Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!

Chương 23: bộ mặt khác



“Đây là……” Võ Hoàng Hậu khó hiểu mà nhìn mảnh lá cây trong tay ta.

“Đây là hương liệu của huyễn hương, tương tuyền huyễn hương là do một vị cao thủ luyện hương thời Thương Chu làm ra, mùi của huyễn hương rất mê ly nồng đậm sau đó làm người hít phải rơi vào ảo cảnh,

Nghe nói còn có thể mê hoặc tâm trí, có thể xây dựng ra ảo cảnh mà người hít phải sợ nhất, nhưng nếu hít quá nhiều thì sẽ biến thành kẻ ngốc. Vì công dụng thần kì này quá ác độc nên vị cao thủ kia vừa làm ra huyễn hương xong liền bị Các nước tranh đoạt, cuối cùng phải ẩn cư núi rừng, rồi từ đó không ai biết về huyễn hương nữa.” Ta chậm rãi giải thích từng tí với Võ Hoàng Hậu.

“Cho nên, ngươi nói có người đang dùng huyễn hương hại bổn cung!” Võ Hoàng Hậu ánh mắt lập tức lạnh lẽo vô cùng, cả người cũng tản ra thật lớn hàn khí.

Ta gật gật đầu: “ Đúng vậy.”

“Đáng giận! Không được, bổn cung hao tổn tâm cơ lắm mới ngồi vào được cái vị trí này, tuyệt đối không thể bị tiểu nhân ám toán, thất bại trong gang tấc!” Võ Hoàng Hậu mở to hai mắt, cắn răng ken két.


Ta nhìn huyễn hương trong tay, trong lòng lại suy nghĩ, rốt cuộc người này tại sao phải dùng huyễn hương hại Võ Hoàng Hậu.

Hiện giờ trong hậu cung Võ Hoàng Hậu đã là kẻ đứng đầu, căn bản không có ai có năng lực và lá gan lớn như thế; hơn nữa huyễn hương này sớm đã biến mất và được xem là truyền thuyết, sao lại xuất hiện ở Cam Lộ Điện?

“Ngày mai ta phải khảo vấn toàn bộ cung nữ thái giám trong Cam Lộ Điện, dám ở dưới mí mắt ta hại ta, ta định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!” Võ Hoàng Hậu phẫn nộ mà phất phất ống tay áo.

“Không thể, nương nương làm thế là rút dây động rừng, ngài tạm thời đừng làm gì cả, nhưng mà cái lưu hương này không nên đốt nữa, việc hiện tại chúng ta nên làm là chờ đợi.” Ta ngăn cản, nhanh nói.

Võ Hoàng Hậu liếc trắng ta một cái: “Chờ?”

“Chờ người kia tự mình xuất hiện.” Ta cười, hiện tại không chỉ có Võ Hậu, mà ta cũng muốn biết rõ ràng chân tướng.

Dự cảm nói cho ta toàn bộ việc này chắc chắn có liên quan đến Tiêu Thục Phi.

==========

Hai ngày này, ta vẫn luôn ra vào Hoàng cung, đặc biệt là buổi tối, nhưng là ngoài dự đoán, toàn bộ đều gió êm sóng lặng.

Hai ngày này chuyện nhát quỷ trong thành Trường An cũng dần dần bình ổn lại.

Nhưng sự quỷ dị bình tĩnh này luôn mang lại cho ta sự bất an mãnh liệt.

Mà ta thân là đạo sĩ đến để trừ tà do Võ Hoàng Hậu mời đến nên cũng nhàn nhạ rảnh rỗi dần.


Mấy ngày nay ta vẫn luôn ở trong Hoàng cung đi dạo, ngắm cảnh, cho đến khi ta đụng phải một người đã lâu không thấy tăm hơi.

Lần này gặp lại Quách Hi, hắn đã không còn bộ dạng của một công tử bạch y nhẹ nhàng, mà là một thân áo giáp, mày kiếm mắt sáng, cả người rút đi ôn nhuận, có vẻ anh khí bức người, nhưng như cũ dấu không được diễm lệ cùng bắt mắt của hắn.

“Quách công tử.... không, Vũ Lâm Vệ đại nhân, đã lâu không gặp” Ta cười chào đón với hắn.

Quách Hi liếc ta một cái, rồi mới ôm ôm quyền: “Cơ cô nương.”

“Quách đại nhân vội vàng, không biết là có chuyện gì quan trọng?” Ta nhìn Quách Hi vội vàng thần sắc, hỏi.

“Nga, không có gì, chỉ là nghe nói sứ thần nước Cao Xương tới triều ta muốn gặp Hoàng Thượng, nên tối nay Hoàng Thượng muốn mở tiệc chiêu đãi ở Ngự Hoa Viên, ngài liền phân phó Vũ Lâm Vệ bọn ta tới gác ở Ngự Hoa Viên không cho người không liên quan đi vào.”

Quách Hi nói, ý tức trong mắt hiện lên rõ ràng.

Được rồi, ta là người không liên quan chứ gì!!

Ta bất đắc dĩ quay đầu lại cất bước định rời đi, đột nhiên túi gấm nhỏ bên hông Quách Hi hơi hơi vừa động, rồi tự động buông lỏng ra xong rơi xuống.

Ta tay mắt lanh lẹ nhanh chụp lại kịp, liền thấy tronh túi gấm đột nhiên lại rớt ra một con người gỗ nhỏ.

Quách Hi nhanh chóng đoạt lại túi gấm, ánh mắt sắc bén: “Ngươi định làm gì?”

“Uy, ngươi đừng không biết tốt xấu vậy chứ, ta có tâm giúp ngươi chụp đồ, ngươi ngay cả câu cảm ơn đều không có sao?” Ta bất mãn mà nhìn hắn, kêu lên.


Nhưng một đại nam nhân, lại mang theo bên người một con người gỗ, cũng quá kỳ quái!

Quách Hi sắc mặt lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng xong liền đi mất.

Đột nhiên trong đầu ta nhanh chóng hiện lên hình ảnh con người gỗ ban nãy. Nhớ lại hình ảnh lúc Diêm Vương cho ta xem bức tranh vẽ Tiêu Thục Phi, trong lòng ta đột nhiên cả kinh, nhanh ra tiếng gọi lại Quách Hi: " Ngươi chậm đã”

Quách Hi xoay người, nhìn ta lạnh lùng hỏi: “Ngươi lại có chuyện gì?”

“Ngươi sao người gỗ của ngươi lại nhìn giống y như Tiêu Thục Phi?” Ta hồ nghi hỏi.

Quách Hi trong mắt hiện lên khác thường, thanh âm trầm thấp: “Ngươi biết hình dạng của Tiêu Thục Phi?”

“Ngươi trả lời ta trước đi.” Ta gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tên Quách Hi này tựa hồ còn có một bộ mặt khác được chôn dấu sâu hơn.