Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến

Chương 18: Có gan đừng chạy

Trong căn tin bệnh viện, Tô Đỉnh đang cầm hộp cơm trưa do chính tay mẹ cô làm không biết ăn có ngon không, từ xa đã thấy Hàn Mỹ Úy chạy tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Tiểu Tô?" Hàn Mỹ Úy cười thân mật, lấy tay quơ quơ ở trước mặt cô.

"Bách Hợp. . ." Tô Đỉnh giống như mất mát cái gì đó vừa đút cơm vào miệng vừa lẩm bẩm.

"Tiểu Tô Tô, cậu làm sao vậy?" Hàn Mỹ Úy nhìn về phía miếng dưa chua trong hộp cơm nuốt nước miếng, thất muốn ăn quá…

"Bách Hợp. . . Bách Hợp. . ." Tô Đỉnh vẫn còn mất hồn mất vía.

"Bách Hợp? Hoa Bách Hợp?" ( Hoa lưu ly/ hoa loa kèn..)

"Không phải, là một người phụ nữ."

"Thật là trùng hợp, tôi cũng biết một cô gái tên là Bách Hợp, dáng dấp đặc biệt xinh đẹp."

Tô Đỉnh mãnh liệt quay đầu lại, một đôi mắt gấu mèo 0.0 nhìn sang: "Là con nhỏ tóc đen phải không? Miệng đặc biệt nhỏ, giống như chỉ có thể hút trôi sợi mì?"

Hàn Mỹ Úy suy nghĩ kỹ một chút, gật đầu: "Người cậu vừa nói, giống như hai chúng ta nói cùng một người."

Cặp mắt Tô Đỉnh sáng lên: "Có phải gọi là Trịnh Bách Hợp không?"

"Đúng rồi, Trịnh Bách Hợp, là bạn gái thân thiết của em gái Đường San, cũng làm ở bệnh viện chúng ta."

Tinh thần Tô Đỉnh tỉnh táo hẳn, kéo tay áo Hàn Mỹ Úy bắt đầu điều tra lý lịch: "Mỹ Úy cậu nói nhanh lên, cô gái kia là người nào?"

Ánh mắt của Hàn Mỹ Úy vẫn dính vào miếng dưa chua nhỏ nhắn trong hộp cơm của Tô Đỉnh, lại nuốt nước miếng một cái. . .

Tô Đỉnh nhìn mặt mà nói chuyện, vội vàng đưa chiếc đũa cho cô, bắt đầu hối lộ: "Cậu ăn đi, tất cả đều cho cậu, là mẹ tớ làm, rất thích hợp cho khẩu vị của phụ nữ mang thai, cậu nói nhanh lên, cái gì Bách Hợp kia có lai lịch như thế nào?"

Hàn Mỹ Úy thỏa mãn nuốt toàn bộ miếng dưa chua vào bụng, mắt cong lên, miệng phồng lên, rất thật thà nói: "Là một cô gái tốt! Tớ chưa từng gặp qua, nhưng nghe Đường San nói, Trịnh Bách Hợp cũng vừa mới tới bệnh viện chúng ta, từ nhỏ đã khéo léo hiểu chuyện, vô cùng an phận, hầu như người nào thấy cũng thích cô ấy, người cũng như tên, tinh khiết đơn giản giống như hoa Bách Hợp."

Nghe xong miêu tả thập toàn thập mỹ về Trịnh Bách Hợp , Tô Đỉnh như một quả bóng cao su xì hơi, cúi đầu im lặng.

"Tiểu Tô Tô? Cậu làm sao vậy? Cậu với Trịnh Bách Hợp đó quan hệ thế nào?"

"Cô ấy là bạn gái của Tịch Không."

Tô Đỉnh nghĩ tới cảnh tối ngày hôm qua Trịnh Bách Hợp tới nhà Tịch Không lấy chìa khóa bỏ quên, trong lòng có cảm giác không thoải mái không giải thích được.

Cô vốn định nghe được dù là một chút xíu tì vết nhỏ về Trịnh Bách Hợp, nhưng không nghĩ tới Bách Hợp đối nhân xử thế lại thành công như thế, ngay cả Hàn Mỹ Úy cũng chưa từng thấy qua cũng khen cô người cũng như tên, chứ đừng nói Tịch Không.

Lần đầu tiên trong nhiều năm qua Tịch Không có bạn gái, tối hôm qua điều này làm cho Tô Đỉnh đang ở trong phòng tắm nhà anh giương oai cực kỳ khiếp sợ. Người này giống như nữ thần Sayuri bắt đầu xuất hiện, ánh mắt của Tịch Không nhìn cô ấy không giống khi nhìn cô, giống như đang thưởng thức một đồ gốm sứ nhà Thanh tuyệt đẹp, còn mỗi lần anh nhìn Tô Đỉnh, giống như là đang nhìn một cái gạt tàn thuốc.

Tô Đỉnh vì không để cho Tịch Không lúng túng, thủy chung núp ở trong phòng tắm vịn khe cửa, không dám ra, cuối cùng là Tịch Không "Mời" cô ra ngoài, Tô Đỉnh giải thích với Trịnh Bách Hợp rằng phòng tắm nhà mình bị hỏng mượn phòng tắm của Tịch Không tắm rửa.

Vì vậy Tô Đỉnh tóc tai bù xù như vậy bị bắt ra khỏi phòng tắm, đứng đối diện Trịnh Bách Hợp hào phóng mỉm cười.

"Xin chào, tôi tên là Trịnh Bách Hợp, cô là Tô Đỉnh đúng không? Tịch Không có nói về cô."

"Ai! Chào cô chào cô!"

Tô Đỉnh giống như trưởng thôn thấy thư ký tỉnh ủy đưa tay ra bắt tay với bàn tay mềm mại của Sayuri, lúc rút tay về còn xấu hổ gãi gãi đầu cười, sau đó lại cảm thấy động tác của mình giống như con khỉ, liền xoay người cầm đồ đạc của mình lên chạy trối chết.

Tịch Không níu lấy cổ áo cô, nhắc nhở: "Quên cằm áo khoác!"

"A ồ! Hì hì, trí nhớ của tôi không tốt." Tô Đỉnh lao tới lấy áo khoác của mình quay đầu lại nở ra một nụ cười ngớ ngẩn với Sayuri, đi phía trước vừa đi liền đụng phải vách ngăn thủy tinh.

Từ tối hôm qua trong ký ức Tô Đỉnh nảy ra thông minh, xoa xoa cái u lớn trên trán, nhìn Hàn Mỹ Úy một chút, nói sang chuyện khác:

"Ngày hôm bảo tớ mang quần áo qua cho cậu là như thế nào?"

Hàn Mỹ Úy vừa nghe, giận dễ sợ, nhai miếng dưa chua trong miệng hết sức rõ ràng: "Đừng nói nữa, người hiền hay bị bắt nạt, ngựa tốt bị người cưỡi, Hàn Mạch khinh người quá đáng rồi, rõ ràng phá hư đêm đầu tiên của tớ và Trần Hạo."

"Cậu bị Hàn Mạch cởi?" Tô Đỉnh luôn có thể bắt được mấu chốt chính xác.

Hàn Mỹ Úy vội vàng thể hiện sự im lặng của động tác: "Cậu nhỏ giọng một chút, không có đồi trụy như vậy!"

"Vậy là cái gì?"

"Tớ. . . Tớ cũng không biết nói như thế nào, đại khái là bị. . . Hàn Mạch muốn cùng tớ nấu thành lung tung, tớ không có đồng ý."

"Thật là một mớ lộn xộn, " Tô Đỉnh bực bội phất tay cắt ngang Hàn Mỹ Úy, chỉ chỉ vào bụng của cô: "Chẳng qua tớ phải nhắc nhở cậu nha, chuyện của cậu không thể kéo dài được nữa, nhìn đó cái bụng này sẽ không giấu được rồi."

Tô Đỉnh vỗ nhẹ vai của Hàn Mỹ Úy, đứng lên, nhìn một chút tường bên ngoài căn tin, giờ nghỉ trưa đã kết thúc, liền phủi mông một cái rời đi.

Hàn Mỹ Úy buồn bã nhìn bóng lưng Tô Đỉnh biến mất, nhìn lại một chút dưa chua trong hộp cơm, liền vội vàng gọi Tô Đỉnh lại.

"Tô Tô!"

"Chuyện gì?" Tô Đỉnh nhíu mày quay đầu lại nhìn Hàn Mỹ Úy.

"Tô Tô, từ nhỏ tôi cùng anh họ lớn lên, quan hệ đặc biệt thân thiết, anh ấy đánh nhau giúp tớ, còn mang toàn bộ đồ ăn ngon cho tớ, ngày ấy lúc anh dẫn bạn gái về nhà, tớ trốn ở trong phòng một ngày cũng không ra, cho dù là bây giờ, tớ nhìn thấy chị dâu, tớ nhìn chị dâu như thế nào, cũng cảm thấy không vừa mắt."

Tô Đỉnh ngẩn ra, nhìn thẳng vào Hàn Mỹ Úy ngồi cách đó không xa nhìn mình mỉm cười.

"Tô Tô, cậu cũng có thể như vậy, đừng buồn."

. . .

30.

Tô Đỉnh xé túi, lấy kim tiêm mới từ trong túi nhỏ bỏ ra ngoài, cắm ống vào, đổi chai thuốc tốt giọt nước trong suốt từ từ nhỏ xuống, trên giường một đứa bé đen nhẻm đang giương mắt nhìn cô.

"Nhìn cái gì mà nhìn, bản cô nương hôm nay tâm trạng không được tốt, cẩn thận gọi sói xám tới ăn thịt nhóc!" Tô Đỉnh vừa cố định kim tiêm trên mạch của bé vừa dọa bé.

Bé trai cũng khoảng bảy tuổi, bị dọa sợ không dám nói một tiếng.

Tô Đỉnh thở dài, cảm giác mình thật đáng xấu hổ, vậy mà lại hù dọa một đứa trẻ, vừa muốn dụ dỗ đứa bé kia, thì thấy đôi mắt đứa bé kia đột nhiên sáng lên, nhìn về phía sau Tô Đỉnh gọi to:

"Chị Bách Hợp!"

"Nhóc đầu trọc, hôm nay có ngoan hay không!"

Tô Đỉnh căng thẳng, quay đầu nhìn lại, Trịnh Bách Hợp nhẹ nhàng đi đến, mặc bộ đồ y tá màu trắng, ôn hòa sờ lên đầu nhóc đầu trọc, giống như quan hệ đối với đứa bé có vẻ vô cùng tốt.

"Tô Đỉnh? Thật là trùng hợp, hôm nay chị trực ca đêm sao?" Trịnh Bách Hợp mắt ngọc mày ngài nhìn cô cười, làm cho hình ảnh của Tô Đỉnh thấp đi một nửa.

"A ha ha! Đúng vậy đúng vậy, a, không phải vậy, hôm nay tôi làm ca ngày, một lát nữa sẽ tan ca."

Thôn trưởng lại thấy thư ký tỉnh ủy, mắt hốt hoảng híp lại thành một đường, giống như Tịch Không nhặt được con mèo kia.

Trịnh Bách Hợp gật đầu, lại dụ dỗ nhóc đầu trọc kia mấy câu, sau đó nhìn Tô Đỉnh cười nhạt: "Tô Đỉnh, sắp tan ca, tôi đi trước đây."

"A a! Cô đi đi đi thôi, ha ha."

Khóe miệng Tô Đỉnh giật giật, lơ đãng nhìn lướt qua, chỉ thấy không biết Tịch Không xuất hiện từ lúc nào đứng ở cửa phòng bệnh, một kiến trúc sư luôn thích mặc áo ca rô sọc, tịch không khỏi biết lúc nào thì xuất hiện tại cửa phòng bệnh, quần thường, dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng.

Anh là tới đón bạn gái tan ca sao ?

Bác sĩ y tá đi qua lại cũng nhận ra con trai viện trưởng, không quên rối rít chào hỏi mấy câu, Tịch Không ứng phó một cách thỏa đáng, tao nhã lễ độ.

Trịnh Bách Hợp đi tới cửa phòng bệnh, nhìn thấy Tịch Không cũng cười nhu mì, hai người sóng vai đi ra, lúc cũng vừa mới nhấc chân, nghe trong phòng bệnh có tiếng quát to tức giận.

"Mẹ nó cô có biết cách đâm kim không vậy hả!"

Tịch Không quay đầu nhìn lại trong phòng bệnh, thấy Tô Đỉnh đang đâm kim cho một nhóc đầu trọc, cha của đứa bé đứng bên cạnh, sắc mặt tái xanh hầm hừ.

"Cô có trình độ hay không vậy! Đâm kim cho một đứa trẻ mà đâm hai cái! Làm sao còn chưa đâm trúng hả! Không nhìn thấy đứa bé cũng khóc rồi sao!" Cha đứa bé thương con sốt ruột, chỉ tay vào Tô Đỉnh.

Tịch Không nhíu mày quay đầu lại, không có đi ra nữa, Trịnh Bách Hợp cũng dừng bước nhìn vào trong phòng.

Tô Đỉnh "Đâm kim" Tịch Không biết, cho dù là mạch máu tìm khó hơn nữa, cô luôn có thể đâm xuống rất chính xác. Mạch máu của Tịch không chính là loại rất nhỏ rất khó tìm được, nhưng chỉ cần Tô Đỉnh đâm một cái, khẳng định chỉ cần một lần là chính xác.

Nhưng hôm nay làm sao vậy?

Đối mặt với sự gào to tức giận của cha đứa bé, Tô Đỉnh gật đầu liên tục.

"Vâng. . . Thật xin lỗi, tôi lại tìm một chút. . . Tìm một chút. . ."

"Tìm cái rắm! Lấy con trai tôi ra làm thí nghiệm à ....!" Cha đứa bé cậy sức lực mạnh lập tức đi tới, có chút ý định không buông tha.

"Thật xin lỗi chú. . ."

"Kêu ai là chú. . . Ai tên là chú ở đây hả !"

"Anh! Anh! Tôi cố gắng một lần nữa, chỉ một lần, bảo đảm đâm được?" Tô Đỉnh rũ mắt chăm chú nhìn vào mu bàn tay đứa bé, lại vỗ vỗ.

"Cái quái gì! Một cái cũng không cho phép! Cô không phải y tá!" Cha đứa bé nghi ngờ hỏi.

Tô Đỉnh giả bộ không nghe thấy. Ở bệnh viện, người nhà bệnh nhân như vậy thấy rất nhiều, như vậy người bệnh người thân thấy hơn nhiều, sức chịu đựng cùng với tính chuyên nghiệp Tô Đỉnh vẫn phải có.

Cô vừa vê kim tiêm lên, cổ tay lại bị một bàn tay ấm áp nắm lại.

Tô Đỉnh ngẩng đầu nhìn, thấy bóng dáng của Tịch Không xuất hiện trên đỉnh đầu, mang theo vẻ mặt giống như rất tức giận.

Anh lạnh lùng nói với Tô Đỉnh: "Không đâm, tan ca."

Tô Đỉnh há miệng không nói nên lời, chỉ cảm thấy bàn tay Tịch Không ấm áp khác thường, anh giống như vị thần trên trời xuống cứu giúp người yếu thế, cao lớn, uy nghi như vậy.

Ánh mắt lướt qua tới nhìn thấy ánh mắt Trịnh Bách Hợp đang liếc tới, Tô Đỉnh không dấu vết rút cổ tay bị anh nắm ra, tính tình dễ chịu cười cười, : "Không có việc gì không có việc gì, anh trai này cũng là vì đau lòng cho đứa bé, chỉ cần tôi đâm kim lại một lần nữa, chỉ một lần hì hì...!"

Ánh mắt Tịch Không trầm xuống, vừa muốn nói gì, lại nghe thấy cha của đứa bé bất mãn xông tới nói với Tịch Không:

"Anh là ai, y tá không tiêm xong tại sao có thể tan ca hả! Bệnh viện này là của nhà các người mở à?"

Người đàn ông trung niên này dáng vóc thấp, nói chuyện lại thêm mẹ nó, rất là phách lối, các y tá đứng một bên xem náo nhiệt lén cười.

Ba của Tịch Không là viện trưởng, bệnh viện này cũng do nhà anh mở?

Tô Đỉnh lấy kim tiêm lập tức đâm lại một lần nữa vào mu bàn tay đứa bé, nhưng cái miệng thúi của người đàn ông kia, nói một câu, khiến cho động tác của cô cứng lại.

"Nhìn cái gì vậy! Con trai bốn mắt!"

Người đàn ông mắng xong, "Ồ" một cái đứng lên, hung ác nhìn Tịch Không.

Tịch Không cũng bất động, đang đứng trước mặt ông ta, rõ ràng cao hơn người đàn ông kia một khoảng lớn.

Tô Đỉnh trước tiên là sững sờ, sau đó mạnh mẽ vung cánh tay!

Ông ta mắng Tịch Không cái gì. . . ? Con trai bốn mắt sao?

Kim tiêm bị cô vứt xuống đất! Tô Đỉnh đi về phía người đàn ông kia trợn mắt trừng trừng, từng chữ từng câu cảnh cáo:

"Nói, xin lỗi!"

"Ai nha? Cô y tá nhỏ này, cô có thái độ gì!" Người đàn ông kia không có chút ý định xin lỗi, ngược lại càng rướn người nhìn thẳng vào mắt Tô Đỉnh.

"Con trai bốn mắt! Thế nào! Tôi mắng! Mắng chửi người phạm pháp không?" Người đàn ông thấy nhiều người vây xem, lá gan càng lớn .

Tịch Không cảm giác chuyện không ổn, vội vàng nhìn về phía Tô Đỉnh, chỉ thấy sắc mặt cô kìm nén đến đỏ lên, lỗ mũi hé ra khép lại giống như là muốn phát hỏa, Tịch Không lập tức đi tới nắm tay Tô Đỉnh lại, ai ngờ đã quá chậm.

Tô Đỉnh giật mạnh mũ y tá trên đầu! Mái tóc rối bù giống như râu bắp nổi lên, nhìn xa giống như là một con sư tử, lập tức nhào tới phía người đàn ông kia!

Tịch Không thở dài, vươn một tay ôm eo Tô Đỉnh lại, ôm cô vào trong ngực, xem như là cản cô lại. Tô Đỉnh giống như mãnh hổ muốn sổ chuồng tay chân không ngừng vung lên, ngăn cũng không ngăn được, duỗi thẳng chân cố đạp người đàn ông kia, buột miệng la to!

"Ông có gan mắng lại một lần nữa thử xem! Khốn nạn! Ông mắng một lần nữa thử xem!"

Người đàn ông dường như bị vẻ mặt dữ tợn của Tô Đỉnh dọa khiếp sợ, cộng thêm đứa bé ở bên cạnh oa oa khóc lớn, lập tức vội vàng ôm đứa bé chạy ra khỏi phòng bệnh như làn khói.

"Khốn nạn! Có gan đừng chạy!"