Mãi trò chuyện với Bác quản gia cuối cùng cũng đã tới nhà hàng.Quản gia ngừng xe mở cửa cho hai người
- Tới nơi rồi! Chúc hai cậu ăn dùng bữa ngon miệng
Đại Vũ liền nha chóng mời:
- Dạ Bác cùng vào ăn với tụi con luôn đi ạ.
- Á thôi cám ơn con Bác còn có chuyện gấp phải chạy về nhà thông báo với ông bà chủ.Hai đứa cứ ăn nhé!
Vừa dứt câu Vương Thanh không nói không rằng kéo tay Đại Vũ vào nhà hàng.Lúc này cái cảm giác này thật lạ a Đại Vũ dù đã từng nắm tay rất nhiều người bạn người cả nam lẫn nữ,nhất là giờ bộ môn thể dục nhưng khi chạm tay vào " người này " lại có cảm giác rất lạ.Con tim bất chợt xao xuyến,còn cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay đó truyền qua tay cậu,cái cảm giác bình yên nhưng thân thuộc đến khó tả.Đại Vũ thầm nghĩ " Người tay thật lạ a.Ai nắm tay cũng không sao nhưng khi nắm tay hắn lại khác lạ,sao kì vậy ta"
Cuối cùng cũng tới bàn ăn,cậu ngồi kế Đại Vũ kêu:
- Phục vụ mau ₫em cho tôi những món sau làm nhanh tay lên một chút.Nói rồi Vương Thanh chỉ vào menu: Thịt heo nướng,thịt bò hầm,sườn nướng mật ong,thịt bò cuộn pho mai và món Địa Tam Tiên.
Phục vụ vừa quay đi Đại Vũ quay qua mắng vào tai Vương Thanh " Cậu có điên không vậy kêu nhiều món như vậy làm sao có thể ăn hết a.Thật lãng phí "
Vương Thanh ghé sát vào tai Đại Vũ nói thầm " Chỉ cần là món cậu thích,tôi đáp ứng cho cậu tất hiểu không? "
Đại Vũ mỉm cười thầm rủa trong thâm tâm " Tôi nghĩ cậu điên quả không sai mà,tự nhiên nói nhảm."
Đại Vũ bất chợt quay sang nói:
- Nếu cậu có lòng như vậy tôi xin cám ơn a.Nhưng sao cậu biết tôi thích những món này?
- Không phải việc của cậu ₫ừng bận tâm cứ chú tâm ăn là ₫ược rồi!
- Tôi không hỏi nữa là được chứ gì! Vừa nói vừa bặm môi kiểu tức giận.
Vương Thanh chỉ lẵng lặng nhìn Đại Vũ rồi cười.
" Bảo bối à,chỉ cần là thứ em thích thì anh nguyện sẽ đáp ứng tất cả.Anh chỉ muốn bù đắp lại thứ tình cảm mà 10 năm qua anh không đáp ứng được cho em "
Đồ ăn cuối cùng cũng được phục vụ đem ra." Wa,thật nhiều đồ ăn ngon a" - Thích thì mau ăn đi,còn ngồi đó.Vừa nói xong Vương Thanh gắp từng loại thịt trên bàn cho Đại Vũ thưởng thức.
Còn mình chỉ ngồi nhìn Bảo bối thưởng thức những món đó." Này ăn từ từ thôi kẻo mắc nghẹn á "
Vừa dứt câu nói của Vương Thanh,Đại Vũ liền bị nghẹn." Đây nước nè mau uống đi,đã nói rồi mà không nghe "
Thở dài một hơi Đại Vũ lại nói:
- Cái miệng của cậu đúng là xui xẻo.Thiệt là bực mà,nói thì nói nhưng Đại Vũ vẫn ngồi ăn từng món một cách ngon lành.
- Ai cha! Sao nãy giờ cậu không ăn mà toàn nhìn tôi vậy hả.Nói nhưng ánh mắt không thèm nhìn Vương Thanh.
- Nhìn cậu ăn tôi no rồi.
Nghe Vương Thanh nói vậy,Đại Vũ đành gắp cho cậu ta một miếng thịt rồi nói:
- Nhắm mắt lại kêu " A " đi,tui tặng cậu cái này.
Hai mắt Vương Thanh nghe lời nhắm lại miệng thì kêu " A " một tiếng thì miếng thịt bò cuộn pho mai nằm ngay trong miệng.Mở mắt ra cười tít mắt trong đầu thầm nghĩ " Bảo bối cậu thật ₫áng yêu "
Đại Vũ liền giải bày:
" Nè đừng có suy nghĩ bậy.Tại tôi được cậu mời đi ăn,mà ngồi ăn một mình cũng kì nên đành tặng cậu miếng thịt vậy.Vừa nói vừa ăn Địa Tam Tiên "
_______phân cách ______
Tiếng than của Đại Vũ "Thiệt là no quá a.Cám ơn về bữa ăn".
Sau khi thanh toán xong tiền cả hai người bước ra khỏi nhà hàng.Điện thoại Đại Vũ reng lên,vừa nhấc máy nghe đầu dây bên kia nói:
- Tiểu Vũ,hôm nay công ty mẹ phải tăng ca nên hôm nay không thể về sớm,con ra ngoài ăn một bữa nha.
Đại Vũ:
- Dạ! Dù sao con cũng mới được bạn mời ăn nên cũng no rồi,mẹ tranh thủ làm rồi về sớm nha.Nét mặt ủ rũ bắt đầu hiện ra.Nói chuyện với mẹ xong liền tắt máy.
Vương Thanh thấy Đại Vũ như vậy liền nói.
- Hay là tôi với cậu ₫i dạo một tí nhé,dù gì quản gia vẫn chưa tới,còn rất sớm a.
Đại Vũ cùng đành gật đầu vì bây giờ về nhà cũng chả có ai.Hai người cùng nhau đi dạo,đi ngang một cánh đồng thì thấy mười mấy con diều đang bay lượn trên bầu trời.Đại Vũ cứ thích thú ngắm nhìn,Vương Thanh thấy vậy liền lẵng lặng bỏ đi,ra mua 1 con diều hình con rồng đi tới chỗ Đại Vũ ₫ưa trước mặt.
- Nè tôi tặng cậu đó,nhìn vẻ mặt cậu có vẻ rất thích thả diều nhỉ
Nét mặt của Đại Vũ liền rạng rỡ hẳn lên khi nhìn thấy con diều Rồng vì cậu vốn thích " 7 viên ngọc rồng mà "
- Đại Vũ cứ như ₫ứa trẻ cầm lấy " Cảm ơn cậu Vương Thanh " vừa nói vừa cầm con diều hai người họ bắt đầu chạy ra cánh đồng cùng nhau thả.
_____________💟💟💟💟💟_______
Hai người bọn họ lúc này cứ như hai ₫ứa trẻ.Người ngoài nhìn vào cứ tưởng ₫ó là một cặp tình nhân tuổi 18 vậy.
Bỗng đang thả thì Đại Vũ chợt bị té,vết thương không sâu nhưng máu chảy ra rất nhiều lúc này cậu chợt khóc oà lên kêu " Đau,đau quá." Nước mắt cứ theo tiếng la mà trào xuống,thoáng chóc lệ đã ướt đẫm đôi mi Vương Thanh nghe tiếng kêu từ đằng xa ào tới vẫn như cách cũ xé một khúc áo băng bó vết máu cho cậu.Ôm cậu vào lòng và nói " Bảo bối ₫ừng sợ nữa,Ca ca ₫ã băng bó không còn đau nữa ₫ừng khóc ".Trên khuôn mặt Vương Thanh khi nhìn Đại Vũ khóc cũng đau lòng đến rơi nước mắt
- Ca ca xin lỗi vì một lần nữa lại ₫ể bảo bối đau,nín ₫i.Vừa nói Vương Thanh dùng tay lau ₫i hai hàng lệ của Đại Vũ.
Đại Vũ cũng dần dần nhớ lại hình ảnh lúc xưa.Từng chi tiết cứ như một cuốn phim chiếu chậm trong đầu cậu thanh âm vang bên tai " Bảo bối,đừng khóc hãy nín đi ".Thời khắc lúc này như ngừng quay,lúc này Đại Vũ bất chợt nói rằng:
- Ca ca à.Tại sao? Tại sao hả? 10 năm trước tại sao anh lại bỏ rơi bảo bối.Anh có biết Bảo bối đã như thế nào không hả,hằng ngày cứ ₫i ra cánh đồng đó chờ đợi anh.Ngày nào cũng như một thằng ngốc,ngày nào cũng tự chơi một mình ở cái sân đó để chờ ca ca.10 năm rồi,ở cánh đồng đó lúc nào cũng có một cậu bé luôn trong ngóng một người.Lúc nào cũng tự cười khi nhớ lại những kỉ niệm,tự khóc khi không thấy người nào đó đến chơi cùng.Có lẽ bảo bối quá ngốc phải không anh,lúc nào cũng chờ đợi một người nhưng ngược lại người ta không bao giờ nhớ tới bảo bối.
Những lời nói,những nỗi đau được dấu trong lòng bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng tuôn trào ra.Mỗi chữ tuôn ra như cứa sâu vào trái tim Vương Thanh.Đau tới nói cậu không nói nên lời,bảo bối à " Ca ca xin lỗi "
Nói rồi Vương Thanh nhẹ nhàng đưa môi của mình chạm vào môi của Đại Vũ.Đầu lưỡi tiến sâu vào trong khoang miệng Đại Vũ,hai loại nước mắt của hai người cũng dần hoà vào đó.Nước mắt của Đại Vũ có lẽ là loại nước mắt hận,chua xót.Còn của Vương Thanh có lẽ là loại tội lỗi,hối hận,đau lòng khi nghe những thanh âm của bảo bối trách mình.Hai loại lệ trộn chung,cùng với vị ngọt của đầu lưỡi cứ dần hoà quyện vào nhau.Đôi môi của Đại Vũ đã được Vương Thanh lấp đầy,có lẽ thời khắc lúc này như đang ngừng trôi.Con tim đã chịu đau 10 năm qua đang dần được chữa lành.