Nói thì dễ nhưng trên thực tế phải bắt đầu từ con số
không, Thuấn Nhân không hiểu lắm về mấy xí nghiệp ở huyện, đành dựa vào những
kinh nghiệm cũ mà làm việc. Số lượng xí nghiệp trong huyện không nhiều, quy mô
cũng không lớn như ở Bắc Kinh.
Thuấn Nhân giới thiệu mình với một người phụ trách ở
một xí nghiệp loại trung, cô dùng danh thiếp trước đây của mình, hơn nữa còn
nói: “Tôi có quan hệ rất tốt với lãnh đạo bên bộ, đây là đĩa DVD được công khai
xuất bản, có thể nhìn thấy tên tôi trong này.” DVD ghi lại hình ảnh Triệu Chấn
Đào thông qua tòa soạn nơi Thuấn Nhân làm để quyên góp vào quỹ từ thiện năm
triệu. Lịch sử huy hoàng này đã được ghi lại, đĩa này đã được công khai in ra,
chắc không thể nào giả được. Ánh mắt ông ta có vẻ ngưỡng mộ, nói: “Thế cô hẹn
với tôi ra đây để bàn chuyện hợp tác gì nào?”
“Là thế này, tôi muốn làm một bài phỏng vấn về xí
nghiệp của ông, nhân tiện ông làm quảng cáo về sản phẩm của xí nghiệp ông trên
báo của chúng tôi.”
Ngài nghĩ một lát rồi nói: “Giá quảng cáo thế nào?”
Thuấn Nhân nói cao lên gấp đôi: “Một trăm nghìn.”
“Hơi đắt”, ông ta chép miệng, trả giá: “Năm mươi
nghìn?” “Giá cuối, tám mươi nghìn. Đầu xuôi đuôi lọt, khởi đầu may mắn!”
Ngài tổng không phản đối, thấy Thuấn Nhân muốn về,
bỗng ông ta nói: “Cô suy nghĩ xem có muốn đến chỗ tôi làm không, lương cố định
ba nghìn tệ, có thưởng.”
Thuấn Nhân cười: “Ít quá. Có điều cảm ơn ông.”
Lần làm ăn này, Thuấn Nhân đút túi tám nghìn tệ, cô
thở dài, có còn hơn không. Trên đường về mua cho bọn trẻ quần áo và đồ chơi
mới, lại mua móng giò, lạc, ngô về ninh canh cho Tử Chấn.
Họ thuê căn nhà có ba phòng, rất thoải mái, quan trọng
là giá rẻ, một tháng chỉ mất một nghìn tệ. Về đến nhà, Tử Chấn đang bận gửi mẫu
hàng cho khách ở châu Âu, Chấn Chấn ngồi trên đùi bố cắn móng tay, Thuấn Nhân
bế cậu bé lên. “Cắn cụt hết cả móng tay rồi, lại nuốt vào bụng rồi hả, bố chẳng
để ý gì cả, con đau bụng rồi lại phiền ra.”
Tử Chấn gửi email, quay đầu lại bế lấy đứa bé vào nhà
vệ sinh rửa tay. Thuấn Nhân nhét tiền vào túi Tử Chấn: “Cưng ơi, em kiếm được
tám nghìn này, được không?”
Tử Chấn nói: “Ghê nhỉ, lát nữa làm cái gì ngon đền đáp
công lao cho mẹ nó nhé?”
Thuấn Nhân kiễng chân, hôn anh một cái: “Lấy thân mình
đền đi.”
“Em xấu tính quá đi mất.”
“Sao anh lại có thể nói vợ anh như thế chứ?” Thuấn
Nhân quát lên. “Anh không biết cứ nói thế, dần dần em sẽ biến thành người như
thế sao?”
“Sao em lại có thể xấu được cơ chứ?”
Tử Chấn đặt con vào nôi: “Từ nhỏ anh thấy em đã giống
một cô tiên rồi, vừa xinh đẹp, lạị trẻ mãi không già, lại có nhiều phép màu, ai
lấy em sẽ không phải đau buồn nữa.”
Thuấn Nhân đứng như trời trồng, Tử Chấn vẫn đang loay
hoay nhặt đồ chơi của con trên sàn nhà, gom thành một đống, quỳ hai chân cúi
thấp người xuống xem bên dưới sa lông còn có đồ chơi văng vào đó không. Thuấn
Nhân quỳ xuống ôm anh vào lòng, ôm chặt không buông.
Đi làm được hơn hai tháng, thu nhập của Thuấn Nhân lúc
được lúc không. Tình hình kinh tế ở các xí nghiệp của huyện cũng không tốt lắm,
để vớt vát ít tiền quảng cáo của họ cũng không khó lắm, nhưng Thuấn Nhân không
đành lòng với mức thu nhập ít ỏi đó. Cái tính hay lo những cái không đâu cũng
là một trở ngại lớn đối với việc tăng hiệu quả công việc. Ngoài ra, cô và ông
chủ nhiệm kia bàn bạc với nhau phải thu về sáu trăm tệ. Theo lời hứa của chủ
nhiệm, Thuấn Nhân sẽ được một trăm nghìn, nhưng ông ta cứ chần chừ không đưa
tiền cho Thuấn Nhân, cô nói: “Một trăm nghìn tiền phần trăm của tôi chắc không
biến thành mười nghìn đâu nhỉ? Ông nói rõ xem nào.”
“Muốn tôi nói thế nào? Không chừng hợp đồng này còn bị
lỗ nữa đấy, đến lúc đó ai chịu trách nhiệm?”
Không vượt ra ngoài dự đoán của Tử Chấn, Thuấn Nhân
không cần làm đến nửa năm, chưa đến ba tháng đã thôi việc.
Về nhà tiếp tục kinh doanh chè. Cô nói: “Sinh tồn hay
hủy diệt, vấn đề này đáng để suy nghĩ. Người nghèo luôn thiếu đạo đức, người
giàu luôn thắng pháp luật. Người con gái đẹp không muốn bản thân khó kiếm việc
làm hơn người con gái có dung nhan bình thường.” Nói rồi cô quay sang Tử Chấn
đang ngồi bên cạnh. “Cưng à, anh khỏe hơn chưa?”
Tử Chấn không trả lời, tay để lên vai Thuấn Nhân, ánh
mắt dịu dàng: “Anh thật sự muốn nhìn thấy em khi về già. Một bà vợ tóc bạc,
khuôn mặt hiền từ, đang cùng với các cháu nhỏ của mình phơi quần áo ngoài ban
công.”
“Chờ tới khi nào anh già rồi, sẽ được nhìn thấy bà vợ
già này.”
Từ Chấn cảm thấy buồn ngủ, nằm xuống sa lông, Thuấn
Nhân áp mặt vào ngực anh. Tử Chấn nói: “Anh ngủ một lát, bốn giờ nhớ gọi anh
dậy nhé, anh phải đến bưu điện gửi hàng.”
Thuấn Nhân lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người anh, mình
cũng chui vào chăn, tim đập rộn ràng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thạch Tử, em rất hạnh
phúc”
Ngoài trời mưa lâm thâm báo hiệu một mùa xuân tươi đẹp
lại đến, hương hoa ngọc lan thoang thoảng đâu đây, trong giấc mơ hình ảnh một
cậu bé lại xuất hiện. Cậu mặc chiếc sơ mi trắng, đang ngó nghiêng chờ cô bạn
thân. Thuấn Nhân mơ hồ nghe thấy tiếng chuông đồng hồ, nhìn lên đã bốn giờ ba
mươi phút. Tử Chấn tỉnh dậy, trách móc: “Sao không gọi anh?”
“Em cũng ngủ quên, để mai gửi đi.”
“Không được, anh đã hứa với người ta là hôm nay gửi
rồi, đấy gọi là chữ tín mà.”
Từ Chấn vội vàng đứng lên, lấy thùng hàng buộc lên xe,
bưu điện năm giờ đóng cửa. Anh sợ không kịp, vội lấy chiếc áo mưa trùm lên
thùng hàng rồi đạp xe đi mất. Thuấn Nhân hét lên: “Mưa to lắm đấy, anh mặc áo
mưa vào!”
Tử Chấn đạp xe đi khuất. Hôm nay mưa như trút nước,
gió tạt khắp bốn phía, mặt Tử Chấn toàn nước mưa, đường đi cũng không thấy rõ.
Dừng xe lại, quệt nước mưa trên mặt, trong màn mưa trắng xóa, nhìn thấy cửa bưu
điện vẫn còn mở, trong lòng Tử Chấn mừng lắm. Dựng xe dưới bậc thềm, Từ Chân
bước vào sảnh lớn, còn ba phút nữa, bưu điện hết giờ làm việc, bên trong không
có khách nào, cô nhân viên trung tuổi đang nói chuyện điện thoại, Tử Chấn chỉ
vào thùng hàng nói: “Phiền cô, tôi muốn gửi hàng.”
Từ bưu điện đi ra, thấy bên đường có bán bánh rán,
biết mẹ con Thuấn Nhân rất thích ăn, anh liền mua một túi. Về đến nhà, anh nhắn
tin cho khách hàng thông báo đã gửi hàng. Thuấn Nhân thấy anh ướt như chuột
lột, vội vàng kéo anh vào nhà tắm rồi cởi quần áo. Tử Chấn nói: “Anh tắm một
cái, cứ kệ anh, bánh rán còn nóng đấy, em ăn đi.”
Châu Văn bế Chấn Chấn, thỉnh thoảng lại thơm má bé một
cái, cậu bé sướng quá cười tít mắt. Châu Văn nói:
“Bọn mình kết làm thông gia đi, tớ thích cậu con rể
này quá đi mất!”
Thuấn Nhân nhớ tới một chuyện, nói: “Diệp Trăn Trăn
nói với tớ, cô ta không thể sinh con, Lý Triệt muốn ly hôn.”
“Hai người mới kết hôn mà, chờ một thời gian nữa
xem sao, Lý Triệt cũng thật là...”
“Không phải thế, đi kiểm tra rồi, cô ta không thể sinh
con.”
“Chắc tại nạo nhiều quá, nên giờ không có con được
nữa, tự làm tự chịu, chứ biết làm sao”, Châu Văn nói. “Cậu phải sinh thêm mấy
đứa nữa, cu cậu này đáng yêu quá!”
“Tớ cũng muốn thế, tớ muốn ít nhất phải có ba đứa!”
Thuấn Nhân tỉnh: “Ba hai tuổi chắc không có vấn đề gì, khi nào sinh đuợc năm
đứa, tớ mới thôi.”
“Nói thật nhé, các cậu cứ nay đây mai đó thế này cũng
không được đâu. thế các cậu muốn ở đây hay về Bắc Kinh?”
“Nếu nghĩ cho bọn trẻ thì muốn về Bắc Kinh, nhưng kẹt
nỗi hộ khẩu hơi khó. Nói đi nói lại vẫn là tiền, chỉ cần nhiều tiền thì giải
quyết được mọi vấn đề, bọn tớ vẫn đang nghĩ cách. Tóm lại, được ở cạnh anh ấy,
tớ chẳng sợ gì hết.”
Một người cứ nằm ở trong phòng cũng không hay lắm,
huống hồ là thân gái một mình nơi xa lạ.
An An ở khách sạn cũng lâu rồi, cô không muốn quay về
Bắc Kinh, nhưng ở đây cô ta cũng không được nhìn thấy người mình thầm thương
trộm nhớ. Cô nghĩ tới Lý Triệt, anh ta cũng là người biết điều, nếu đồng ý thì
có lợi cho bản thân, nếu không, đến cơm ăn cũng không có, điều này anh ta hiểu
hơn ai hết.
Có điều kế hoạch “vật về chủ cũ” phải về tới Bắc Kinh
mới thực hiện được. Chỉ cần Tử Chấn rời khỏi huyện này, Thuấn Nhân lại đi cùng
anh ta. Thời Hân đích thân dẫn mấy người đến huyện. Thuấn Nhân nhìn thấy bọn
chúng, bèn vội vàng đóng cửa lại, nhưng không kịp nữa rồi, mấy gã to cao đã đẩy
cửa xông vào, họ tìm thấy Từ Chấn đang ở phàng ngủ, anh đang đọc truyện cổ tích
cho Nhan Nhan nghe. Nhìn thấy bọn kia, Tử Chấn để cuốn truyện xuống, đi ra khỏi
phòng, anh không quên khép cảnh cửa phòng ngủ lại, nói: “Chúng mày đợi tao ở
dưới.”
Đám người kia lại xồng xộc đi xuống. Thuấn Nhân đóng
chặt cửa lại, nói: “Em không cho anh đi theo bọn họ đâu.”
Tử Chấn véo mũi cô, cười cười nói: “Vấn đề nào cũng có
cách giải quyết, chỉ cần chúng ta tìm ra cách giải quyết đó. Em dẫn bọn trẻ đến
nhà cô Xuân Nam đi, ở đó an toàn. Đừng sợ, ngoan nào.”
Thuấn Nhân muốn khóc thật to, cô sợ cái cảm giác này,
đó là một cảm giác tuyệt vọng. Cô có thể đối mặt với bất kỳ khó khăn nào trên
đời này, nhưng cô không chịu nổi cảm giác xa anh. Anh là người thân duy nhất,
là người cô yêu nhất trên đời này. Anh mang đến cho cô cảm giác an lành, bình
yên, thậm chí cả dũng khí để sống.
Nếu như nước mắt có thể biến thành máu, thì máu đã
chảy khô hết rồi.Thuấn Nhân nhìn vào đôi mắt anh, cảm nhận được một điều, lòng
cô đau như cắt. Nhan Nhan đứng ở cửa ngơ ngác nhìn hai người lớn. Thuấn Nhân ôm
mặt Tử Chấn, hôn lên đó và nói: “Chúng mình nhất định sẽ ở bên nhau.”
Tử Chấn đứng chắn tầm nhìn của Nhan Nhan, anh hôn lên
đôi môi Thuấn Nhân, cái hôn đó nồng nhiệt hơn bao giờ hết tuy ngắn ngủi nhưng
lại sâu sắc.
Tử Chấn ra khỏi nhà, căn phòng trở nên lạnh lẽo. Thuấn
Nhân chạy đến bên cửa sổ, chiếc xe màu đen đang đỗ dưới mưa, cửa kính xe mở hé,
nhìn rất rõ Thời Hân đang mặc bộ com lê màu xám bạc, Tử Chấn chui vào ghế sau,
mấy tên bảo vệ cũng lần lượt lên xe, chiếc xe lặng lẽ rời đi trong mưa.