Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Chương 76: To An đại gia

Tuy An Hách cảm thấy cuộc gọi này của Na Thần rất kỳ lạ nhưng y vẫn xoay nhẹ cây bút trong tay nói: “Ừ.”

Na Thần cười khẽ, không nói tiếp mà cúp máy.

An Hách cầm chiếc điện thoại không còn kết nối, ngây người nhìn một xấp phiếu đánh giá.

Thật ra y không phải là người lý trí, rất lâu trước kia y làm nhiều việc đều bằng cảm giác, trái tim bị lay động, trái tim đập nhanh lên, sa vào hay không đều dựa vào cảm giác, nếu không y cũng sẽ không mặc cho người nào đó tới đập vỡ tất cả dũng khí và chờ mong của mình.

Cũng chính vì như vậy, đã rất nhiều năm y đều đè nặng “cảm giác” của chính mình, y muốn trở lại con đường quy tắc đó, ngày qua ngày giống như bao người, có được cuộc sống cũng như bao người.

Nhưng y lại cố tình đụng phải Na Thần, bất kể là do nguyên nhân gì thì cái kiểu mặc ánh mắt người đời của Na Thần vừa vặn trái ngược với y trong mấy năm qua, sức hấp dẫn của sự trái ngược này đã vượt qua sự tưởng tượng của y.

Y vừa cảnh giác muốn rời xa vừa không tự chủ được mà tới gần.

Cái “cảm giác” rất nhiều năm không nghĩ tới lại bị Na Thần gợi lên từng chút một.

Có nhiều việc bất giác thay đổi trong lúc ấy, y không biết Na Thần có nhận ra ẩn ý mà ngày đó y không nói thẳng ra hay không. Tôi nói ra những lời này là vì tôi muốn bên cậu, chỉ là chúng ta cần một dáng vẻ thích hợp hơn để ở bên nhau.

Mà hiện tại chồng phiếu đánh giá này cũng chỉ là vì y muốn mình có thể càng thêm thản nhiên mà đối diện với bản thân.

Duy trì một trạng thái không khó, là đè nén hay là điên cuồng, thay đổi thì phải cần có dũng khí.

Nguồn gốc dũng khí của y rốt cuộc là từ Na Thần hay là kiểu sống mang lại nhiều áp lực cho y nhiều năm qua đều đã không còn quan trọng nữa. Y đứng lên nhìn tấm màn được kéo kín lại ở trong phòng khách, đã bao lâu không hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi sáng sớm thức dậy kéo tấm màn ra đón nhận ánh mặt trời rồi?

Sợ hãi càng thêm sợ hãi, lùi bước càng thêm lùi bước.

An Hách đi đến trước cửa sổ, bắt lấy tấm màn, nhắm mắt hít sâu một hơi, kéo mạnh nó qua hai bên.

Giơ hai tay, ngẩng mặt lên, sau vài giây nhắm mắt hưởng thụ, y mở mắt ra.

“Khỉ thật!” Y nhanh chóng thu tay rồi kéo màn lại, quên mất giờ là buổi tối.

Hai block nhà ở khu này cách nhau rất gần, trong đêm đen y bật đèn đứng trước cửa sổ giương cánh đại bàng không biết có làm hộ gia đình đối diện sợ không nữa.

Ở trong phòng đi hai vòng, y ngồi lại xuống sofa, cầm cây bút nhìn phiếu đánh giá, trong đầu lại nghĩ tới cuộc gọi vừa rồi của Na Thần.

Vẫn có cảm giác hơi lạ.

Không phải phong cách nói chuyện của Na Thần, không phải giọng điệu nói chuyện của Na Thần, thậm chí ngay cả tiếng nói cũng có chút khác thường ngày, điều duy nhất không thay đổi là thói quen đột ngột cúp máy của hắn.

Y do dự một lúc, cầm điện thoại di động lên, gọi lại.

Số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

An Hách thở dài một hơi, Na Thần, cậu như thế là sao?

Hai ngày liên tiếp An Hách vẫn chưa gọi được cho Na Thần, nhắn tin trên QQ cũng không thấy trả lời. Lúc lên lớp gặp Hứa Tĩnh Diêu, suýt nữa y đã hỏi dạo gần đây em có gặp anh mình không?

Ban ngày lên lớp, thắp đèn cho những con cừu non lạc đường, hết giờ liền tới bệnh viện trông ông ngoại, dì hai có gọi cho y, nói buổi tối ông muốn có người ở bên cạnh. An Hách ở hai đêm liền thật sự không chịu nổi, nhìn vào gương cảm giác mình như thằng nghiện đang cai thuốc vậy, trông có chút đáng sợ, vì thế y nhận lấy lời mắng chửi “Mày là đồ máu lạnh, bất hiếu y như mẹ mày ấy” của dì hai, mà mời hai hộ lý tới chăm sóc cho ông ngoại.

Không dễ dàng gì chịu đến cuối tuần, y dậy sớm định tới nhà Na Thần xem thử xem có thể gặp được hắn không. Lâm Nhược Tuyết gọi điện tới: “Thầy An, cậu chơi người ta như thế là phải bị khiển trách đấy cậu biết không?”

An Hách chợt nghĩ đến hai lần hẹn gặp Lâm Nhược Tuyết để xin lời tư vấn, kết quả y đều quên mất.

“Xin lỗi cậu, xin lỗi, xin lỗi, tôi bận quá nên quên mất… Cô đây mau khiển trách tôi đi.” An Hách liên tiếp nói xin lỗi.

“Thế có tới không, cậu tới chỗ tôi chẳng qua là muốn có người đẩy mình một cái mà thôi,” Lâm Nhược Tuyết chậc chậc vài tiếng, “Tôi nói này, An Hách, loại người tự ràng buộc mình như cậu, nếu thật sự hạ quyết tâm cần dựa vào chính mình, cũng đâu phải không làm được đâu, còn không thì phải xem bản thân cậu thế nào nữa.”

“Cậu phải làm cái thùng rác của tôi một lần đấy,” An Hách vừa mặc quần áo vừa cầm điện thoại đi vào phòng tắm, “Cậu vĩ đại làm một lần đi nhé.”

“Tôi vĩ đại lắm, tôi uổng công chờ cậu hai buổi chiều đấy, cậu còn bảo tôi vĩ đại. Đêm nay, đến thì đến, không thì thùng rác này tự đi chơi.”

“Tám giờ.” An Hách nói.

An Hách mua hai cái bánh bao ở cửa hàng dưới lầu, ngồi trên xe ăn, ăn xong cũng không biết nhân bánh là gì nữa.

Gọi điện cho Na Thần vẫn là tắt máy, sự kỳ lạ trước đó của y đã dần biến thành lo lắng.

Không chỉ lo lắng Na Thần xảy ra chuyện gì mà còn lo lắng tình trạng của Na Thần. Y khởi động xe, dọc đường suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.

Bảo vệ khu chung cư cao cấp nhà Na Thần vẫn duy trì nụ cười lịch sự, ngăn xe của An Hách ở cổng.

“Anh nên gọi điện cho chủ nhà.” Bảo vệ mỉm cười nhìn y.

“Tôi gọi được cho chủ nhà thì còn cần tới đây sao?” An Hách có chút bất đắc dĩ, “Cậu ta tắt máy rồi.”

“Vậy thì hết cách rồi, chủ nhà không có ở nhà thì chúng tôi không thể cho anh vào được. ” Bảo vệ tiếp tục mỉm cười.

“Không có nhà? Sao anh biết cậu ta không có nhà?” An Hách vỗ vào tay lái.

“Chủ nhà số 1203 đã không trở về hơn nữa tháng rồi.” Bảo vệ quan sát y, trong ánh mắt có chút nghi ngờ, “Còn chuyện gì có thể giúp anh nữa không?”

An Hách nhíu mày, quay ngược xe ra ngoài “Không cần đâu, các anh cười vất vả như thế, không ai từng trách qua các anh à?”

Hơn nửa tháng? Y quay đầu xe lái ra ngoài, tuy biết thời gian Na Thần ở nhà không nhiều, nhưng trong lòng y vẫn không yên tâm.

Bãi xe cũ không có gì thay đổi, chỉ có thêm một con chó ở cửa, An Hách dừng xe ở ven đường, còn cách lớp cửa sắt mà con chó đã bắt đầu sủa.

An Hách vào cổng, thấy bác Lục đang ngồi ngoài cửa phòng bảo vệ hút thuốc.

“Bác ơi, Na Thần có ở trong không?” An Hách hỏi.

“Không có, lâu lắm rồi không thấy cậu ta đâu.” Bác Lục nhìn y từ trên xuống dưới.

“Cháu là bạn của Na Thần, bác còn nhớ cháu không? Cậu ấy từng dẫn cháu tới đây một lần.” An Hách mỉm cười với bác Lục “Cháu muốn tới xem chỗ của cậu ấy, được không ạ?”

“Vào đi, tôi nhớ mà, hình như cậu ta chỉ từng dẫn một cậu chàng trong ban nhạc và cậu đến thôi. Vào đi, nhưng mà khóa cửa rồi đấy.”

“Cảm ơn bác, cháu chỉ xem thử thôi, không có đi vào.”

Lúc này bãi xe cũ không có ai, ở cổng đặt mấy chiếc xe hỏng, An Hách vòng qua chúng đi vào trong.

Lần trước tuy rời nơi này vào ban ngày, nhưng lần này y mới nghiêm túc quan sát bãi xe, khác với vẻ mờ ảo mang lại cảm giác sợ hãi của ban đêm, bãi xe vào ban ngày thật vắng vẻ, nhìn khắp nơi đều là xe cũ bị đè dẹp, linh kiện được tháo ra cũng chất đầy.

Đứng cách căn cứ bí mật của Na Thần còn hơn mười mét nhưng y đã biết Na Thần không có ở đây.

Xe của hắn không có ở đây, cửa cũng bị khóa chặt.

Tuy biết không ai sẽ ở trong này hơn nửa tháng mà không ra, nhưng An Hách vẫn chưa từ bỏ ý định đi qua gõ lên cái cửa sắt của thùng xe: “Na Thần? Big 7!”

Đương nhiên không có tiếng đáp lại.

An Hách đi tới chiếc cửa bên kia, muốn nhìn xem có thể tìm được chìa khóa không, dưới chậu hoa, dưới mái hiên. Y từng chú ý tới móc khóa của Na Thần, Na Thần chỉ có một chìa khóa treo vào móc khóa xe của hắn, là của nhà hắn, chìa khóa ở đây bình thường hình như hắn không đem theo bên mình.

Có điều không đợi y cẩn thận tìm kiếm, liền phát hiện ổ khóa trên cửa là mở, chỉ cài lên khoen cửa thôi. An Hách không hề nghĩ ngợi liền tháo khóa xuống, kéo cửa ra đi vào, lại gọi một tiếng: “Big 7!”

Trong phòng không có ai, phòng ngoài toàn lông màu đen và phòng trong lông màu trắng đều trống không, cửa ở giữa cũng không đóng, thùng sắt dùng sưởi ấm trong phòng cũng nhìn ra được là đã tắt rất lâu rồi, tro cũng đã tan ra.

An Hách đột nhiên có chút mất mát, ngồi xuống chiếc ghế màu đen hình thù có chút kỳ quái của Na Thần, sững sờ nhìn máy tính của hắn.

Sửng sốt một lát, tầm mắt của y liền dừng trên chiếc hộp đặt bên cạnh màn hình, chiếc hộp không lớn, nhưng dùng giấy gói quà bao rất kín, còn cài nơ ruy băng, bên cạnh treo một tấm card rất nhỏ.

To: An đại gia

Mặt sau còn vẽ một cái mặt cười nho nhỏ.

“Tôi bóc ra nhé.” An Hách nhỏ giọng nói một câu, kéo cái nơ ruy băng ra, mấy cái liền xé rách giấy gói quà.

Y vốn muốn xé đẹp một chút, nhưng tay cứ run lên. Sau khi giấy gói quà bị y xé tan tác, thứ bên trong cũng lộ ra. Là một cái điện thoại mới.

Điện thoại Na Thần mua cho y?

Mua lúc nào?

Sao không đưa cho y, là không kịp sao?

An Hách trầm mặc nhìn cái di động một lát, đột nhiên thấy thật đau lòng. Y lấy điện thoại của mình ra tắt máy, đổi sim qua cái này, nhấn xuống nút mở nguồn. Điện thoại đầy pin, có lẽ Na Thần đã sạc trước đó.

An Hách nhìn chiếc điện thoại khởi động, lời chào, sau đó là hình ảnh chờ đợi.

Y nhịn không được cười cả buổi, ảnh trên màn hình khóa và hình nền đều là ảnh của Na Thần, hai tấm đều thiếu não không theo trào lưu, tấm thứ nhất là chụp trừng mắt ở góc bốn mươi lăm độ, tấm kia là dùng tay che nửa khuôn mặt, dựng thẳng ngón giữa lên.

Tuy Na Thần thần kinh chụp tấm hình thành như vậy, nhưng lúc An Hách thấy được tim vẫn đập rộn ràng lên, y giơ ngón tay sờ mặt Na Thần.

Ở trong phòng gần một tiếng, y mới đứng dậy nhét điện thoại vào túi đi ra cửa, lúc cài ổ khóa lại y hơi do dự, không khóa kỹ mà vẫn cài như ban đầu.

Lúc đi qua phòng bảo vệ, bác Lục đang bắc cái nồi lên bãi đất trống chuẩn bị nấu đồ ăn, An Hách nhìn đồng hồ, phát hiện đã là giữa trưa. Y không có cảm giác gì, không đói bụng, cũng không có ý nghĩ ăn cơm.

Lái xe tới cổng trường của Na Thần, lúc thấy mấy cô bé từ bên ngoài ăn cơm xong trong tay cầm cây phá lấu, An Hách mới có cảm giác hơi muốn ăn.

Cuối tuần trong sân trường gần như không có ai, đứa thì về nhà, đứa đi dạo phố, đứa thì ngủ, An Hách tìm được quản lý ký túc xá ở tầng trệt ký túc xá. Quản lý không có ấn tượng với Na Thần, bắt đại một cậu sinh viên đang định lên lầu, nói với An Hách: “Đây là học sinh ngành nhập quan mai táng, anh hỏi thử xem.”

“Chuyện gì?” Cậu sinh viên kia cầm trái bắp ăn rất vui vẻ.

“Tôi tìm Na Thần, cậu có biết cậu ấy không?”An Hách nhanh chóng hỏi.

“Biết, anh tìm cậu ta làm gì, anh là gì của cậu ta?” Cậu sinh viên vừa gặm bắp vừa đánh giá y.

“Tôi là bạn của cậu ấy, mấy ngày rồi không liên lạc được với cậu ấy.”

“Na Thần xin nghỉ ba tháng, nhập viện rồi.”

“Gì cơ?” An Hách đề cao giọng, “Nhập viện? Sao lại nhập viện? Ở bệnh viện nào?”

“Cụ thể thì không biết, bình thường cậu ta cũng không ở ký túc xá, đi học mới qua đây, tụi tôi không có thân với cậu ta.” Cậu học sinh gặm trái bắp đi lên lầu.

An Hách đứng vài phút dưới ký túc xá mới xoay người chạy ra cổng trường, lên xe lái tới ngã tư rồi lại dừng ở ven đường, y không biết nên tới bệnh viện nào tìm đây.

Y lấy điện thoại ra, mở màn hình lên, cầm điện thoại di chuyển từng chút một, nhìn gương mặt lập lòe của Na Thần, cuối cùng nhìn đồng hồ, y có một buổi chiều, loại những bệnh viện như nhi đồng, phụ khoa, nam khoa ra, đi một lượt các bệnh viện trong nội thành có lẽ không có vấn đề gì.

“Khỉ thật.” An Hách đạp chân ga, điên một lần đi, đã lâu lắm rồi không làm loại chuyện này.

An Hách không biết nên tìm Na Thần như thế nào, nhưng y có phương hướng đại khái, thời gian y ở chung với Na Thần không phát hiện Na Thần có bệnh gì, ngoại trừ đầu thường bị nước vào thì cơ thể không có gì khác thường.

Một thời gian trước đó Na Thần vẫn có chút là lạ, cộng thêm ảnh chụp và cái hắn gọi là “chuyện của mình tự mình xử lý”, An Hách có thể xác định đó là vết thương bên ngoài.

Có điều kể cả như vậy, An Hách chạy suốt từ trên xuống dưới các phòng bệnh ở bệnh viện lớn, níu cửa phòng bệnh thò đầu vào ngó cũng đủ mệt chết.

Y vừa chạy vừa thở hổn hển lại vừa có cảm giác mình giống như nam chính đang diễn cảnh khổ vì tình. Người yêu đột nhiên biến mất, nam chính nước mắt tuôn rơi, chạy băng băng trong gió, chạy qua phố lớn ngõ nhỏ… Âm nhạc liền vang lên.

Tôi vẫy đôi cánh xanh biếc, kiếm tìm hơi thở của người…

Màn ảnh chuyển cảnh, cuối cùng An Hách dừng ở cổng bệnh viện cuối cùng y có thể tìm, nếu ở đây còn không tìm được, y cũng đành tới bệnh viện nhi đồng, phụ khoa, nam khoa.

Có lẽ ông trời cũng tội nghiệp y không nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này, còn từng phát sốt, lúc y xuống xe chạy vào khu nằm viện của bệnh viện thì thấy Lý Phàm từ trong một khu đi ra. Lần đầu tiên An Hách có cảm giác Lý Phàm đẹp trai tiêu sái tới siêu phàm thoát tục như vậy, y tiến tới nắm chặt cánh tay Lý Phàm, gọi một tiếng: “Lý Phàm!”

“Ai!” Lý Phàm bị hoảng sợ, hộp cơm trong tay thiếu chút nữa là bị quăng đi.

Sau khi thấy rõ là y, Lý Phàm rất ngạc nhiên: “Thầy An?”

“Na Thần đâu? Sao lại nằm viện?” An Hách túm lấy Lý Phàm không buông, thật giống như vừa buông tay là Lý Phàm sẽ chạy mất dáng vậy.

“Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là…” Lý Phàm bị y túm tới nhe răng ra, “Bị chút thương nhỏ ấy mà.”

“Tầng mấy?” An Hách kéo Lý Phàm vào trong khu tầng bệnh.

“Khoan khoan khoan,” Lý Phàm giãy dụa kéo y lại, “Khoan đã!”

An Hách ngừng lại, nhìn Lý Phàm, Lý Phàm cúi đầu sửa sang lại quần áo: “Nhìn anh bình thường rất bình tĩnh mà, cậu ta vừa mới ngủ, lát nữa anh đi lên cũng được.”

An Hách cảm thấy chân mình như hơi nhũn ra, ngồi xuống hàng ghế bên cạnh: “Là sao thế?”

“Tôi không biết, cậu ta không nói, lúc rảnh tôi sẽ qua đây mua đồ ăn cho cậu ta. Thằng nhóc đó không ăn cơm bệnh viện cấp cho bệnh nhân.” Lý Phàm ngồi xuống cạnh y.

“Bị thương thế nào? Tôi tới trường hỏi, nghe nói xin nghỉ ba tháng? Thế thì nghỉ thẳng tới hè rồi.” An Hách quay đầu, “Anh nói cho tôi nghe xem.”

“Anh đừng có trưng ra cái dáng vẻ thầy giáo đó, tôi hơi sợ đó…” Lý Phàm thở dài, “Không phải nói nếu bị thương tới gân cốt thì phải một trăm ngày mới khỏi sao. Tôi dựa vào đó xin nghỉ cho cậu ta, không nghiêm trọng như vậy đâu.”

“Anh không biết làm sao cậu ấy bị thương à?” An Hách nhìn Lý Phàm, có chút không tin.

“Cậu ta thế nào đâu phải anh không biết, bình thường chơi đùa với chúng tôi, nhưng lúc thật sự xảy ra chuyện cậu ta lại không nói với chúng tôi.” Lý Phàm gõ gõ lên hộp cơm, “Lúc đưa tới bệnh viện là Cát Kiến báo cho tôi, Cát Kiến cũng bị thương, chuyện khác tôi thật sự không biết.”

“Cát Kiến?” An Hách hỏi.

“Tôi đi mua cơm,” Lý Phàm đứng lên, “Anh muốn lên thì lên đi, phòng 3120, lầu ba.”

An Hách không tiếp tục truy hỏi Cát Kiến là ai, cũng không ngăn Lý Phàm nữa, sau khi nhìn Lý Phàm đi ra ngoài, y mới chậm rãi đứng dậy đi lên cầu thang.

Đi hai bước liền biến thành chạy, chạy một đường lên lầu ba, tìm tới phòng 3120.

Xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, trong phòng bệnh có hai cái giường, một cái trống, cái gần cửa sổ thì có một người nằm.

An Hách khẽ đẩy cửa đi vào, không để phát ra tiếng động.

Na Thần ngủ rất sâu, trên tay cắm dây truyền, ngực quấn băng, trên đầu cũng quấn băng, mày của An Hạch nhíu chặt lại, Lý Phàm nói không nghiêm trọng, nhưng nhìn bộ dạng này cũng tuyệt đối không nhẹ.

Y đứng ở bên giường, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ cảm thấy rất đau lòng thôi.