Nếu Di Lăng Lão Tổ Và Hàm Quang Quân Có Một Nữ Nhi

Chương 14



Một năm sau

Tin tức Cô Tô Lam thị tiểu Tiểu thư Lam Tích Vụ vào tuần cuối cùng của tháng mười năm nay kết thành Kim đan nhanh chóng truyền khắp bách môn tiên gia. Này là thiên sinh tư chất không ai sánh bằng nha, từ trên xuống dưới Lam thị đều cảm thấy kiêu ngạo cùng tự hào. Mà tiên môn thế gia đối với tư chất này của nàng cũng là ghen tị đến đỏ mắt cùng với e ngại.

Thân thế của Lam Tích Vụ từ trước đến giờ ai cũng biết. Nàng tồn tại chung quy với những người e sợ Di Lăng lão tổ như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Nàng lớn lên càng hảo, những cái kia tiên môn bách gia càng không thoải mái. Huống hồ bây giờ Lam Tích Vụ kia gần chín tuổi liền kết thành Kim Đan, trước giờ ngoại trừ không thích nói chuyện thì lễ nghi phong thái mười phần nhã chính. Căn bản là không thể tìm thấy nàng giống mẫu thân nàng ở cái điểm gì để mà lên án, thật khiến cho bọn hắn tức đến phát nghẹn. Chuyện cũ qua lâu rồi lại khiến nhiều người ôm cái tâm tư khác, Âu Dương gia gia chủ là một trong số đó.


Lúc mới nghe được tin này, hắn đem thư trong tay bóp vụn, hừ lạnh một tiếng, nhìn vụn thư bay lả tả trong gió. Trong lòng hắn nghĩ Lam Tích Vụ kia bây giờ đã vậy, nhất định sau khi trưởng thành sẽ càng cường đại hơn, nếu nàng ta vì mẫu thân nàng mà báo thù thì lúc ấy Tu chân giới sẽ lại là một hồi mưa máu gió tanh, đừng ai mong được an bình. Nghĩ đến đây, hắn lại nghiêng đầu nhìn nhi tử của mình. Âu Dương tiểu công tử chính là đang ngồi trên mặt đất đùa nghịch con rùa nhỏ mới mua hôm qua, thấy cha hắn nhìn đến liền cười hi hi ha ha chạy đến, không cẩn thận dẫm phải một viên đá, ba một cái ngã sấp xuống đất. Âu Dương gia chủ chỉ còn biết câm nín. Đêm đó trước khi đi ngủ Âu Dương gia chủ còn đối với phu nhân mình phàn nàn:

"Ngươi nhìn tiểu tử kia xem, đã mười tuổi rồi lúc nào cũng chỉ biết ấu trĩ ham chơi. Ngươi xem, Cô Tô Lam thị Lam Tích Vụ kia đã Kết đan rồi đấy! Còn tiểu tư kia đến cái bóng của Kim đan còn chưa thấy"

Âu Dương phu nhân từ tốn ngắt lời lão gia nhà mình:

"Ngươi mới ấu trĩ. Tại sao ngươi không nhìn xa ra một chút."

Thấy trượng phu của mình nhìn mình nghi hoặc, bà tiếp tục:

"Ta nghe nói qua, Lam Tích Vụ tính cách lãnh đạm, mới đầy tháng đã không còn nương. Ai mà biết nàng đối với nương nàng còn nhớ kĩ hay không? Ngượi lại cái tên ngu ngốc ánh mắt thiển cận nhà ngươi không nghĩ một chút, nếu tiểu cô nương thiên tư ngút trời kia gả vào Âu Dương gia thì chẳng phải tôn tử của chúng ta chẳng phải cũng sẽ tư chất tuyệt đỉnh sao?"

Cẩn thận suy nghĩ một lát, Âu Dương gia chủ hai mắt sáng lên, cười cười lấy lòng phu nhân nhà mình nói.


"Là ta sai, phu nhân thật biết nhìn xa trông rộng. Ta ngày mai liền chuẩn bị một cái đại lễ, hướng Lam gia bên kia bày tỏ thiện ý."

Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ

Lam Hi Thần mặt mày ôn hoà nhìn hạ lễ của một gia tộc khác lại vừa được đem đến, đưa tay vuốt vuốt mi tâm. Sau đó ra hiệu cho môn sinh đem mấy thứ kia đến tiểu viện của Lam gia tiểu Tiểu thư. Y làm sao lại không hiểu tâm tư của những người này. Chỉ là hài tử Kết Đan mà thôi, Lam gia xưa nay vốn không thích khoe khoang, đến cả bá phụ là y cũng chỉ là đưa cho Lam Tích Vụ một con linh điểu, coi như là tâm ý của trưởng bối. Ngược lại là mấy gia tộc ôm tâm tư xấu kia quan hệ không sâu lại đưa đến một rương lại một rương hạ lễ, trong đấy tính toán cái gì không cần nói cũng biết. Lam Tích Vụ mới chín tuổi a, liền bị người ta đánh tâm tư lên người rồi, quả thật không biết nên nói cái gì cho phải.

Tiểu viện của Lam Tích Vụ tên là Lạc Vân tiểu trúc, cách Tĩnh Thất của phụ thân nàng không xa. Lúc này, Lam Tích Vụ đang đứng trước lồng chim, sắc mặt bình thản đem một viên đan dược nghiền nát trộn vào thức ăn cho chim, nhìn tiểu gia hoà trong lồng có chút vui sướng kêu to một tiếng rồi cúi đầu nhỏ ăn như gió cuốn. Nàng nghiêng đầu nhìn mấy môn sinh lại đem đến một giương hạ lễ không biết của ai liền đi qua hướng nhóm sư tỷ này cúi đầu cảm tạ, từ trong túi nhỏ tuỳ thân lấy ra mấy bình sứ nhỏ, tặng cho mỗi người một cái:

"Làm phiền các vị sư tỷ. Này là chút tâm ý của Tích Vụ"

Một sư tỷ lớn tuổi hơn một chút trìu mền cười xoa đầu Lam Tích Vụ, cũng không từ chối nhận lấy rồi nói cảm ơn rồi rời đi.

Đây là Ngọc Cơ Tán mà Lam Tích Vụ dựa theo đan phương chế ra, có công dụng bảo dưỡng dung nhan. Chính nàng không dùng đến, nhưng Lam Y các nàng thì lại rất thích, liền đem cái này làm quà tạ lễ, rất được các nữ tu của Lam thị hoan nghênh. Đan dược này hiệu quả cũng rất rõ rệt, Lam Tích Vụ rõ ràng nhận ra Nguyệt phu nhân nay đã không còn phụ trách chiếu cố nàng sau khi dùng thì dung mạo trẻ ra một chút. Mà y sư lão phu nhân kia nhìn không khác biệt lắm, nhưng cũng không hẳn là không có tác dụng. Cho dù là không ưa nàng nhưng lão phu nhân kia cũng không có hỏi làm sao mà nàng biết luyện đan, Lam gia môn sinh xưa nay sẽ không tọc mạch chuyện riêng của người khác.


Trước khi kết đan linh lực của nàng không đủ, chỉ có thể luyện chế một ít thuốc bột. Còn viên đan dược cho linh điểu ăn khi nãy là sáng nay mới luyện xong, có thể giúp linh sủng tăng cường tu vi, cùng chủ nhân kề vai chiến đấu. Lam Tích Vụ nhìn linh điểu trước mặt đang mổ lấy mổ để, chỉ mong mỗi ngày phục dược, tương lai có thể giúp nàng đưa thư là đủ. Mỗi lần luyện dược thành công nàng đều thấy tu vi của mình cũng tăng theo, vậy nên mới có thể nhanh như vậy kết thành Kim Đan. Nhưng mà nếu muốn luyện chế Hồi Hồn Đan kia vẫn còn kém xa. Cũng may mấy năm nữa thôi nàng liền có thể cũng các sư tỷ đi săn đêm. Khi đí nàng vừa có thể rèn luyện tu vu, vừa có thể thu thập nhiều thảo dược hơn.

Mà lại mỗi lần luyện dược thành công, nàng đều có thể cảm thấy mình tu vi cũng theo tăng trưởng, lúc này mới có thể như thế nhanh chóng Kết Đan.

Ngẩn người một lúc, nàng liền quay về phòng, mang thanh cổ mộc cầm không cao kém nàng là bao bỏ vào túi đeo lên lưng, đi về hướng tĩnh thất. Phụ thân săn đêm bận rộn, phùng loạn tất xuất, mỗi tháng cũng chỉ có mấy ngày có thể dạy nàng cầm pháp, nàng phải tranh thủ.

Nàng muốn nhanh một chút trở nên cường đại. Nàng nhanh một chút, mẫu thân liền có thể sớm một chút trở về.