Cứ như vậy, thời gian qua đi, con người sẽ từ từ trưởng thành, tôi đã vào năm cuối cấp, những tháng ngày này đều sóng yên biển lặng, có điều, trong cuộc sống hàng ngày thỉnh thoảng tôi lại nhận thấy một sự trống rỗng, đôi lúc là đau lòng, cảm giác này đến từ lúc nào, ăn sâu vào cuộc sống của tôi thế nào, tôi không biết, tôi chỉ biết chọn cho mình một biện pháp, là đem hết tâm tư vào việc học, hi vọng sẽ giảm bớt loại đau đớn này.
Tôi và đám Vương Hiếu Dũng vẫn là bạn tốt. Nhưng tình bạn của chúng tôi khác với trước kia, là thứ tình bạn đích thực, không phải như trước tụ họp với nhau để xưng huynh gọi đệ rồi đi đánh nhau. Chơi với nhau thân thiết, bọn họ nhìn tôi thay đổi, cũng dần biến đổi tốt lên. Thầy giáo và mọi người xung quanh đều nói chúng tôi thay đổi rất nhiều, có một lần thầy giáo còn khen tôi đã hiểu chuyện, trưởng thành rồi, bọn họ vĩnh viễn không biết được nguyên nhân chính tái sinh ra tôi một lần nữa.
Ban đêm, cảm giác cô đơn là không tránh khỏi, mỗi lần như vậy tôi sẽ cầm lấy chiếc khung ảnh nho nhỏ đặt ở đầu giường, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy, trên chiếc giường từng lưu lại hơi thở ngọt ngào của cậu ta, tưởng tượng lại tất cả, rồi sau đó tự chìm vào khái lạc của riêng mình. Nhưng mà, ngày hôm sau tỉnh lại, cảm giác mất mác hư không càng trở nên rõ ràng. Tôi nghĩ tôi đã chịu đựng rất khá, không để cho bản thân vô thức chạy đi tìm cậu ta, không để mình vì quá đau lòng mà nói ra với người nào khác, một mình tôi độc hưởng bí mật này.
Hàng ngày, đôi lúc tôi sẽ khéo léo hỏi tin tức về Lí Chấn Vân, hoặc im lặng dõi theo bóng hình của cậu ta, sau đó lại lẳng lặng quay trở về với thế giới quen thuộc của mình. Mọi người nhìn vào sẽ thấy tôi chẳng để ý chút nào đến cậu ta cả, bởi vì trên thực tế, tôi rất để ý. Mỗi lần nhìn thấy cậu ta, như một bộ phim nhựa đang đều đều chạy, bỗng nhiên ống kính zoom vào cận cảnh, vẫn là tầm mắt ấy, nhưng mọi người không biết nó chỉ đang nhìn một người thôi. Tôi thậm chí còn tưởng tượng về một cảnh tượng, tưởng tượng chúng tôi ở một nơi nào đó chạm mặt, nói với nhau cái gì đó, nghĩ nhiều đến ngay cả chính mình có lúc cũng tin đó là sự thật.
Sang năm cuối cấp, thành tích của Lí Chấn Vân vẫn rất tốt, chỉ có tính cách là trở nên quái gở lạnh lùng, ai cũng biết tính cậu ta hướng nội, nhưng càng ngày về sau càng trở nên trầm trọng, đến một ngày, cậu ta ngoại trừ sách vở thì chẳng phản ứng lại cái gì, cái gì cũng không quan tâm, thường xuyên một mình ngây ngốc xuất thần. Mỗi lần, sau khi nghe được một chút tin tức của cậu ta, đầu tiên là hưng phấn, sau đó lại thấy đau lòng, tôi biết, cậu ta biến thành như vậy, phần lớn là tại tôi, là tại tôi làm tổn thương cậu ta. Tôi đã từng nghĩ, nếu đổi lại tôi là Lí Chấn Vân, chịu sự nhục nhã như vậy, tôi có lẽ đã chết từ lâu rồi.
Sau kỳ thi đại học, tôi đỗ vào một trường đại học tầm tầm ở quê nhà, còn Lí Chấn Vân không phụ sự kỳ vọng của mọi người đỗ vào một trường rất có tiếng tăm ở nơi khác, khoảng cách giữa tôi và cậu ta lại trở nên xa hơn, thường nghỉ đông và nghỉ hè cậu ta cũng không về. Tôi cố gắng quên cậu ta đi, nhưng càng cố gắng lại càng thấy không thể, càng thấy nhớ về nhiều hơn, cuối cùng tôi chọn cách bình ổn suy nghĩ của mình, chứ chẳng đè ép chính mình nữa.
Tôi của hai mươi khác với tôi của mười tám, rất nhiều chuyện sẽ không ngây ngô đơn thuần như trước nữa, tôi đã hiểu rõ ràng đồng tính luyến ái là thế nào, tôi đã nghĩ thật lâu xem mình có phải như vậy không, còn người xung quanh tất nhiên sẽ chẳng nhận ra được điều gì. Tôi cũng thử quen bạn gái, còn cùng các cô ấy làm những chuyện rất thân mật, nhưng ở cùng mấy người ấy một chút cảm giác tôi cũng không có, cho dù khi ở trên giường, tôi chỉ nghĩ về một ngày cuối tuần, tôi cùng cậu ta. Lâu thật lâu sau, tôi đã hiểu được kỳ thật bản thân ngay lần đầu tiên chạm mặt, tôi đã thích Lí Chấn Vân, nếu không tôi sẽ chẳng nhớ rõ từng lời của cậu ta, sẽ không vì cậu ta không nói chuyện thân thiết với mình mà thấy khó chịu, ngày tôi nhận ra được điều này, tôi đang ngồi một mình bên bờ biển, lặng ngắm nhìn những con sóng dữ dội gồng mình lên rồi lụi tắt, hòa tan vào biển sâu, chua xót trong lòng cứ im lặng theo gió mà gào thét.
-o0o-
Mỗi khi tìm được một bạn gái mới, tôi nhất định sẽ quyết tâm đề cập chuyện kết hôn, thầm hứa đối xử tốt với cô ấy suốt đời, nhưng kết quả cuối cùng vẫn luôn là chia tay. Các cô ấy đều nói, khi ở bên cạnh tôi không cảm nhận được sự ngọt ngào, không cảm thấy lãng mạn, quan trọng hơn là không cảm nhận được tình yêu của tôi, một chút điên dại trong tình yêu cũng không thấy. Có cô đã hỏi tôi: “Là vì anh không yêu cho nên anh mới không như vậy đúng không?” Tôi im lặng, trong lòng lại khẽ đáp “Em đoán trúng rồi.” Tôi chỉ yêu một người duy nhất, chỉ có khi đứng trước mặt người ấy, mới điên dại sống trong tình yêu.
Chẳng ai biết được, tôi đã viết rất nhiều thư cho Lí Chấn Vân, trong đó, có khi là xin cậu ta tha thứ, có khi là quanh co ám chỉ mình yêu cậu ta, có khi viết mấy lời vẩn vơ không ý nghĩa, xong rồi tôi lại chẳng gửi đi một bức nào cả, đơn giản chỉ là cho nó vào phong bì rồi cẩn thận đặt sâu trong ngăn kéo, biết làm sao đây, nếu không làm như vậy, nỗi đau trong tôi sẽ chẳng dịu đi được, tôi sợ một ngày tối sẽ không chịu được nữa mà vỡ tung ra mất.
Kỳ nghỉ đông năm thứ hai đại học, lớp cũ của tôi tổ chức một buổi họp lớp. Lúc thầy giáo gọi điện cho tôi, tâm tình tôi đã rất phức tạp, tôi biết tôi hy vọng cái gì, e ngại cái gì, nhưng nếu không tới, tôi thực thất vọng, cuối cùng khó khăn nói ra ba chữ “Em không đi” . Nhưng thầy giáo tôi thực kiên nhẫn, sau lại gọi thêm mấy lần nữa, tôi không biết có phải do nể mặt thầy không nữa, cuối cùng tôi đáp ứng rồi, tôi đi.
-o0o-
Buổi gặp mặt diễn ra trong một phòng kara rất lớn, tôi vừa bước vào, vài người liền hoan hô lên: “Tiểu tử nhà cậu không phải nói mình không đến sao! Rốt cuộc vẫn giữ cho chúng tôi ít mặt mũi a!” Giọng của Vương Hiếu Dũng lớn nhất làm lỗ tai của tôi kêu lên ù ù. Mỉm cười, tôi hòa vào trong đám người đùa giỡn, mắt lại láo liêng không ngừng, tôi tin tưởng, trong giây phút hai chúng tôi chạm mắt, nỗi khiếp sợ của Lí Chấn Vân không hề thua kém tôi. Trên khuôn mặt ấy vốn đang ẩn ẩn một nụ cười, vậy mà trong nháy mắt ấy nụ cười ấy ngưng đọng, sắc mặt trở nên tái nhợt. Còn tôi, tôi chẳng biết mặt mình lúc ấy biến thành cái bộ dạng gì nữa.
Cũng may ngày đó tất cả mọi người hưng phấn vô cùng, căn bản chẳng có ai chú ý đến hai người chúng tôi làm sao, tôi cùng bạn học hàn huyên vài câu, sau đó chìm vào im lặng, vài lần tôi nhìn trộm cậu ta, tôi thấy Lí Chấn Vân một người im lặng ngồi ở góc tối, có chút trầm tư. Khuôn mặt ấy không biết đã xuất hiện trong tâm trí tôi biết bao nhiêu lần, hiện tại nó chân thực hiện diện trước mắt tôi cảm thấy tưởng tượng của tôi nghèo nàn lắm. Cậu ta cứ như vậy ngồi cách tôi chỉ có một đoạn nhỏ, tôi lại cảm thấy xa xôi lắm. Rõ ràng chỉ càn vươn tay là chạm tới được, tôi lại cảm giác chúng tôi cách nhau cả thế giới.
Bọn Vương Hiếu Dũng điên cuồng ca hát đủ loại ca khúc, mọi người ai cũng một lần cầm mic. Hát đến cuối cùng, đại khái chỉ còn tôi và Lí Chấn Vân chưa hát bài nào, lúc bắt đầu bọn họ tranh nhau cầm mic sợ không hát được câu nào, đến cuối cùng mệt mỏi mới nhớ đến hai người chúng tôi.
Vương Hiếu Dũng đề nghị chúng tôi song ca một bài, tôi có chút xấu hổ. Tôi hiểu được dụng tâm của Vương Hiếu Dũng, người này muốn giải quyết mâu thuẫn của hai người chúng tôi trước đây qua bài hát này, đáng tiếc, Vương Hiếu Dũng không biết được chuyện đâu có đơn giản thế, lúc này, chỉ khổ hai người trong cuộc. Tôi thấy hối hận, hối hận sao lúc đầu không nhanh chân lên hát một bài, giờ đỡ lâm vào tình trạng thế này.
Cả đám hết giục tôi lại đi lôi kéo Lí Chấn Vân, nhìn xuất hiện lại trên khuôn mặt văn nhược là nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này của Lí Chân Vân bao nhiêu năm qua vẫn luôn đọng lại trong trái tim tôi, mãi chẳng phai mờ, một khắc tôi bỗng nhiên có thức xúc động muốn đứng lên, hét thật to, tôi yêu con người này, ngoại trừ cậu ta tôi chẳng yêu được ai nữa. Nhưng mà, tôi chỉ khẽ động môi, cho tới tận bây giờ tôi luôn là người không có dũng khí như vậy.
Đấu tranh kéo dài, cuối cùng chấm dứt, chúng tôi thua, tôi và cậu ta đứng trên bục, nói mãi bọn họ mới đáp hứng không song ca nữa, tôi là người đầu tiên hát, bài hát mang tên “Xin lỗi, anh yêu em”, tôi tuy hát không nhiều nhưng giọng khá ổn, hát xong cả phòng vỗ tay không ngừng. Cười khổ, chỉ có tôi mới hiểu được vì cái gì mình hát bài này, mỗi câu mỗi chữ trong đó đều là nỗi lòng của tôi.
“Anh muốn nói với em, anh yêu em
Cả đời này, chỉ mình em thôi
Nhưng vì sao thốt ra chỉ là lời xin lỗi
Anh biết rằng, chúng ta như ngày hôm nay, tất cả là tại anh
Anh hi vọng nỗi đau đó sẽ vơi bớt
Và mong một ngày em dần quên đi
Mỗi ngày anh sẽ nhớ về em
Trong dòng người tấp nập,
Anh dõi theo từng bước chân em qua,
Từng nỗi đau, từng niềm vui em nếm trải
Anh luôn tìm bóng em trong đoàn người
Còn tới bên em, anh lại chẳng dám
Anh sợ em đau
Sợ trái tim mình sẽ không chịu nổi
Cách tốt nhất vẫn là chia ly
Nhưng em ơi, xin em hãy nhớ
Trong trái tim này, đẹp nhất
Vẫn là em của ngày xưa……”
Đến phiên Lí Chấn Vân, mặt cậu ta ửng hồng, nhưng vẫn bắt đầu hát, bài này tôi hình như đã nghe, nhưng không nghe cẩn thận, bây giờ nghe Lí Chấn Vân hát, cảm giác rất khác, tôi không nghĩ cậu ta hát tốt như vậy, thật sự là không nghĩ tới. Cậu ta hát câu đầu tiên, cả phòng rộn tiếng vỗ tay, còn tôi vẫn đắm chìm trong giọng ca ấy. Giai điệu thật đẹp. Tôi vẫn chỉ luôn nhìn cậu ta, không chú ý màn hình, cho đến tận khi cậu ta hát xong, chúng tôi quay trở lại chỗ ngồi, tôi nhỏ giọng hỏi một người bạn bài hát đó tên gì, người này có chút kinh ngạc nhìn tôi, sau đó trả lời, “Hết lần này đến lần khác vẫn yêu” của Trần Bách Cường.
“…..
Vì sao lòng này vẫn không thể quên
Cho dù biết, tình yêu là một đi không trở lại
Vẫn chỉ biết yêu em….”
….
Gặp mặt rồi cũng không có gì thay đổi, tan hội tôi vẫn không dám đi tìm cậu ta, tôi nghĩ duyên phận hai đứa ở kiếp này đã dừng ở cái ngày cuối tuần kia, hoặc là, miễn cưỡng kéo dài đến lúc hai đúa đứng trên bục ca hát, không hơn.
Sự trống rỗng trong tôi càng lúc càng lớn, không cách nào bù lại dược. Tôi lại tìm kiếm một người bạn gái mới, năm ba, trong một buổi liên hoan, mọi người hát kara, khi đến phiên tôi biểu diễn, tôi hát bài “Hết lần này đến lần khác vẫn yêu”, hát đến cuối cùng, tôi bỗng nhiên không thể khống chế chính mình, quay trở lại chỗ ngồi,vùi mặt vào hai vòng tay, cả buổi không chịu ngẩng mặt, người đông, không ai chú ý, chỉ có một cô gái yên lặng để ý tới tôi. Cô ấy chính là người bạn gái cuối cùng của tôi thời đại học.
Sau khi đã quen nhau, một lần cô ấy nói với tôi: “Trong buổi liên hoan hôm đó, em cảm thấy anh hát bài đó là bởi vì hồi niệm về một tình yêu đã mất đi của anh. Em nhìn vẻ mặt anh, em biết được, anh yêu người đó rất nhiều, rất sâu. Giờ phút ấy, em đã nghĩ người con gái được anh yêu như vậy, thực hạnh phúc.” Tôi khi nghe cô ấy nói như vậy, hoàn toàn không cảm nhận được sự ghen tuông, chỉ có thật lòng, tôi nghĩ không biết cô ấy nếu biết chân tướng mọi chuyện sẽ nghĩ như thế nào.
Chúng tôi cuối cùng vẫn không có khả năng ở bên nhau. Bởi vì cô ấy nhìn lén những bức thư bí mật của tôi. Tôi biết, sau lời chia tay lạnh lùng của tôi, cô ấy rất tủi thân. Nhưng là, cô ấy không biết những gì liên quan đến cậu ta đều là sự cấm kị của tôi. Mặc dù, cô ấy không nhận ra được điều gì, chỉ nghĩ là thư từ giữa bạn bè với nhau, thậm chí còn khờ khạo hỏi tôi tại sao không gửi, tôi vẫn không thể tha thứ. Dù cho, tôi hiểu được, cô ấy yêu tôi, yêu tôi rất nhiều.