Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!

Chương 17: phá chuyện



“Hồng y nữ quỷ?” Ta có chút hồ nghi mà nhìn về phía Quách Hi, có lẽ hắn cũng chưa nhìn thấy quỷ hồn a.

“Đúng vậy, ban đầu ta cũng chỉ cho rằng đây là lời đồn bậy nhảm nhí hoang đường. Nhưng ở phía Đông. Đại tiểu thư con của Khương Viên Ngoại và nữ nhi của Hộ Bộ Thượng Thư liên tiếp biến mất không còn dấu vết. Đến bây giờ còn chưa tìm ra tung tích, ta nghĩ lời đồn đại này là sự thật. Ngay cả Hoàng Thượng bị kinh động, nhưng bởi vì Hoàng Thượng cho rằng những người mất tích đều là thường dân nên lời đồn chậm rãi bị áp chế xuống. Dù bá tánh vẫn thường bị lệ quỷ quấy phá" Quách Hi một lần nữa ngồi xuống ghế, nâng chén trà lên uống nhàn nhạt kể một câu chuyện dong dài.

Trong lòng ta nghi hoặc, nhưng nếu thật sự có quỷ hồn phá phách thật, thì theo lý thuyết hẳn là quỷ hồn không thể có bản lĩnh lớn như vậy được.

Rốt cuộc là bị quỷ quấy phá, hay là có người giả thần giả quỷ, xem ra ta phải đi điều tra tìm tòi đến cùng.

“Đúng rồi, Cơ cô nương tới thành Trường An, định đến đâu?” Quách Hi ngẩng đầu, đột nhiên hỏi.

Ta sửng sốt một chút, hắn hỏi cái này làm cái gì?


“Nga, ta vốn là định đến thành Trường An ở nhờ nhà bà con thân thích, nhưng không ngờ nhà đó đã dọn đi rồi, ta đành phải đến tạm ở khách điếm(khách sạn), ta định qua mấy ngày nữa liền về quê.” Ta có chút cảnh giác mà trả lời.

Quách Hi hiểu rõ gật đầu, rồi mới nhìn về phía ngoài cửa sổ đường phố phồn hoa người đến người đi phồn hoa, đột nhiên hắn lộ ra một nụ cười phong hoa vô song: “Vậy được rồi……”

---------------------

Đêm khuya, vầng trăng như chết chóc.

Gió đêm phơ phất, quét dọn hai bên đường lá khô, lá giữa không trung hỗn độn bay múa dưới ánh trăng trắng bệch, cực kỳ giống những những ngôi sao lấp lánh giữa không trung.

Đã gần đến cuối mùa thu, thê hàn lạnh thấu xương, phảng phất như đang là mùa đông khắc nghiệt.

Cửa hàng toàn bộ đều đóng cửa. Thành Trường An trên đường, chỉ có số ít nhà trước cửa treo cặp đèn lồng trắng mỏng manh, gió lạnh gào thét như xuyên phố mà đi qua, phát ra tiếng ai oán như lệ quỷ gào khóc.

Nhưng khi gió lùa qua thì nháy mắt lại trở về một mảnh tĩnh mịch.

Quỷ dị.....

Trên đường rộng lớn Yên tĩnh không bóng ai. Lão già cầm cheng trống vừa đi vừa run rẩy liếc xung quanh. Dưới ánh trăng, trên mặt đất in lại một cái bóng gầy trơ xương.

Rồi ông ta vừa gõ chiêng, vừa kêu gào:

“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa……”


Tiếng kêu già nua run run vang trên đường, quanh quẩn thật lâu qua bốn bức tường.

Khi lão già ấy định kêu lần thứ hai, ông ta đột nhiên dưới chân một đốn dừng lại, bởi vì dưới bóng đêm ông ta đang nhìn thấy một bóng dáng màu hồng đứng lặng ở cuối đường, tà váy màu đỏ phô dài trãi rộng trên mặt đất, giống như tàn hồng rơi xuống đầy đất.

Lão già dụi dụi đôi mắt vẩn đục, vẫn chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ màu hồng cùng với một đầu tóc dài thượt đen nhánh……

“Cô nương, khuya như vậy ở trên phố làm gì? Không an toàn đâu, hãy mau trở về đi thôi.” Lão già hướng tấm lưng ấy hô.

Nhưng mà thân ảnh ấy lại không phát ra tiếng, lão già đột nhiên cảm thấy một trận hàn ý lạnh sóng lưng chậm rãi vụt ra, trong đầu lão ta cũng tự dưng nhớ tới lời đồn về nữ quỷ trong thành Trường An mấy ngày nay.

Ông ta không khỏi bị dọa sợ lui lại mấy bước, rồi mới ném xuống đường cheng trống, hốt hoảng mà bỏ chạy.

Thân ảnh đứng cuối đường ấy lại đón ánh trăng sáng, chậm rãi biến mất……

Nhưng khi thân ảnh hồng đó vừa mới biến mất, một người ăn mặc bó sát liền xuất hiện ở đầu đường.

Ta đuổi thật nhanh theo hồng nữ quỷ, sắp tóm được thì ta liền nhìn thấy bóng nàng ta in dưới mặt đường.

Ta nấp vào ở một sạp tạp hóa bên đường, nhìn nàng ta giống như du hồn chậm rãi phiêu đãng trên phố.

Dưới ánh trăng, bóng đen bị chiếu rọi trên mặt đất lại vô cùng chói mắt.

Quỷ lại có bóng? Quả nhiên là có người ở giả thần giả quỷ! Ta hừ lạnh một tiếng, đang định tiến lên nhìn xem rốt cuộc là người phương nào.


Thì đột nhiên ta bị một bàn tay to lớn từ phía sau vươn tới gắt gao bịt miệng lại, đôi tay kia như có thần lực, đem ta kéo vào bóng tối.

Ta nhìn qua khe hở đang nhỏ dần, liền như thế trơ mắt nhìn nàng ta dần biến mất, ta rất rất tức giận mà một phen túm lấy cánh tay đó quật ra. Rất hung tợn mà nhìn về phía kẻ đầu sỏ phá chuyện ấy.

Dưới ánh trăng tàn sáng rọi, ta liếc mắt một cái liền thấy rõ người nọ khuôn mặt, trong lòng không khỏi cả kinh.

“Quách Hi?!” Ta kinh hô.

——----------------

Đèn đuốc sáng trưng, nhấp nháy ánh nến lửa đỏ rọi lên gương mặt Quách Hi càng làm hắn thêm diễm lệ.

" Tại sao ngươi lại xuất hiện trên phố?” Ta đánh vỡ sự trầm mặc, ra tiếng hỏi.

Quách Hi ngẩng đầu, cười cười: “Lời này nên là ta hỏi ngươi đi.”