượng Đế phái tới, đánh thức ánh sáng bị đè nén bởi sự ngu muội trong đầu.
Hàn Mỹ Úy xoay người nhìn về phía trời chiều, duỗi lưng mệt mỏi, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Hàn Mạch, thì ra gặp anh, em chưa bao giờ hối hận.