Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu

Chương 1: Cốt Truyện Này Có Chút Quen



Tháng bảy cô hồn dã quỷ.

Người ta thường hay nói như vậy.

Mẹ Lan vẫn luôn nhắc nhở cô phải đi đứng cho cẩn thận.
Cũng không biết trên đời này có ma thật hay không, nhưng vì sự việc này xảy ra quá đột ngột, Thiện Vũ Linh cô thực sự tin rồi.
Rõ ràng cô đã nhìn trước ngó sau trước khi sang đường, vậy mà không hiểu sao tình huống chiếu chậm trên ti vi lại vẫn xảy đến với cô.
Chiếc xe tải chạy vù tới mà trước đó cô không nghe thấy một tiếng động nào, giống như bị ma quỷ che mắt bịt tai vậy.
17 năm cuộc đời cứ như thước phim trôi dạt trong đầu cô.

Trước khi thân thể nện xuống nền đường, cô chỉ kịp nhớ tới mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện vẫn còn đang chờ cô mang kem về.
Những cây kem ốc quế đủ màu lăn lóc trên đường, tan chảy.
Ảnh ảo trên mặt đường rung rinh.

Tán cây ngưng động, không một cơn gió.

Chỉ có tiếng ve kêu râm ran cứ như chưa có điều gì xảy ra.
Cứ thế, một cô gái mắc bệnh tim bẩm sinh như cô không kết thúc cuộc đời mình vì căn bệnh ấy, mà lại bằng một tai nạn giao thông.
Cảm giác đau đớn dường như chỉ trong một cái chớp mắt.
Cô vội vàng bật dậy.
Hoá ra chỉ là mơ.

Chỉ là mơ thôi.
Thiện Vũ Linh nhắm mắt, vuốt vuốt ngực, điều hoà trái tim đang đập thình thịch của mình.

Rồi cô chợt nhận ra điều gì bất thường.
Cái kích cỡ này...!hình như lớn hơn? Cô mở mắt nhìn xung quanh.
Là bệnh viện sao?
Trên trán đột nhiên đau nhói làm Thiện Vũ Linh chợt nhận ra tai nạn là thật rồi.

Vậy là có người đã cứu giúp đưa cô vào bệnh viện? Cô còn nghĩ mình chết chắc rồi.
Thiện Vũ Linh vừa định bước chân xuống giường thì cửa phòng bệnh đã mở ra.
"Linh, con tỉnh rồi.

Con làm mẹ lo chết mất." Người phụ nữ trung niên dáng người đằm thắm nhanh chóng chạy đến nắm tay cô.
"Con thì giỏi rồi.

Vừa lấy bằng lái đã theo người ta đua đòi cược đua xe.

Con có bao nhiêu cái mạng hả?" Người đàn ông bên cạnh giọng điệu có tức giận nhưng cũng không thiếu quan tâm.
Người phụ nữ đánh tay chồng mình: "Anh có thôi đi không? Cả tháng con bé mới tỉnh dậy.

Mà vừa mới dậy đã mắng nó."
Rồi quay sang cô liến thoắng: "Con gái, con thấy trong người thế nào? Còn đau ở đâu không? Đầu còn choáng không?"
Thiện Vũ Linh đích thực là đau.

Nhưng cái cô đau là não cô kìa.
Hai người này rốt cuộc là ai vậy? Lại xưng là ba và mẹ của cô nữa?
Từ khi có trí nhớ đến giờ, cô vẫn luôn sống ở cô nhi viện với mẹ Lan.

Cô cũng mới hoàn thành kì thi đại học, còn đang từng ngày mong ngóng kết quả.
Cô cũng từng mơ ước có một gia đình.

Cô đọc bao nhiêu truyện tranh, tiểu thuyết rồi cũng từng mơ mộng rằng mình bị thất lạc, rằng ba mẹ có nỗi khổ riêng, rằng một ngày họ sẽ tìm lại cô.
Đã chờ ngần ấy năm nhưng làm gì có ai tìm cô.
Thế mà giờ có hai người sốt sắng đứng trước mặt, cô lại không biết nói gì ngoài mấy chữ: "Cô chú là ai vậy ạ?"
Lời nói làm cả hai người chết sững.

Bà Mai ôm miệng mắt rưng rưng, hết nhìn con lại nhìn sang chồng mình.
"Con không nhớ ba mẹ sao? Mẹ Mai của con, ba Khải của con mà."
Rồi bà dựa vào chồng khóc nấc.
Khi bác sĩ bước vào, kết luận đưa ra là chứng mất trí.
Ba mẹ đều theo tiễn bác sĩ và hỏi han.

Còn Thiện Vũ Linh vẫn còn ngồi ngẩn ngơ.
Sao tình huống này cô thấy quen quen? Tên của hai vợ chồng vừa rồi cũng thật quen.
Cô nhìn quanh quẩn, thấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường liền cầm lấy.
Là ngày XX tháng 8.

Là một tháng sau khi cô xảy ra tai nạn.
Cô dám chắc mình không mất trí.

Cô nhớ rành rọt rõ ràng mọi thứ trong cuộc sống của cô cơ mà.
May mà chiếc điện thoại là cảm ứng vân tay, cô nhanh chóng mở khoá và bấm số mẹ Lan.


Nhưng số điện thoại thông báo không tồn tại.
Cô lại thử số máy chung của cô nhi viện.

Vẫn là thông báo ấy vang bên tai cô.
Khi màn hình tối lại, cô giật mình nhìn khuôn mặt phản chiếu trên màn hình điện thoại.
Đây là ai? Có chút giống cô nhưng rõ ràng không phải là cô.
Thiện Vũ Linh chạy vào nhà vệ sinh để nhìn kĩ hơn.
Quả thật không phải cô.

Mũi, miệng thì có thể nói là giống, khuôn mặt hơi gầy so với cô và đặc biệt đôi mắt mang đến cảm giác dữ dằn hơn.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Cô thất thểu trở lại giường nằm.
Cửa phòng lại lần nữa mở ra.

Người đi tới là một cô gái tầm tuổi cô, mặc bộ váy maxi lộ vai màu xanh bạc hà trông vô cùng ngây thơ, đúng kiểu thiếu nữ thanh thuần, tình đầu quốc dân.
Vừa thấy Thiện Vũ Linh, cô bạn nhào vào ôm lấy cô khóc lóc.
"Huhu.

Linh, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.

Mình sợ không gặp được cậu nữa."
Thiện Vũ Linh trời sinh thích những thứ đáng yêu, dù không biết cô bạn này là ai, dù bị cô bạn chạm vào vết thương cũng không nỡ cáu gắt.
"Tớ không sao.

Cậu buông lỏng chút.

Hơi đau."
Hà Tuyết Nhi thôi khóc lóc và cũng buông tay, rối rít: "Tớ xin lỗi.

Làm cậu đau rồi."
Thiện Vũ Linh lắc lắc đầu, dò hỏi.
"Bác sĩ bảo tớ bị chấn thương nên mất trí nhớ rồi, nên tớ xin lỗi, tớ không nhớ cậu.

Cậu tên là gì?"
Chí ít cũng phải biết tên nhau mới dễ nói chuyện.
Hà Tuyết Nhi trố mắt, rồi lại rưng rưng.
"Tớ là Tuyết Nhi, Hà Tuyết Nhi, là bạn thân nhất của cậu.

Cũng tại tớ, vì mấy đứa bắt nạt tớ mà cậu mới đi đua xe với người ta."
Cái tình tiết này hình như lại càng quen hơn rồi.
Trong đầu Thiện Vũ Linh chợt loé lên một bóng đèn.
Cô lại hỏi: "Hà Tuyết Nhi à? Thế...!Tớ tên gì?"
"Thiện Vũ Linh".
Giờ thì Thiện Vũ Linh đã hoàn toàn vỡ lẽ.
Cô đây là thực sự đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân vườn trường "Hoa của tôi".
Đã vậy còn xuyên vào vai nữ phụ phản diện cùng tên, chưa đến nửa cuốn đã lãnh hậu quả vì bắt nạt nữ chính.

Nhà cửa tan tác, ba mẹ nợ nần, từ đại thiên kim biến thành trò cười cho cả giới.

Mà tất cả điều này, cô gái ngây thơ trong sáng thuần khiết như mèo con trước mặt cô kia mới là kẻ giật dây mọi chuyện, đứng sau lưng xúi giục nguyên chủ làm chuyện xấu.
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thiện Vũ Linh lặng lẽ lấy cớ: "Tớ hơi mệt, muốn nghỉ chút.

Cậu cũng về nghỉ đi, không cần ở đây với tớ đâu."
Hà Tuyết Nhi thấy cô tỏ ra xa cách thì cũng không cố bám lấy, nhẹ nhàng quan tâm: "Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi nhé.

Mai tớ lại tới."
Nói rồi cầm túi xách ra về.
Thiện Vũ Linh cũng nhanh chóng chấp nhận những điều xảy ra với mình.

Có lẽ nguyên chủ cũng đã không còn kể từ sau cuộc đua xe, vậy nên hiện giờ cô mới ở trong thân xác này.
Còn ở thế giới kia, cô khẽ thở dài.

Có lẽ không quay trở về được nữa rồi.
Đã thay thế thân phận của người khác, Thiện Vũ Linh tự hứa sẽ trải cho mình con đường khác: tránh xa nam nữ chính, phân rõ với trà xanh, thay nguyên chủ báo hiếu ba mẹ.
Thời gian này, nguyên chủ cũng như Thiện Vũ Linh, vừa xét tuyển đại học xong.

Chỉ là cô gái này gặp tai nạn, mọi thứ đều dở dang.

Ba mẹ cô đã tự quyết đăng ký cho cô vào Đại học A, khoa biểu diễn vì vốn dĩ cô đã thích nổi bật, thích ca hát nhảy múa, cũng chính là cùng khoa với nữ chính sau này.
Thiện Vũ Linh thật tuy có thể hát nhảy một chút nhưng không giỏi.

Cô lại không thích làm tâm điểm chú ý của mọi người.

Điều cô muốn chỉ là an an tĩnh tĩnh học hành, làm việc và sống cuộc đời bình yên mà thôi.
Cô phải tìm cách nói với ba mẹ đổi cho cô sang khoa khác, hoặc là trường khác thì càng tốt.
Trở về nhà, Thiện Vũ Linh nằm bẹp trên giường, miên man nhớ lại cốt truyện.
Nữ chính là Minh Yên, nam chính là Diệp Vũ.

Họ cũng coi như thanh mai trúc mã.

Nhưng nữ chính không hiểu vì lý do gì đã ra nước ngoài vào năm lớp 11 và cắt mọi liên lạc với nam chính.

Sau này khi nữ chính trở về, trải qua bao nhiêu hiểu lầm rồi tha thứ thì họ lại về bên nhau.
Cô không muốn quan tâm họ.

Miễn sao tránh xa được nam nữ chính và cô bạn Hà Tuyết Nhi kia, chuẩn bị cho một khởi đầu mới và tiếp tục ước mơ trở thành biên dịch còn dang dở.
Mà bước đầu tiên chính là đổi nguyện vọng đại học..