Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

Chương 23-2

CHƯƠNG 23(TT):

Gia Nguyệt bấm nút thang máy,nàng nhìn những con số lần lượt lướt qua mắt. Có chút mờ mịt không phân bệt rõ nàngđang ở đâu,đang định làm gì. Ngày mai là kỳ họp cổ đông lần cuối cùng của năm. Nàng hiểu,thời khắc kia hẳn là sắp đến. Mười năm,bao nhiêu ngày và bao nhiêu giờ a…

Thang máy chuyên dụng cứ nhẹ nhàng đưa nàng xuống tầng hầm để xe,Đáng lý nó chỉ mở ra khi đến nơi nàng chỉ định. Nhưng những con số kia còn cách một khoảng nữa mới đến,thì cánh cửa thang máy mở ra. Một bóng dáng nhỏ xinh lao vào trong,đụng thẳng vào nàng. Gia Nguyệt có cảm giác,khung xương nàng rung lên. Nàng nhìn bóng dáng đang vùi trong ngực mình,bờ vai run rẩy bất lực khiến nàng nhíu chặt mày. Nàng khẽ lên tiếng.

“Thẩm An An,làm sao vậy,Thiên Tường đâu mất rồi.”

Phải,người lao vào nàng giống như tên bắn kia chính là Thẩm An An,bởi vì từ thời điểm nàng nhìn thấy cô ấy ở bệnh viện,đã nghĩ đến sẽ quan tâm đến cô ấy nhiều hơn một chút. Nàng cho cô ấy card chuyên dụng để dùng thang máy,cô ấy có thể đến gặp nàng bất cứ lúc nào.

Đôi khi Thiên Tường bận rộn hay cần khoảng không gian sử lý những chuyện phiền phức.đều đưa An An đến công ty cho nàng chăm nom. Có lúc nàng có cảm giác. Nàng và Thiên Tường thật giống một đôi vợ chồng đang ly hôn,và An An ;à đứa bé ở giữa níu kéo hai người.

An An ôm nàng rất chặt,mà nàng chỉ là dịu dàng vổ về cô bé,từ sự kiện tang thương kia,cô bé trở nên ngây ngốc như một con búp bê không nói không cười khiến cho ai nhìn thấy cũng đau lòng.

Nhưng hiện tại…đột nhiên..

“Lâm Khiêm…”

Giọng nói nhẹ nhàng mơ hồ như gió thoáng qua,khiến cho bàn tay đang vuốt tóc dừng lại cứng đờ…Gia Nguyệt nhìn vào gương mặt đang mông lung,mờ mịt toàn nước mắt của An An.

“Gia Nguyệt,An An phải đi gặp Lâm Khiêm…nói cho Lâm Khiêm biết chuyện ngày đó là dối trá.”

Qua màn nước mắt,đôi mắt của An An trở nên trong trẻo,linh động lạ thường.

Gia Nguyệt,im lặng,để mặc thang máy đưa họ xuống tầng hầm…

Chỉ là không khí yên lặng kia,vẫn nghe ra tiếng nàng thở dài khe khẽ.

“Đã không còn quan trọng nữa rồi….An An….”

……………………………………………….

Thẩm Thiên Tường vứt bỏ hội nghị đang dang dở,chạy như điên đến Lâm gia,tiếng bánh xe thắng gấp,nghiến lên mặt đường rãi sỏi khiến người ta có chút ê ẩm răng hàm.

Gia Nguyệt đang ngồi trong vườn,An An gối đầu lên chân nàng,lặng yên nghe nàng kể chuyện xưa.

Đó là một câu chuyện của một nàng công chúa vào thời chiến quốc của một đất nước không biết tên. Nàng ta sinh ra đã mang theo tiếng cười may mắn,dập tan chiến tranh tàn khốc bên ngoài tòa thành của phụ thân. Được người ta tôn vinh như thần thánh,nhưng cuộc đời nàng lại chẳng may mắn như thế,nàng yêu chính là cửu cửu của mình,và cũng chết trong tay ngài ấy.

Đó là một câu chuyện xưa…

“An An”

Thiên Tường dừng chân bên cạnh hai người,mổ hôi thấm ra trên vầng trán anh,tựa hồ muốn nói anh đã khủng hoảng và vội vả đến mức nào để tìm thấy cô. Gia Nguyệt bật cười,nàng nói.

“Tôi để hai người lại với nhau.”

Nàng đi một đoạn,lại nghiêng đầu nhìn hai bóng dáng đang ôm chặt lấy nhau kia,một màn này đủ ấm áp,đủ ngọt ngào.

Người có tình,hẳn là nên về với nhau đi. Thiên Tường đã đợi mười năm,không oán không hối cho nên trái ngọt này hẳn là thuộc về anh đi. Còn nàng thì….

Trong bóng chiều tà,bên bờ hồ liễu rũ,người ta nhìn thấy một bóng người mờ nhạt đứng yên lặng.Đôi mắt nhìn về nơi xa,thê lương đến thế,cô độc đến thế…

Sáng ngày hôm sau,trong đại hội cổ đông. Nàng nhìn những gương mặt nôn nóng không chờ được mà muốn lôi nàng ra khỏi chiếc ghế quyền lực này.

Họ nói rất nhiều,nào là số cổ phần,nào là quyết sách sai lầm,nào là năng lực không đủ. Nàng yên lặng nghe hết,không phản bác,cũng không khó chịu.

Đây hẳn là sự ấm lạnh ở lòng người,ngày bạn ở trên cao bao người sẽ mơ ước,bợ đỡ và yêu mến bạn. Nhưng ngày mà bạn sảy chân,lại chính là họ sẽ lôi bạn xuống,đạp thẳng vào vũng bùn tăm tối giá lạnh.

Chỉ là.Khi con người ta đã không hận,không quan tâm,không để ý,khi đó họ giống như mang tấm thân bất tử,chẳng ai có thể làm họ đau,làm họ thống khổ.

“Được rồi,cứ theo ý của mọi người đi.”

Đại tiểu thư nhàn nhạt nói,nàng đứng lên,nhường chiếc ghế lại cho tân chủ tịch Lâm thị , Lâm Khiêm thiếu gia,hay nên gọi là Lâm tổng đây.

Hắn không có cảm giác vui sướng khi leo cao đến quyền lực.

Hắn nhìn nàng cười mờ nhạt,lặng lẽ đứng lên rồi tiêu sái rời đi.

Nàng không nên như thế,nàng nen oán,nên hối,đên căm hận hắn. Là hắn cướp đi mọi thứ của nàng. Là hắn ép buộc nàng.

Nàng chỉ cần nhìn hắn,hận cũng được,căm thù cũng xong…chỉ là đừng hờ hững lạnh nhạt như thế này.

Gã đứng ở một bên,nhìn nàng cười nhàn nhạt,tiêu sái nhường chiếc ghế chủ tịch kia đi,tựa hồ như không có giá trị gì với nàng. Gã không hiểu,cho nên gã lôi nàng lại. Chỉ để hỏi…vì sao.

Vì sao?

Chỉ là hai từ đơn giản,nhưng lại chứa đựng bao nhiêu câu chuyện xưa.

Ngày đó nàng nhìn thấy hắn đầu tiên bên thềm cửa…hứng thú với hắn.

Ngày đó,nàng thấy hắn bảo hộ cho chị gái…đau lòng,nhưng thích hắn.

Ngày đó,muốn quên đi hắn….một nụ hôn,nàng trầm luân vạn kiếp bất phục.

Ngày đó,nàng đưa tay muốn nắm lấy tay hắn….hắn đi,trả lại nàng trái tim cùng thể xác đầy rẩy vết thương.

Ngày nay,nàng phong bế tim mình…thứ hắn muốn,nàng không cho…cũng không dám cho.

Nhất quá tam,phàm là người có tự trọng đều ăn sâu bén rể câu này vào đầu. Nàng cũng thế,tình yêu của nàng không phải vô tận.

Hắn muốn Lâm thị…vậy lấy đi,chỉ cần để cho nàng lui về phía bóng tối,tự liếm láp vết thương chưa bao giờ lành.

…………………………….

Nàng đi…cứ như thế rời đi hắn.

Hắn luôn nghỉ ép nàng giao ra tất thảy,nàng sẽ phải ở cạnh hắn,tựa vào hắn…Nhưng hắn sai rồi,nàng không cần gì cả…chỉ cần nơi không có hắn tồn tại.

Mà hắn..cứ như thế mất đi nàng.