Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Chương 72: Cứ như vậy đi

Tiết cuối cùng của buổi chiều, An Hách ngồi trên sofa trong phòng tư vấn, ngồi đối diện là một phụ huynh học sinh, một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Học sinh này tuần nào cũng sẽ trộm tiền ở nhà đem đi mua đồ ăn thức uống phát cho cả lớp, rủ bạn đi hát karaoke, đến khu giải trí hay như bao toàn bộ lớp ra quán net.

Trước kia An Hách từng trò chuyện với học sinh này, đó là một cô bé tự ti hướng nội, từ nhỏ đã bị ba mẹ do bận rộn làm ăn mà vẫn chưa kiếm được tiền bỏ vào nhà ông bà nội có điều kiện kinh tế rất kém. Mãi cho đến khi cô bé lên trung học mới ăn nên làm ra rồi đón về nhà, cung cấp cơm ngon áo đẹp, một mặt cảm thấy đứa bé bị thiệt thòi nên ra sức đền bù, một mặt lại gửi gắm hoàn bộ hy vọng lên đứa bé, cảm thấy cô bé mãi không đạt được yêu cầu của bọn họ.

Nhưng đứa con cùng bọn họ gần như không có trao đổi gì, về nhà liền im lặng, cô bé cũng không tạo dựng được mối quan hệ tốt với bè bạn trong lớp, không có bạn, không có người chơi với, ngay cả người nói chuyện với cô bé cũng rất ít, cô bé cảm thấy chỉ có cách dùng tiền như thế này mới cải thiện được mối quan hệ với bạn học.

“Chúng tôi nợ con bé rất nhiều, nhưng chúng tôi cũng đang gắng hết sức đền bù đây, vì sao nó chẳng nghĩ chút nào đến nỗi khổ tâm của chúng tôi? Khi đó chúng tôi như vậy chẳng phải là vì nó sao?” Người phụ nữ nói mấy câu xong liền muốn cúi đầu lau nước mắt.

An Hách chống tay lên thái dương nghe người phụ nữ kể lể, có chút có thất thần, mấy ngày nay đều bị mất ngủ cả đêm, cái đầu giờ quánh lại như keo, không có cách nào để tập trung được.

“Nó chẳng gần gũi tí nào với chúng tôi, mỗi ngày đi làm về đã mệt muốn chết, chúng tôi còn phải cười làm lành với nó…” Người phụ nữ thở dài.

“Thời thơ ấu rất quan trọng đối với một người, tình thân được thành lập chính là ở giai đoạn này,” An Hách điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng, “Việc thiếu thốn tình thân nghiêm trọng ở giai đoạn này đã ảnh hưởng đến cô bé nhiều hơn hẳn anh chị tưởng tượng… Đối với một đứa trẻ, có cha mẹ làm bạn còn quan trọng hơn tiền nhiều…”

“Thầy An, nó chỉ là trẻ con sao bị ảnh hưởng như thế, con nít làm sao mà nghĩ nhiều như vậy được?” Người phụ nữ nhìn y.

Cách nói khiến An Hách buồn bực chính là “trẻ con thì biết cái gì”, y mỉm cười: “Từ khi sinh ra trẻ con đã có thể tự suy nghĩ, muốn ăn, muốn đi tè đều biết dùng tiếng khóc để biểu đạt, về phần có thể nghĩ được nhiều như vậy hay không thì giờ chị cũng đã biết rồi đấy. Thực tế chứng minh cô bé chính là suy nghĩ rất nhiều, có lẽ không chỉ đến mức đó đâu.”

Người phụ nữ trầm mặc trong chốc lát lại thở dài: “Vậy giờ nó đã lớn hơn một chút, cũng có thể cảm nhận chúng tôi chẳng phải dễ dàng gì, chúng tôi vẫn đang nghĩ cách để bồi thường cho nó đây.”

“Vấn đề chính là chuyện bồi thường,” An Hách vẫn không sao tập trung tinh thần được, đành phải cầm ly nước lên uống một ngụm, “Cái cách anh chị gọi là bồi thường chính là luôn nhắc nhở cô bé rằng anh chị có lỗi với cô bé, một mặt anh chị xin lỗi cô bé, mặt khác lại yêu cầu bắt ép cô bé các kiểu, thành tích học tập này nọ… Phương thức cố gắng của anh chị sai rồi.”

Người phụ nữ nói lời cảm ơn xong liền rời khỏi phòng tư vấn, An Hách nằm sấp xuống mặt bàn, nhắm mắt lại. Người trong trường cũng ra về kha khá, y nằm sấp vài phút sau đứng dậy dọn dẹp đồ rồi ra cổng trường.

Lúc chờ lấy thẻ vào bãi xe của bệnh viện số 1, bên cạnh có một người đi ra, đứng gần cửa kính phía ghế phó lái của xe y.

An Hách cầm lấy thẻ xe, vừa chạy xe vào bên trong vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua, tiếp đến liền ngẩn người mà đạp phanh lại, hạ cửa kính xe xuống.

“Mẹ anh bảo đến đây là có thể gặp anh, mẹ anh có gọi điện cho anh mà không được,” Người đàn ông ngoài cửa xe nhìn y nói, “Có thể nói chuyện mấy câu không?”

“Điện thoại hỏng, chưa đi sửa,” Ngón tay An Hách mang theo run rẩy rất nhỏ nhẹ gõ lên vô lăng, “Chuyện gì? Tôi rất bận.”

“Anh cứ đậu xe trước đi, không chiếm nhiều thời gian của anh đâu.” Người đàn ông bước sang bên nhường đường.

An Hách tìm vị trí đậu xe vào, lúc xuống xe, người đàn ông đi về phía y. Y tựa lên cửa xe, đợi người đàn ông đi đến trước mặt, y mới cười: “Ba, đã lâu không gặp.”

Na Thần bỏ thịt ba chỉ rút sườn kho cùng cơm vào hộp giữ nhiệt, lúc đi ra ngoài thì nhìn thoáng qua QQ.

Tôi đến nhà Lý Phàm tập, đi ngang qua bệnh viện đưa cho anh chút đồ ăn, tám giờ ra cửa nhé.

Câu hắn gửi từ năm giờ chiều vẫn y nguyên trong khung trò chuyện, An Hách chưa đáp lại. Hắn nhẹ nhàng chậc lưỡi một tiếng. Điện thoại của người này bị đập bể mấy ngày rồi mà chưa có thời gian đi mua cái mới, nên hắn cũng chỉ có thể lên QQ trò chuyện câu được câu chăng với An Hách.

Xem đồng hồ, giờ mà đi hẳn là có thể đến chờ An Hách ở trước cửa bệnh viện, lỡ mà trễ quá thì cũng đành phải đi từng phòng bệnh tìm người thôi. Hắn thay quần áo xong cầm hộp cơm ra cửa, đã lập xuân, tuyết ngoài trời đang tan ra nên còn rất lạnh, tuy thế trong không khí vẫn mang đến hương vị tươi mát đặc trưng của mùa xuân.

Na Thần hít sâu vào hai hơi, sải bước lên xe chạy ra cổng của khu dân cư. Vừa ngoặt ra khỏi cổng, hắn liền dừng xe lại, chân chống xuống đất, khẽ nhíu mày.

Ven đường phía trước đang đậu con Ford F-150 của Lôi Ba. Cửa xe mở ra, Lôi Ba cùng hai gã tay sai của mình xuống xe.

“Đi đâu đấy?” Lôi Ba bước tới trước xe hắn, giữ đầu xe lại, cười hỏi.

“Qua nhà Lý Phàm tập.” Na Thần trả lời, Lôi Ba cười khiến hắn đột nhiên có một cảm giác nguy hiểm, nhất là khi không thấy Cát Kiến vẫn luôn theo cạnh Lôi Ba, bất an trong lòng hắn càng tăng mạnh.

“Thật không,” Lôi Ba cầm lấy hộp cơm hắn treo trên tay lái, mở ra, nhắm mắt lại ngửi ngửi, “Thơm quá, nấu cho ai vậy?”

Na Thần cảm thấy khó chịu, không nói gì, sờ soạng tìm điếu thuốc ra châm: “Anh có chuyện gì không?”

“Không có gì, chỉ đi ngang qua nên muốn gọi điện thoại kêu cậu đi ăn thôi.” Lôi Ba mỉm cười, cầm hộp cơm xoay người trở về xe, đóng cửa xe lại. Hai gã tay sai vẫn đứng yên tại chỗ, một trái một phải vây lấy đầu xe của Na Thần, Na Thần cũng không nói gì, cúi đầu hút thuốc.

Hút xong một điếu, hắn ngồi ngẩn người trên xe.

Cái lạnh thấm vào lòng bàn chân, lan từng chút một lên trên đùi rồi tỏa đi cả người, gió vẫn thổi, khuôn mặt bị gió thổi vào có chút run lên, niềm vui sướng kỳ lạ khi bị gió lạnh tạt vào lần trước giờ lại biến thành đau đớn cay độc.

Lúc Lôi Ba xuống xe lần nữa, Na Thần biết nhưng không giương mắt lên nhìn.

“No rồi,” Lôi Ba đặt hộp cơm lại vào tay hắn, cầm khăn giấy lau miệng, “Cậu nấu ăn đúng là rất khá đấy, thôi đi tập đi.”

Na Thần vẫn không nói lời nào, nổ máy, lên ga ầm ầm.

“Na Thần,” Lôi Ba kéo cửa xe ra, nghĩ một lát lại dừng lại quay đầu nhìn hắn, “Cứ như vậy đi.”

Na Thần nhìn Lôi Ba một cái, đột ngột lên ga, động cơ xe nổ ran, mang theo gió lướt qua Lôi Ba chạy đi. Xe chạy rất nhanh, song do vẫn đang vào giờ tan tầm nên Na Thần đua chưa được bao nhiêu liền phải giảm tốc độ, vòng qua đường nhỏ chạy đến nhà Lý Phàm.

Cứ như vậy đi.

Hắn không biết những lời này của Lôi Ba là có ý gì.

Là gì vậy?

Hắn chưa bao giờ dám nói mình hiểu biết nhiều về Lôi Ba, mấy năm qua hắn coi như là đi theo Lôi Ba nhưng vẫn duy trì cuộc sống tự do, chưa từng có cũng như không muốn gần gũi với Lôi Ba.

Lôi Ba có đôi khi cầm được thì cũng buông được, có khi lại cắn chặt không chịu nhả. Nếu muốn tìm ra quy luật hai kiểu trạng thái này của Lôi Ba cũng rất khó, Lôi Ba là kiểu người dễ bị cảm xúc ảnh hưởng, có lẽ chuyện lớn Lôi Ba có thể vứt bỏ, nhưng lại bị một chuyện bé tí teo chọc giận.

Lôi Ba ngồi ở trong xe nhưng không cho xe chạy đi, thấy xe của Na Thần biến mất ở giao lộ rồi mới nhìn sang Cát Kiến ngồi ở ghế phó lái vẫn luôn nhìn vào gương chiếu hậu: “Mày lái xe đi.”

“Vâng.” Cát Kiến xuống xe, đổi chỗ cho Lôi Ba, ngồi xuống ghế điều khiển.

“Về.” Lôi Ba tựa lưng vào ghế, ra lệnh.

“Anh không đi uống trà ạ?” Cát Kiến nổ máy, hôm nay Lôi Ba có hẹn buổi tối đi uống trà.

“Uống trà cái rắm,” Lôi Ba chầm chậm nhắm hai mắt, “Vừa nãy ăn no quá, hết uống nổi rồi.”

“Anh Lôi,” Một gã tay sai ngồi ở ghế sau nhoài người lên, thì thầm, “Còn muốn kêu người theo dõi nữa không ạ?”

“Không cần, đỡ có người lại vội vàng nhắc nhở,” Giọng của Lôi Ba rất bình tĩnh, “Cậu ta sẽ tự mình tới tìm tao.”

“Cậu ta có thể nghĩ thông suốt ạ?” Gã kia hơi nghi ngờ hỏi lại.

“Đồ ngu, nếu không nói có vài kẻ xem như đối nghịch với tao, tao cũng tạm thời có thể nhịn, bởi vì cậu ta biết ý của tao,” Lôi Ba mở mắt ra nhìn Cát Kiến một cái rồi nghiêng đầu nói với hai kẻ ngồi sau lưng, “Hai mày xuống xe, tối đi thanh toán tiền nước cho tao.”

Cát Kiến chạy xe tấp vào lề đường, đợi hai kẻ ngồi ghế sau xuống xe liền lái về biệt thự của Lôi Ba.

“Nói đi.” Lôi Ba lại nhắm hai mắt lại.

“Anh Lôi, thật sự muốn biến thành như vậy sao?” Cát Kiến hơi do dự, có chút khó khăn mở miệng, “Mấy năm qua anh nhìn cậu ta…”

“Bởi chính tao nhìn nó lớn lên nên tao mới có thể hận như vậy!” Lôi Ba đột nhiên quát lớn.

Cát Kiến ngậm miệng, trầm mặc lái xe. Một lát sau Lôi Ba đột nhiên cười lên: “Cát Kiến, có phải lương tâm mày đột nhiên trỗi dậy không? Có phải mày cảm thấy Na Thần đến bước này có một phần nguyên nhân là ở mày?”

“Anh Lôi, anh đánh giá em cao quá,” Cát Kiến cười trừ, “Em làm sao mà có giác ngộ cao như vậy.”

Lôi Ba quan sát gã vài giây, một lần nữa nhắm mắt lại. Cát Kiến ngậm miệng lại, gã sẽ không nói cái gì nữa, gã muốn tự bảo vệ mình, Lôi Ba đã không thèm để ý xem Na Thần có thể nghĩ thông suốt hay không nữa rồi.

Lúc dừng xe ở cửa gara nhà Lý Phàm, còn chưa đến giờ hẹn, Lý Phàm đang dọn gara, quét sạch mớ tàn thuốc bọn họ thải ra trong lần tập trước. Hắn ngồi ở trên xe nhìn Lý Phàm cúi người quét từ trong ra ngoài.

“Hôm nay đến sớm thế?” Lý Phàm quay đầu lại hỏi hắn.

“Ừ, ra ngoài sớm.” Na Thần sờ túi, phát hiện gói thuốc lá đã rỗng không, “Có thuốc không?”

Lý Phàm ném gói thuốc cho hắn: “Sao thế? Sắc mặt khó coi vậy.”

“Khó coi sao?” Na Thần kề mặt soi vào gương chiếu hậu, “Mặt tôi không phải vẫn vậy sao?”

“Xảy ra chuyện gì?” Lý Phàm cúi người nhìn hắn, “Có muốn anh Phàm an ủi nhóc một chút không?”

Na Thần nhả khói vào mặt Lý Phàm: “Anh, anh có cảm thấy chơi cùng loại người như em đi chỗ nào cũng toàn phiền toái không?”

“Thế đến chỗ anh thì có phiền toái gì không,” Lý Phàm ho hai tiếng, cười cười, “Em gặp phải phiền toái gì à?”

“Không biết, em vẫn không biết.” Na Thần cúi đầu.

“Cái gì này?” Lý Phàm thấy hộp cơm, “Còn mang cho ông anh này ăn hả?”

“Không.” Na Thần xuống xe, cầm lấy hộp cơm rồi ném vào thùng rác bên cạnh.

Bộ trống Lôi Ba cho hắn được đặt trong một góc gara, Na Thần bước tới cầm dùi lên gõ vài cái, ngồi xuống ghế, dựa vào tường bắt đầu ngẩn người.

“Có muốn hôm nay hủy tập không,” Lý Phàm theo vào, “Hai ta đi làm mấy ly.”

“Không có hứng.” Na Thần dựa vào tường không nhúc nhích, cánh tay buông thõng bên người, cái dùi trong tay vạch nhẹ lên mặt đất.

“Mày đây là…” Lý Phàm mò tìm trong túi của Na Thần một hồi lấy gói thuốc lá của mình ra rút một điếu, “đang đến chu kỳ điên hay tạm thời gặp phải chuyện gì?”

Na Thần chỉ cười.

Trong khoảnh khắc hắn có xúc động muốn kể tất cả những chuyện đó cho Lý Phàm nghe nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại được. Nói cho Lý Phàm biết chẳng có nghĩa lý gì, việc này chẳng ai có thể giúp hắn, không ai có phương pháp.

“Ông nhắc lại lần nữa đi.” An Hách đứng cạnh xe, tay nắm chặt lại.

“Anh cũng đã lớn như vậy còn gì, sao vẫn ngây thơ thế?” Ba dùng vẻ mặt không thể hiểu nổi nhìn y, “Tôi với mẹ anh đáng ra sớm ly hôn từ trước, kéo dài bao nhiêu năm qua còn không phải vì anh sao?”

“Vì tôi?” An Hách bước tới đứng trước mặt ba, bàn tay vì nắm chặt quá mức mà hơi run rẩy, “Các người đã làm cho tôi cái gì? Vì tôi? Ông còn nhớ tôi năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi không? Ông còn nhớ đã bao lâu mình chưa trở về không? Ông còn nhớ mỗi lần về nhà đã làm ra chuyện gì không? Ông còn nhớ ông không về nhà mà làm gì bên ngoài không? Giờ ông lại nói là vì tôi?”

An Hách đột nhiên có chút muốn bật cười, y nhìn chằm chằm vào mắt ba mình, nói rành rọt từng chữ một: “Các người ngay cả đánh tôi cũng không phải là vì tôi! Lúc các người đánh tôi chỉ bởi vì lửa giận của các người không có chỗ trút! Vì tôi ư?”

“Tùy anh, tôi cảm thấy mẹ anh nghĩ thông suốt là tốt rồi, chuyện này cũng nên giải quyết,” Ba cau mày lại, “Mẹ anh muốn tôi qua báo với anh một tiếng, tôi nghĩ thấy cũng phải, cũng nên nói cho anh một tiếng, cô ta bảo để tôi tới tìm anh, cô ta chờ anh giết chết tôi…”

Ba nói đến câu này thì cười nhạt một tiếng: “Anh nói xem, cái lời điên khùng như vậy mà cũng có thể nói ra, tôi với cô ta sao có thể không đi tới bước này?”

“Đây không phải lời điên khùng,” An Hách túm lấy áo ba mình, giọng trầm thấp, nhưng từng chữ đều rất rõ ràng, “Tốt nhất ông nên đi trước khi tôi giết chết ông.”

“Anh nói cái gì?”

“Tôi bảo ông,” An Hách thả tay ra, đẩy mạnh trên ngực An Chí Phi một cái, “CÚT!”

Ông ngoại nằm ở trên giường bệnh, bình thuốc treo đầu giường còn hơn phân nửa, An Hách ngồi ngây ra ở bên giường.

Hôm nay, tình trạng của ông ngoại không tốt bằng mấy ngày trước, ông không nói lời nào. An Hách vốn luôn không thích bệnh viện, trong mắt toàn thấy những con người mỏi mệt, ỉu xìu, không khí còn ngập ngụa cái mùi khiến con người ta uể oải.

Đầu óc y có chút tê dại, y cố gắng làm cho bản thân thả lỏng bằng cách nhìn chằm chằm thật lâu vào ông ngoại đang nằm trên cái giường trải nệm trắng xóa, song lại không làm được, đầu óc vẫn lộn xộn, muốn nghĩ cái gì đó nhưng lại không biết.

Chỉ cảm thấy mệt.

Sau thời gian thăm bệnh, An Hách đứng lên, ông ngoại đã ngủ, y ra khỏi phòng bệnh, dựa vào bức tường trên hành lang trong chốc lát rồi mới chậm ra đi ra khỏi khu nội trú.

Trở về nhà mình, căn phòng đầy ánh đèn vẫn không thể khiến y cảm giác tĩnh tâm được, y đi tắm, nằm ở trong bồn y có cảm giác có thể ngủ say luôn, vì không để bản thân bị chết đuối trong bồn, y đứng dậy muốn qua giường ngủ.

Nhưng một tiếng sau, mắt y vẫn mở thao láo, cái cảm giác mệt muốn chết song lại không tài nào ngủ được khiến y có chút suy sụp. Đứng dậy cầm thuốc trong ngăn kéo ra định uống, do dự nửa ngày cuối cùng lại cất vào, y luôn rất chú ý tới phương diện này.

Ngồi nửa ngày ở bên giường, y qua ngồi trước máy tính. Mở máy tính ra cũng không biết có chuyện gì có thể làm vì thế y mở QQ lên, muốn coi xem Na Thần đã ngủ chưa.

Avatar xám xịt của Na Thần trên QQ nhảy lên, y nhấn mở. Nhìn tin nhắn của Na Thần, y sửng sốt thật lâu. Hôm nay Na Thần đến bệnh viện chờ y?

Y vội vàng đứng dậy cầm quần áo ra mò tìm trong túi, muốn gọi điện thoại hỏi thăm Na Thần một chút, tìm nửa ngày mới nhớ ra mấy ngày qua mình đều không có điện thoại.

“Khỉ thật.” An Hách đứng ở tại chỗ.

Năm phút sau, y mặc xong quần áo đi xuống lầu, chạy tới phòng của bảo vệ mượn điện thoại.

Lúc bấm số An Hách hơi do dự, y cảm thấy bản thân có thể không bấm được số của Na Thần nhưng điều khiến y khá bất ngờ là khi gọi đi y lại nghe được tiếng nhạc chờ quen thuộc.

Điện thoại được bắt rất nhanh, có điều bên kia “alo”một tiếng lại không phải giọng của Na Thần.

Nhầm rồi? An Hách hỏi thử: “Xin hỏi đây là điện thoại của Na Thần phải không?”

“Vâng, anh là…”

“Lý Phàm?” An Hách nghe ra đây là giọng của Lý Phàm, “Tôi là An Hách.”

“Thầy An, anh đổi số hả? À, Na Thần uống nhiều quá nên đang ngủ ở chỗ tôi,” Lý Phàm nói tiếp, “Có muốn tôi giúp anh gọi nó dậy không?”

“Không cần đâu, cứ để cậu ấy ngủ đi, tôi cũng không có chuyện gì,” An Hách cười, trong lòng cảm thấy mất mát, tiếp đến là buồn bực cùng khó chịu không thể nói rõ, “Tôi cúp máy đây.”

Trở lại phòng, An Hách mở TV lên, ngồi ở sofa hút thuốc rồi nhìn TV mà ngẩn người.

Trên TV đang chiếu lại một vở hài rất vui, y mở tiếng TV rất lớn, tiếng cười của khán giả quanh quẩn ở trong phòng… nhưng y vẫn cảm thấy rất cô đơn.

Mặc dù Na Thần làm rối loạn nhịp điệu của y, phá hủy sự bình tĩnh của y, nhưng cho dù cảm giác của y là tốt hay xấu thì Na Thần cũng từng chút một chen chân vào cuộc sống của y rồi.

Đây là lần đầu tiên, khi cảm xúc tồi tệ, y mãnh liệt cảm thấy muốn có Na Thần ở cạnh bên.

Nhưng giống như y biết thái độ Na Thần đối với y nhưng lại không biết lúc nào hắn sẽ đột nhiên lên cơn điên vậy. Y biết chỉ cần mình nói một câu thôi Na Thần sẽ chạy lại đây ngay nhưng lại không biết một người có tửu lượng tốt như Na Thần lúc nào sẽ đột nhiên say đến mức không thể nghe điện thoại được.

An Hách cúi đầu, chống cánh tay lên đầu gối, khe khẽ thở dài.

Một đêm thức trắng, mãi cho đến gần năm giờ, An Hách mới tựa vào sofa, miễn cưỡng chợp mắt được trong chốc lát. Đồng hồ sinh học xem nhẹ giấc ngủ của y, vẫn đánh thức y như bình thường, y rửa mặt xong, đầu có chút khó chịu mà ra khỏi cửa.

Trưa nay phải bớt thời gian đi mua điện thoại mới mới được.

Xuất phát từ lo lắng an toàn, y không lái xe mà bắt taxi tới trường.

Hôm nay phải đến tiết ba y mới có giờ, dạo lớp một vòng vào giờ tự học lúc sáng sớm xong, y băng qua sân thể dục chậm chạp về văn phòng. Lúc đi ngang qua phòng hiệu trưởng, thầy Tưởng vừa lúc cầm ly nước đứng ở cửa sổ, thấy y liền gọi: “Thầy An, sáng nay không có tiết hả?”

“Chào thầy,” An Hách điều chỉnh vẻ mặt một chút, “Tiết ba mới có giờ ạ.”

“Vậy vừa hay, tôi còn tưởng buổi sáng cậu có tiết, tính chiều mới tìm cậu,” Thầy Tưởng vẫy tay, “Cậu vào đây một chút.”

Sau khi An Hách vào phòng, thầy hiệu trưởng ở phía sau liền đóng cửa lại.

“Có chuyện ạ?” An Hách quay đầu nhìn thoáng qua thầy Tưởng.

“Có chuyện này,” Thầy hiệu trưởng ngồi vào bàn làm việc của mình, lôi một bao thư chuyển phát nhanh dưới ngăn kéo đặt lên bàn, “Cậu xem cái này trước đi.”

An Hách bước tới cầm lấy bao thư, bên trong chỉ có hai tấm ảnh, y ngước mắt lên nhìn thầy hiệu trưởng một cái, lôi bức ảnh ra.

Sau khi thấy rõ ảnh, cả người y cứng đờ, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.