-Tôi không biết, chỉ đơn giản là thích thôi-nó bâng quơ nói.
-Vì sao cô lại ghét tôi như vậy?
-Vì anh rất đáng ghét-nó nghĩ sao là nói vậy
-Tôi hỏi nghiêm túc đấy
-Thế à? Tôi cũng không biết nữa-Nó chợt nghĩ:"Thực ra thì chẳng có lí do gì để mình ghét hắn ta cả".
-Nghĩa là không có-hắn hỏi như muốn khẳng định.
-Chắc là vậy
-Vậy chúng ta có thể làm bạn chứ?-hắn cũng không hiểu sao bản thân lại nói điều đó nữa.
-Bạn ư?-nó thoáng chút buồn bã-Anh thực sự muốn làm bạn với tôi ư?
-Sao vậy? Không được sao?-hắn hơi thất vọng vì nghĩ nó không đồng ý.
-Không phải...thực ra...-nó có chút nghẹn ngào
-Tôi vẫn đang nghe-Bỗng dưng hắn lại muốn lắng nghe cô gái này. Hắn cảm nhận được cô ấy đang buồn.
-Thực ra, ngoại trừ Bảo Trâm và Phương Nguyên ra thì tôi chẳng còn người bạn nào nữa cả...bọn họ không ai muốn làm bạn với tôi...-nó như sắp bật khóc.
-Vì sao?-hắn thắc mắc. hắn nghĩ rằng người như nó thì chắc chắn có nhiều bạn bè mới phải chứ.
-Hồi tôi học cấp 3...tôi lúc nào cũng quậy phá, tôi chỉ là muốn gây sự chú ý mà thôi, tôi muốn họ thấy rằng tôi cũng giống họ, không phải thiên kim tiểu thư khó gần gì cả...thế nhưng, tôi càng như thế thì họ lại càng tránh xa tôi...họ sợ rằng người như tôi sẽ liên lụy đến họ...-nó nhớ lại những ngày tháng buồn tẻ ấy mà chợt tủi thân.
"Thật không ngờ cô ấy lại đáng thương như thế?"-hắn nghĩ
-Vậy giờ có thêm tôi làm bạn của cô rồi-hắn mỉm cười nói.
-Cảm ơn anh-nó nói
-Vì điều gì?
-Vì tất cả, vì anh đã cõng tôi, đã lo cho tôi, đã tâm sự cùng tôi và đã chịu làm bạn của tôi-nó nói
-Nếu đã xem tôi là bạn thì không cần phải cảm ơn-hắn cười.
-Ưm...ưm...-hắn cảm nhận người con gái nhỏ nhắn phía sau đang run lên bần bật.
-Nè, hay là mình đưa cậu về nhé-hắn quay đầu nói khẽ.
-Ừ-nó tựa đầu mình vào lưng hắn mà thiếp đi.
-Này! Cậu sao vậy?-hắn giật mình. Nó không trả lời.
-Này...này...-hắn hoảng sợ nhanh chóng gọi taxi đưa nó vào về nhà. Vì mẹ hắn đã nói người hắn gặp mặt là con gái của Trần phu nhân, mà Trần phu nhân là người nổi tiếng trên thương trường nên hắn cũng biết nhà của bà ấy