Nếu Bỗng Ta Chạm Nhau

Chương 10: Sự cố

…Bar BLUE…

Tụ điểm ăn chơi của các tiểu thư, công tử đông hơn mọi ngày, người ra vào tấp nập, dưới sàn hàng tá những con người trẻ tuổi đang lắc lư điên cuồng theo điệu nhạc của DJ trên kia, kèm với ánh đèn xanh đỏ nháy loạn lên không khỏi khiến người ta đau mắt.

Với không khí như vậy chẳng có ai muốn để ý xung quanh vậy mà sự xuất hiện của đôi trai gái đang bước vào thật sự gây được ấn tượng mạnh mẽ khiến người ta ngừng thở. Chàng trai với dáng người cao ráo, có lẽ cao hơn tất cả những người ở đây, khuôn mặt y như thiên thần điển trai một cách không thật, đẹp từng nanô mét khiến người khác ngỡ ngàng. Sống mũi cao cương nghị, đôi môi quyến rũ làm không biết bao người si mê. Cô gái bên cạnh cao tới nách chàng trai, khuôn mặt điển hình của những con búp bê, xinh đẹp, đạt tới chuẩn mực nghệ thuật. Làn da trắng nõn giống như phát sáng ở nơi thiếu ánh sáng này. Hai người tiến vào, khách trong bar không ai nói với ai tự động dẹp ra nhường đường cho hai người. Phải mấy phút sau, khi hai bóng dáng ấy đã đi khuất mọi người mới như hoàn hồn, tiếp tục những công việc dang dở…

Lên tới căn phòng quen thuộc, nó với hắn vừa vào đã thấy đập vào mắt những cảnh tình cảm tới phát ói. Tú thì ôm Thảo ngồi trên đùi mình, tay cầm ly rượu xoay xoay cho Thảo uống còn Thảo đang đút hoa quả cho bạn người yêu với ánh mắt toàn trái tim. Nó rùng mình, gai ốc trên người đua nhau nổi lên. Hắn cũng chẳng khá khẩm hơn khi nhìn thấy Hải với My đang ôm nhau ghé tai thầm thầm thì thì rồi cười thích thú. Miếng táo trong tay My còn anh một miếng, em một miếng sến không chịu được. (nổi da gà với anh chị này luôn ~.~)

Dường như không chịu nổi nữa hắn mới trầm giọng:

- Chúng mày thôi được rồi đấy. Sến muốn ói.

- Tôi đồng ý với ý kiến của anh, nổi hết cả da gà da vịt._nó nói rồi đưa hai tay lên xoa xoa cánh tay.

- Hai người không muốn xem thì nhắm mắt lại._Tú phản bác, vẫn không thôi ôm Thảo.

- Đừng nói hai người GATO với tụi này nha._My nháy mắt đầy ẩn ý.

- GATO con khỉ ý._hắn với nó cùng đồng thanh.

- Ai ai. Biết hai người tình chàng ý thiếp rồi._Thảo tặc lưỡi.

Mặt nó thoáng chốc đỏ lên nhưng ngay lập tức trở về trạng thái bình thường. Dạo gần đây mấy người này thường ghán ghép mãi, không những nó không thấy bực mà còn thấy có gì đó vui vui trong lòng. Không lẽ, nó “thích” hắn? Mà thích là cái khỉ gì nó còn không biết, có lẽ đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi.

- Không nói được gì nữa à?_Hải khích đểu.

- Vớ vẩn. Lũ lắm chuyện._hắn nhăn mặt bước tới ghế ngồi xuống, nó vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ.

- Nàng ơi! Nàng bay đi đây vậy?_Thảo đứng lên nắm tay nó cười cười.

- Hở? Bỏ tay tớ ra đi. Ghớm quá._nó giãy nảy lên rồi phi lại chỗ gần hắn ngồi. Mặc dù không thích nhưng cơ bản là còn ghế đấy trống, không ngồi đấy thì ngồi đâu.

- Hay hai người thử yêu nhau đi._Tú nói rồi cười nham nhở.

Nó đang tu ngụm rượu nghe vậy thì sặc, quay ra phun luôn vào kẻ mới phát biểu, mặt nhăn nhó:

- Điên đủ chưa?_lại là cái giọng nói kia đồng thanh.

- Oa oa. Ăn ý quá ta. Hay yêu rồi mà cứ giấu tụi này?_My cười tươi.

- Tôi/tớ mà thèm yêu cô ta/hắn ta á?_nó và hắn cùng phản ứng quyết liệt.

- Chối nhanh thế. Càng chối bọn tao càng có lí do để tin rằng hai đứa có tình cảm._Hải gật gù kiểu như chuyên gia.

- Tớ thề, Lê Huyền Thy này không bao giờ yêu tên khó ưa kia, cho dù cả thế gưới có mình hắn là con trai.

- Tao mà yêu nó tao đi bằng đầu.

- Cuộc sống đâu lường trước điều gì._Hải hát vu vơ nhưng thực chất vẫn là cho hai nhân vật chính nghe.

- Thôi. Bỏ đi._nó lên tiếng phá vỡ cái bầu không khí kì quặc.

- Không được. Bỏ là bỏ thế nào?_bốn cái loa cùng phóng thanh.

Đang lúc bị dồn vào đường cùng thì Quân xuất hiện:

- A! Huyền Thy! Lại gặp cậu rồi. Có duyên ghê nha.

- Ơ Quân! Cậu cũng tới đây à? Qua đây ngồi với bọn tớ cho vui.

- Các cậu không phiền nếu tớ ngồi cùng chứ?_Quân vừa hỏi vừa nở nụ cười lịch sự.

- Không. Phiền gì đâu. Càng đông càng vui. Cậu ngồi đi._Thảo niềm nở.

Quân rất tự nhiên ngồi xuống cạnh nó, môi vẫn luôn luôn cười.

- Thy không định giới thiệu cậu ấy với bọn này à?_Hải nháy mắt.

- À quên. Giới thiệu với mọi người đây là Quân. Cậu ấy học bên lớp 11B2. Hôm nọ tớ với cậu ấy vô tình gặp nhau ở vườn lâm sinh trường mình. Cậu ấy thú vụ lắm._nó liến thoắng.

- Chào các bạn. Rất vui được làm quen.

- Ừ. Bọn tớ cũng vậy. Tớ là Tú, ngồi cạnh tớ là Thảo, kia là Hải và My, cái thằng mặt sắt ngồi cạnh Thy là Phong.

Cả bọn nhanh chóng làm quen rồi ngồi trò chuyện tíu tít, bỏ mặc hắn ngồi làm “lạnh lùng boy”.

Tự nhiên hắn thấy khó chịu vô cùng. Nó lúc nào cũng thân thiện với tất cả chỉ riêng với hắn là lúc nào cũng xù lông xù cánh rồi gây sự khích bác nhau. Lại còn cái “thằng” kia nữa, ngồi xa xa ra cái coi, ngồi sát vậy làm cái gì chứ? Sắp ôm nhau đến nơi rồi. Hắn thấy người càng lúc càng nóng, sắp phát hỏa luôn rồi vậy mà chả ai thèm nhìn hắn một cái luôn.

- Tôi có ý này. Chơi quay chai uống rượu đi._Tú cười nham hiểm.

- Chơi thì chơi. Sợ gì._nó hùng hổ.

Vậy là cả bọn gọi thêm hai chai rượu nữa. Cả bọn chơi vô cùng hăng hái, chả mấy chốc đã hết hai chai.

- Thêm chai nữa em ơi._Hải vẫy tay.

- Thôi. Muộn rồi. Đi về._hắn nãy giờ ngồi như cái bóng thì lên tiếng.

- Ai za. Có người đau lòng rồi kìa._Thảo cười te.

- Cũng phải thôi. Ai bảo Thy đen đủi, lần nào cũng uống. Hết cả rượu của bọn này luôn rồi.

- Tao không chấp chúng mày._hắn nhăn nhó.

Cô phục vụ mới đem một chai rượu nữa ra hắn đã đuổi vào không thương tiếc.

- Thôi muộn rồi, về đi._Thảo nhìn đồng hồ thúc giục.

- Ừ. Giải tán. Hôm nào lại tiếp tục nhé._My cười toe.

- Về sớm thế. Tớ chơi nữa cơ. Phải trả thù._Nó lè nhè.

- Để lần sau nhá._Hải toe toét.

Thế là cả bọn lục đục kéo nhau ra về. Nó say quá nên hắn với Quân phải giữ. Lúc say ai cũng sẽ không bình thường, nó cũng không phải ngoại lệ. Nó cười tít mắt đưa tay vỗ vỗ lên mặt hắn:

- Cái mặt này đẹp trai bán cho nhà chứa là có bộn tiền này. Haha.

Hắn phát khùng buông tay nó, mặc nó chới với suýt ngã. May mà Quân nhanh tay níu lại được.

- Phải công nhận cậu bỏ kính ra trông đẹp trai kinh khủng nha._nó vuốt vuốt khuôn mặt mịn màng.

- Đi về._hắn nắm tay nó định lôi đi.

- Để tôi đưa cậu ấy về._Quân vẫn giữ lấy nó khư khư.

- Tôi đi với Quân. Anh về đi.

Hắn hậm hực bỏ lên xe về trước. Lần này là nó trêu ngươi hắn, sau này bị hắn hành hạ cũng đừng trách hắn ác. Hắn phóng như bay lướt qua nó.

Quân bế nó đặt lên phía sau chiếc mô tô đen ngòm, lấy mũ bảo hiểm đội vào cẩn thận cho nó rồi mới lên xe phóng vù đi.

- Chậm quá. Nhanh nữa đi Quân._nó lè nhè.

- Ôm chặt vào nhé.

Nó tự giác ôm lấy eo cậu bạn, Quân rồ ga, chiếc xe phóng tít, nó phấn khích hét lên. Quân nở nụ cười tươi, nó thật đáng yêu.

Khuya…Đường phố vắng tanh không một bóng người, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe vụt qua nhanh chóng. Ánh đèn cao áp vàng vọt chiếu sáng con đường toàn lá rơi. Nó thoải mái la hét, phấn khích đến tột cùng. Quân theo chỉ dẫn của nó lái xe về nhà hắn.

Hắn về từ đời nào mà không thấy nó về. Hắn lo lắng đi lại ngoài ban công.

“Ki…i…i…iii…t”

Chiếc mô tô đỗ lại trước cánh cổng sắt đen sì. Quân bước xuống trước rồi bế nó đặt xuống. Nó loạng choạng đứng không vững nên Quân phải dìu nó đến cổng để nó mở cổng.

- Bye Quân nhá._nó giơ tay kiểu bộ đội.

- Ừ. Vào nhanh kẻo lạnh nha.

Hắn thấy mặt mình nóng nóng, có gì đấy chua chua dâng lên nghẹn đắng trong lòng. Hắn bực bội quay vào đắp chăn ngủ luôn.

Khó khăn lắm nó mới vào được trong nhà, chưa kịp cởi áo khoác lăn ra sofa ngủ luôn. Mãi tới nửa đêm lạnh quá mới lò dò lên trên tầng. Ở nhà phòng nó ở tầng 2 bên trái nhưng ở nhà hắn phòng nó lại ở bên phải. Vì say quá, nó cũng không biết vào nhầm phòng nên rất tự nhiên chui vào cái giường rộng thênh thang, cởi áo khoác ra rồi kéo chăn ngủ ngon lành.

… Sáng hôm sau..

Ánh nắng mùa đông nhè nhẹ rắc những sợi li ti xuống khắp nơi, sương vẫn chưq tan hết đùng đục vương vấn khắp nơi như những cục bông khổng lồ. Nắng và sương quyện vào nhau tạo nên một bức tranh thơ mộng. Ánh nắng rọi vào qua ô cửa sổ sát đất không buông rèm rọi vào mi nó. Nó khẽ cựa mình tránh đi ánh nắng, theo bản năng rúc vào một chỗ ấm áp. Hừm, cái thứ trước mặt thật sự rất ấm, còn có mùi thơm thoang thoảng rất riêng, quyến rũ vô cùng làm nó ra sức hít hà. Nhưng mà có gì đó không đúng thì phải. Nếu nó không lầm thì trên eo nó có một bàn tay, à không, một cánh tay mới đúng còn nó thì đang gối đầu lên một cánh tay khác. Nó lơ ngơ ngẩng đầu lên. Đập vào mắt nó bây giờ là khuôn mặt phóng đại hết cỡ của hắn. Nó không tin vào mắt mình, nhắm mắt thật chặt rồi mở ra, vẫn là khuôn mặt như hồ ly tinh của hắn, đẹp yêu nghiệt, thậm chí nó còn thấy mấy cái lông tơ trên mặt hắn long lanh trong nắng. Cơ mà cái gì thế này? Nó ôm hắn ngủ????

- A….a…a…a…_sau một cơ số phút nó mới nhận thức được vấn đề rồi nó mới bật dậy hét ầm lên.

- Sao thế?_hắn hỏi bằng cái giọng ngái ngủ (giả vờ 100%).

- Anh…anh…_nó lắp bắp không thốt nên lời.

- Làm sao?

- Huhu…Không biết đâu…huhu…Sao anh vào phòng tôi?

- Cô nhìn lại xem phòng ai?_hắn trả lời bằng cái giọng đều đều, mắt còn chưa mở.

Nó ngừng khóc, đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt. Đây là phòng hắn 100%, nhìn đống sách kia là biết.

- Anh bế tôi sang đây?_nó nghi ngờ.

- Cô nặng như lợn ai mà bế cho được?

Nó ngồi ngẫm nghĩ. Không lẽ nó sang phòng hắn thật? Nó xó tật cứ hễ uống say là không biết trời trăng mây gió gì nữa. Hơn nữa, phòng hắn cùng phía với phòng nó ở nhà…

- Nhưng nếu thấy tôi nằm đây anh phải biết qua phòng khác chứ?

- Hôm qua tôi cũng có tỉnh đâu. Cái này không trách tội được. Là cô tự nguyện.

“Tự nguyện”???Hai từ phát ra từ miệng hắn nhẹ nhàng nhưng với nó không khác gì búa tạ giáng vào đầu. Nó như muốn điên luôn. “Tự nguyện” tức là nó tự chui vào nằm với hắn, tự nguyện ôm hắn. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi nó biết để đâu được chứ. Nó luống cuống chạy ra ngoài, đóng cửa phòng hắn cái rầm. Nó tựa vào ban công cuối hành lang mà hét:

- A…a…a…a…a…

Hắn ngồi trong phòng cười ngặt ngẽo bò lăn cả ra giường. Nhìn cái mặt của nó lúc vừa mếu máo vừa suy nghĩ trông buồn cười vô cù

ng, khó khăn lắm hắn mới kìm được không bật cười nhưng bây giờ tất cả quá giới hạn, hắn cười như chưa bao giờ được cười luôn.

Thực chất hắn đã dậy trước nó tầm 10p, cũng thấy lạ vì nó cứ rúc vào lòng hắn rồi luồn tay qua tay hắn để ôm eo, hắn định gọi nó dậy nhưng tự nhiên lại muốn xem phản ứng của nó nên lại giả vờ ngủ tiếp. Đúng là không ngoài dự đoán của hắn.

Hắn phải công nhận rằng lúc nó ngủ trông đáng yêu vô cùng.Hàng mi dày, đen, dài che đi đôi mắt tinh nghịch thường ngày. Hai má nó hồng hồng, vương vài sợi tóc tơ mềm mại. Đôi môi anh đào he hé, thỉnh thoảng lại tru lên như mời mọc con người ta phạm tội. Hắn nhớ lại mà không khỏi nở một nụ cười.

Nụ cười của hắn chưa kéo dài được bao lâu thì cái đồng hồ đã đập thẳng mắt hắn, chỉ còn 15p nữa là vào lớp. Hắn vội vàng bật dậy thay đồng phục. Ra ngoài thì thấy cửa phòng bên cạnh vẫn đóng kín, có cả tiếng thút thít của nó bên trong.

- Còn 13p nữa. Tôi đợi dưới nhà.

Một câu nói ngắn gọn đủ cảnh tỉnh con người bên trong. Nó như lò xo bật tới tủ quần áo thay vội bộ đồng phục rồi phi xuống sân với tốc độ ánh sáng. Nó mở cửa xe sau rồi nhanh chóng leo lên, hắn không nói gì, lặng lẽ đạp ga phóng vút đi.

Với kiểu đi xe bán sống bán chết, chiếc xe của hắn đã kịp dừng đúng lúc bác bảo vệ chuẩn bị đóng cổng. Thấy hắn bác bảo vệ lại lật đật mở cổng. Vì hắn là hội trưởng hội học sinh trường, thỉnh thoảng có việc đột xuất vẫn đi muộn nên được đặc cách, không lo bị nhốt bên ngoài (toàn ngủ nướng dậy muộn thì có:v)

Hắn thì qua ngon ơ còn nó thì bị chặn lại.

- Cô này là học sinh lớp nào? Đi muộn không được vào _bác bảo vệ nghiêm nghị.

- Cháu…cháu.._nó đang phân vân không biết phải nói sao thì hắn xen vào.

- Cháu nhờ bạn ấy đi làm một vài việc cho hội học sinh ạ.

- À. Vậy được rồi. Cháu vào đi.

Nó và hắn cùng nhau bước vào lớp. Lớp đang truy bài, tiếng lầm rầm không phải học bài cũ mà là tiếng buôn chuyện sôi nổi. Thấy nó và hắn đi song song cạnh nhau thì mọi ánh mắt không hẹn mà cùng chiếu vào người cặp đôi đang đi về cuối lớp. Không gian im ắng đến ngạt thở. Mãi đến khi nhân vật chính ngồi vào chỗ mình rồi thì tiếng xì xào lại tiếp tục nổi lên.

- Trông kìa. Anh Phong đi với con nhỏ cùng bàn đấy.

- Chắc nó giở thủ đoạn gì đấy mới dụ dỗ được anh Phong.

- Công nhận. Nhan sắc con nhỏ đó bình thường quá làm sao lọt được mắt anh Phong.

- Chả nhẽ hot boy cuối cùng của lớp mình cũng có chủ nốt rồi à? Chán quá. Tuôi đi chết đây!!!

- Bla…bla…bla…

Mặc dù được làm tâm điểm của sự chú ý nhưng nó chẳng mảy may để tâm chút nào. Đầu óc nó bây giờ trống rỗng, chẳng nghĩ được việc gì ra hồn cả. Nó cứ ngồi ngơ ngẩn hết một tiết học, mãi cho đến khi điện thoại trong túi quần rung hồn vía của nó mới bay được về nhập vào xác.

“Hết giờ ra canteen nhá ^^”

“Ok. Qua lớp gọi tớ nhé:3″

“Tớ biết rồi. Học đi ”

Nó đọc xong tin nhắn, chán nản nằm xuống ngủ chờ hết giờ. Ra chơi, Quân đứng ở cửa gọi to:

- Thy ơi! Thy!

Nó đang mơ mơ màng màng ôm bàn nghe tiếng gọi ngồi bật dậy, dòm dòm ngó ngó (chưa tỉnh ngủ ý mà:v)

- Tớ ở đây._Quân cười, giơ tay vẫy vẫy.

Hắn ngồi chơi game nãy giờ, vừa chơi vừa canh cho bọn kia không phá nó, tự nhiên thấy nó bật dậy, rồi nghe giọng nói quen quen kia cũng theo nó quay ra nhìn. Nó đứng dậy, vuốt vuốt cái váy cho thẳng rồi ra ngoài cửa, vừa đi vừa cười toe toét. Hắn nhìn theo bóng nó, đôi mắt trống rỗng, vô hồn.



Sau khi “xử đẹp” một tô phở, một cái bánh mì kẹp thịt, một quả trứng ốp la, một cốc sữa thì nó đang ngồi ăn bim bim. Bỗng nhiên Quân hỏi nó:

- Chiều đi chơi với tớ nhé?

- Ừ. Mà đi đâu?

- Bí mật.

- Oa. Nói đi mà. Tớ hồi hộp lắm.

- Không được.

- Nói đi. Nói đi mà.

- Bí mật không thể bật mí. Tới nơi Thy khác biết.

- …

Nó và Quân cứ thế rôm rả hết giờ ra chơi. Mãi cho đến khi chuông réo rắt mới chịu lết xác về lớp.

- Lát tan học nhớ đợi tớ nhé.

- Tớ biết rồi.

- Bye cậu nhé.

- Ừ._nó giơ tay vẫy vẫy rồi đi vào

Nó ngồi xuống ghế, chả buồn nhìn cái mẹt của “bạn cùng bàn” đang nhăn nhó khó coi vô cùng, thản nhiên úp mặt xuống bàn ngủ tiếp.

Hắn nhìn nó. Lại ngẩn ngơ một lúc. Hắn đang tức mà chính hắn cũng chẳng hiểu hắn tức vì điều gì. Chỉ cần thấy nó đi với người con trai khác là máu nóng của hắn cứ dồn hết cả lên. Cái con người này lúc nào cũng làm hắn khó chịu. Có khi nào…

Cái ý nghĩ mới nhen nhóm còn chưa kịp bùng đã bị hắn cho gáo nước tắt ngúm. Lắc đầu xua đi ý nghĩ vớ vẩn, hắn tiếp tục cắm mặt vào chơi game tiếp.

Một ngày học trôi qua nhanh chóng, nó vì được nạp đủ năng lượng nên trưa cũng không thèm dậy ăn nữa. Cả lớp đã về hết, chỉ còn lại nó với hắn trong lớp. Ánh nắng vàng yếu ớt rọi lên người nó khiến người nó như sáng bừng lên, long lanh đến lóa mắt.

- Đi về thôi con lợn._hắn ghé sát tai nó mà gọi.

- Lợn quay đâu cơ?_nó hỏi lơ mơ, chép chép miệng.

- Lợn quay cái đầu cô ý._hắn bực mình đứng dậy vò đầu bứt tai, không biết phải làm gì với kẻ trước mặt.

Quân bước vào lớp, cười với hắn một cái xã giao rồi lại gọi nó.

- Thy! Dậy đi nào.

Nó vừa nghe thấy thế vùng ngay dậy. Do đứng lên quá nhanh mà đầu nó đụng vào cằm hắn đánh cốp một cái. Hắn bị đau ôm cằm, nó ngồi phịch xuống ôm đầu xuýt xoa.

- Cô bị điên à? Đau chết tôi rồi.

- Hic. Lần sau tránh xa tôi ra. Đau chết được.

Quân vội vàng đưa tay xoa đầu cho nó, vừa xoa vừa ân cần hỏi:

- Cậu đau lắm không?

- Hơi hơi thôi. Không sao rồi.

- Mình đi nhé.

- Ừm. Đi nhanh lên. Hồi hộp quá.

- Hai người đi đâu?_hắn bị bơ đẹp nãy giờ bây giờ mới lên tiếng.

- Đi chơi. Anh về trước đi.

Nó đáp gọn lỏn rồi vơ cặp kéo Quân đi mất.

Hắn đứng im nhìn theo bóng dáng nó khuất dần, trong lòng bỗng thấy mất mát. Mãi lâu sau mới rời đi.

Trong khi đó nó đang thong dong trên chiếc xe mini màu bạc của Quân theo hướng ngoại thành mà đi. Nó ngồi sau xe, mái tóc màu hạt dẻ bay bay trong cái nắng nhạt. Mới đầu nó còn thích thú chỉ trỏ, lúc sau bắt đầu chán dần, chốc chốc lại hỏi:

- Đến chưa Quân?

- Sắp đến rồi.

Một lúc nữa:

- Đến chưa Quân?

- Chút nữa thôi.

- Lâu quá vậy?

- Tớ hát cho nghe khỏi chán nhé.

- Ừm. Hát đi.

- ” Có chút bối rối, chạm tay anh rồi

Vì anh đang mơ giấc dịu dàng

Có chút thương nhớ, chạm môi anh rồi

Vì em yêu chỉ yêu mùa ghé thôi

Có chút thương nhớ, làn môi nhẹ nhàng

Khi em, yên say trong giấc

Có chút thương nhớ chỉ là mơ mộng thôi

Vì anh…Luôn mong được có em

Người nói yêu anh đi, người nói thương anh đi

Để cho tim này đừng ngóng trông hao gầy

Hãy đến bên anh đi

Để mai trọn vẹn chúng ta

Vì nơi tim này luôn có

Tình yêu giấu kín cùng thương nhớ…Cho em…”

Nó im lặng nghe Quân hát, giọng hát êm ái rót vào tai rung động từng ngóc nghách trong tâm hồn làm nó quên luôn đoạn đường phía trước, chỉ chăm chú nghe hát.

Sau khi tổ chức “liveshow” phục vụ khách sộp sau lưng chán chê cuối cùng nơi hộ cần tới đã ở trước mặt.

- Đến rồi đấy Thy.

Nó xuống xe, hoàn toàn choáng ngợp với phong cảnh trước mặt. Nguyên một cánh đồng hoa bồ công anh trải dài hút mắt đang rập rờn trong gió, những cánh hoa trắng muốt nhỏ tí xíu bay đầy trời, đẹp đến mê hồn.

- OA…._nó chỉ kêu lên như vậy rồi chạy ù xuống cánh đồng hoa.

Nó nhảy nhót tung tăng xuống, thích thú thốt lên:

- Đẹp quá đi!!!

- Thy thích không?

- Có. Tớ thích lắm.

Nói xong nó lại cười xòa chạy tung tăng nghịch ngợm khắp nơi. Quân kiếm một chỗ gần đấy ngồi xuống, cầm điện thoại làm phó nháy. Có lúc chụp được nó đang cong môi thổi mấy bông hoa, có ảnh nó lại cười rạng rỡ trong ánh tịch dương chói lòa.

Sau một tiếng đồng hồ chạy quanh đồng hoa, nó đã thấm mệt. Quân gọi người đem xe tới đưa nó về. Mấy tia sáng cuối cùng cũng đã tắt hẳn, trời tối nhanh chóng. Nó lên xe, Quân mở nhạc, bản “Time boils the rain” của Ngô Diệc Phàm vang lên êm ái làm nó thiếp đi lúc nào không hay (bài này hay lắm luôn ý ^^). Quân lái xe phóng đi trên con đường vắng, chốc chốc lại quay sang ngắm nó.

…Tại nhà hắn….

Hắn lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách, gần như phát điên lên. Trên cái ti vi to oạch đang điểm giờ chiếu thời sự. Vậy là nó đã đi 3 tiếng rồi. Trời tối như vậy mà chưa thấy mặt đâu. Trông mặt tên Quân đấy không đáng tin chút nào, nó lại ngây thơ quá, có khi nào bị lừa không? (anh này xem phim nhiều quá bị ngộ). Đúng lúc hắn định báo cảnh sát thì chuông cửa reo vang:

“Tinh toong…tinh toong…”

Hắn vội vàng vơ lấy áo khoác chạy ra cổng nhưng vừa tới nơi thì hắn khựng lại. Là Quân.

- Cậu đến đây làm gì? Cô ta đâu?

Quân bất ngờ suýt rớt cả cằm khi thấy hắn:

- Cậu ấy trong xe tôi nhưng ngủ rồi.

- Gọi dậy đi.

- Đừng.

- Không gọi dậy cậu định đưa cô ta vào nhà kiểu gì?

- Tôi sẽ bế cậu ấy. Phiền cậu chỉ phòng cậu ấy cho tôi.

- Tôi không thích cho người lạ vào nhà._hắn bắt đầu thấy khó chịu.

- Nhà cậu?_Quân ngạc nhiên tột độ.

- Phải._hắn chắc nịch.

- Vậy…Tại sao cậu ấy lại ở nhà cậu?

- Osin riêng._hắn bình thản phun ra hai từ.

- OSIN???_Quân như không tin vào tai mình hét lên.

- Ừ. Có gì lạ sao? Mà cậu không định đánh thức con lợn kia dậy chứ?

- Xin lỗi. Tại tôi hơi bất ngờ._Quân đưa tay vò vò tóc.

- Thôi. Cậu về đi. Để tôi bế cô ta vào nhà.

Hắn nói rồi tiến lại xe bế nó ra. Trước khi vào nhà không quên quay lại nói với Quân:

- Cảm ơn cậu đã đưa cô ta về.

Nói rồi không kịp để Quân nói thêm hắn đã bế nó đi mất. Quân đứng lặng người nhìn theo bóng dáng cao cao của hắn cho đến khi khuất hẳn Quân mới lên xe về nhà. Hắn bế nó lên phòng, nhẹ nhàng đặt nó xuống giường. Cúi xuống cởi giày với áo khoác cho nó xong hắn kéo chăn đắp cho nó. Nó nằm trên giường trắng, ánh đèn tường vàng vàng tỏa ra ánh sáng dịu dàng ấm áp. Trông nó như nàng công chúa trong rừng đang say ngủ chờ chàng hoàng tử tới đặt trên môi một nụ hôn để đánh thức nàng dậy. Nó với khuôn mặt thanh tú, mũi thon nhỏ thẳng tắp, môi hồng mềm mại hé mở để lộ hàm răng trắng xinh xinh. Bất giác hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đôi môi đẹp như cánh hoa kia một nụ hôn phớt. Nó đang ngủ thấy có gì đó nhột nhột trên môi bèn lè lưỡi liếm một cái. Chính hành động vô thức này đã châm lên một vụ nổ khủng khiếp. Hắn gần như nổ tung, không tự chủ được mà tham lam cuốn lấy, hắn dùng lưỡi tách răng nó ra, lùng sục khắp mọi ngõ ngác

h tìm chiếc lưỡi non mềm kia mà cuốn lấy, tham lam hút hết tư vị ngọt ngào của nó không rời. Đang lúc hắn như mê đi trong cảm giác ngọt ngào thì nó khẽ cựa mình, có lẽ do hắn hôn lâu quá nên nó thiếu dưỡng khí. Lúc này hắn mới giật mình lùi ra xa mấy bước. Nhìn khuôn mặt ngây thơ thánh thiện đang say giấc kia, trong lòng hắn dâng lên vô số mặc cảm tội lỗi. Hắn khẽ than:

- Mày điên rồi Phong ạ.

Hắn vôi vàng về phòng đóng cửa ngồi tự kiểm điểm bản thân rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Hôm sau, nó dậy từ sớm (Cả nhà xem dự báo thời tiết chưa? Nhờ chị ấy mà bão Matmo đang phi vào Biển Đông ế:v). Nếu không phải cái dạ dày rỗng tuếch biểu tình đòi “ăn” thì chắc nó vẫn đang “yên giấc say nồng” rồi. Nó nhăn nhó xuống bếp làm bữa sáng. Xong xuôi tất cả, nó lên phòng gõ cửa gọi hăn xuống ăn.

“Cốc…cốc…cốc…”

- Phong! Xuống ăn sáng. Tôi nấu xong rồi!

Nó gõ cửa rát cả tay mà không thấy trả lời. Tưởng hắn vẫn chưa tỉnh nên nó hùng hổ đạp cửa xông vào, định bụng cho hắn một đá hôn đất nhưng vừa vào nó đã lập tức hét lên:

- A…a…a…a…a_nó vội vàng quay mặt đi

Hắn đang xỏ nốt chân quần, nghe tiếng hét thất thanh của nó vội vàng quay đi cố mặc nốt bộ đồng phục.

- Sao anh không vào nhà tắm mà thay đồ?_nó hỏi, mắt vẫn nhắm tịt, hai tay che kín mít.

- Phòng của tôi tôi muốn làm gì chẳng được.

- Thế sao tôi gọi anh không trả lời?

- Tôi định thay xong sẽ xuống. Ai dè cô hung hăng đạp cửa xông vào. Uổng phí 17 năm mặc quần áo của tôi.

- Anh…anh…tôi…tôi…_nó nghẹn họng, không nghĩ ra được lí do nào để phản bác.

- Thôi. Đi ăn.

Hắn cầm cặp thong dong đi trước, nó mặt đỏ như gà chọi đi theo sau, chỉ hận không thể xé xác tên đang nghênh ngang trước mặt.

Vào đến bàn ăn, nó bê đĩa trứng ốp la cùng hai lát bánh mì nướng thêm một cốc sữa đặt trước mặt hắn. Về phần mình, nó cũng có một ly sữa nhưng thức ăn chính là cả tô mì với hai quả trứng còn đang bốc hơi nghi ngút. Nó nhanh chóng bắt tay vào việc nhưng mới được hai gắp thì hắn đã chen ngang:

- Tại sao tôi không được ăn mì?

- Tại tối qua tôi chưa ăn, hôm nay phải ăn bù._nó đưa ra một lí do vô cùng “chính đáng”.

- Tôi muốn ăn mì.

- Hết mì rồi. Muốn ăn thì ăn của tôi này.

Nó vốn tưởng công tử nhà giàu ưa sạch sẽ như hắn đời nào chịu ăn đồ thừa của nó nhưng nó đã nhầm to. Hắn hồn nhiên kéo tô mì trước mặt nó về phía mình, hồn nhiên gắp mì ăn ngon lành làm nó tức nổ đom đóm mắt mà không làm gì được. Thế là nó đành ngậm ngùi ăn phần của hắn trong niềm uất hận khôn nguôi.

Bữa sáng nhanh chóng kết thúc với sự thỏa mãn của hắn và sự ấm ức của nó. Hai người mau chóng đi học. Khi xe còn cách trường tầm 100 mét nữa thì nó bảo hắn dừng lại để đi bộ vào trong tránh sự soi mói của mấy bà tám trong trường.

Nó tưởng vậy là xong, ai dè khi nó bước vào trường, mọi ánh mắt vẫn đổ dồn vào người nó. Hận thù có, cảm thương có nhưng khinh bỉ là nhiều hơn cả. Nó thấy hơi lạ nhưng với bản tính bất cần đời nó lại điềm tĩnh về lớp. Mấy tiếng xì xầm ngoài hành lang càng lúc càng lớn, giống như cố tình nói cho nó nghe.

- Con này tưởng bám được anh Phong lâu à? Đồ rẻ rách.

- Cái loại nó nhìn ngược nhìn xuôi chẳng có điểm nào lọt được vào mắt anh Phong.

- Còn chưa đủ trình xách dép cho tao ế.

Cả lũ nói rồi cười hô hố. Nó mặc dù khó chịu với những lời này nhưng nó chọn cách im lặng. Nói chuyện với những đứa không có não là một việc cực kì ngu xuẩn. Nó vào lớp, chẳng thèm nhìn bất kì ai lôi điện thoại ra nghe nhạc…