Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Chương 50: Nốt nhạc

“Tranh này là ai vẽ thế?” An Hách không nhìn thấy phần đề chữ trên tranh, quay sang hỏi Na Thần.

Na Thần ngẩng đầu nhìn cái, sau rất nhanh chóng lại cúi đầu: “Mẹ tôi vẽ, một số là vẽ trước khi đi bệnh viện số 5, một số là vẽ trong bệnh viện, sau này thì sợ bà ấy tự sát nên không cho vẽ nữa.”

“À.” An Hách có chút cảm khái, xoay người thì thấy được cây đàn dương cầm ở bên cạnh, mở nắp đàn ra, y nhẹ nhàng ấn một chút lên phím đàn, rồi đi qua phía phòng bếp, cảm thấy đứng ở chỗ có người nấu cơm vẫn sẽ thoải mái hơn một chút.

Na Thần nghe được mấy tiếng đàn, nhìn y: “Anh có thể chơi bài ngôi sao nhỏ không?”

“Còn có thể chơi cả bài chúc mừng năm mới đấy.” An Hách cười khẽ, bỏ một cái bánh cookie vào miệng, mùi vị rất ngon.

“Chơi cho tôi nghe đi,” Không biết Na Thần đang nấu nước gì mà dùng đũa chấm vào một cái rồi đưa đến miệng y, “Nếm thử xem vừa chưa?”

An Hách liếm đầu đũa, chua chua ngọt ngọt, y gật đầu: “Vừa rồi.”

“Đánh đàn không?” Na Thần cũng bỏ đầu đũa vào miệng mình nếm thử.

“Nấu ăn còn muốn cả nhạc đệm, lát nữa nấu xong chắc cần phải đổi sang đồ Tây đến ăn luôn quá.” An Hách cười khẽ, đứng dựa vào bàn ăn. Đàn dương cầm hẳn là của mẹ Na Thần, những lời Na Thần nói vào buổi tối ngày đó khiến y có chút không muốn đụng vào cây đàn đó. Hơn nữa việc Na Thần muốn nghe y đánh đàn thật khiến y có chút bất ngờ. Y cho rằng đàn dương cầm đối với Na Thần hẳn là bóng ma mới đúng.

“Không đàn hả?” Na Thần mở cửa tủ lạnh, lấy một cái thố nhỏ ra, mở nắp đưa tới trước mặt An Hách, “Coi đi, đẹp ha.”

“Nguyên liệu làm thịt quay hả?” An Hách nhìn, miếng thịt được ướp trông rất ngon mắt, thật khiến y xúc động đến muốn ăn sống luôn.

“Ừ,” Na Thần đóng nắp hộp lại, lấy một chiếc đũa gõ liên tiếp mấy cái lên nắp, “Chơi nhạc đệm cho heo quay được không?”

Tâm trạng của An Hách cũng không tốt lắm, cuộc gặp bất ngờ ở bãi xe khiến y có cảm giác như gặm phải bùn dưới đáy sông, không sao vực dậy nổi. Song y vẫn nhìn thấy được hành động cố gắng khiến y vui vẻ của Na Thần. Y thở dài ở trong lòng, xoay người bước qua đàn dương cầm: “Ngôi sao nhỏ hả?”

“Thế còn bài nào hay hơn bài ngôi sao nhỏ, bài chúc mừng năm mới không?” Na Thần hỏi.

“Có.”

An Hách ngồi vào trước đàn dương cầm, ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn. Lần đánh đàn gần nhất là khi y chơi trong phòng học nhạc của trường, đến nay cũng đã qua mấy tháng. Giờ đột ngột bảo y chơi một bài thì đúng là y chẳng nghĩ ra nổi bài nào khác ngoài bài ngôi sao nhỏ.

“Nếu không chơi được thì thừa nhận đi, tôi sẽ không cười anh đâu.” Na Thần chống tay lên bàn nhìn y, khóe miệng cong lên thấy rõ.

“Cậu biết không?” An Hách hít vào một hơi, nghĩ tìm một bài hay hay chút, nhưng mà coi bộ chơi không thành thạo được rồi.

“Không.” Na Thần nói.

“Vậy thì tốt rồi,” An Hách nhỏ giọng nói, ngón tay rơi xuống phím đàn, “Vậy một bài vui vẻ nhé.”

Bài này là một trong số ít những bài đến bây giờ An Hách vẫn có thể chơi thuận lợi được, dưới tình hình chung thì y đều sẽ chọn khúc này ra lòe thiên hạ. Chẳng qua bài này thật sự rất vui, lúc chơi đàn ở phòng nhạc y đều có cảm giác bản thân trở nên vô cùng hoạt bát.

Na Thần lấy bắp hôm nay mua ra, ôm một rổ nhỏ ngồi trên sofa phòng khách bắt đầu từ từ tách hạt.

An Hách rõ ràng có chút ngượng tay, phải nhai đi nhai lại phần đầu hai lần sau mới đàn tiếp được. Nếu nghe bên ngoài thì An Hách hẳn là đàn bài này rất khá, nhưng Na Thần lại có thể nghe ra y không nối liền âm được, mỗi một lần đều tạm dừng, có chút do dự rất nhỏ. Có điều cái này cũng chẳng sao, Na Thần nhìn tay y, ngón tay An Hách rất thon lại dài, động tác khi lướt trên phím đàn rất xinh đẹp, không nghe, nhìn thôi cũng thích rồi.

Dáng vẻ An Hách khi đánh đàn với khi đua xe đều khiến hắn bất ngờ, vẻ chuyên chú khi đánh đàn cùng vẻ chuyên chú khi chơi điện tử chẳng hề khác nhau, ngón tay lướt trên phím đàn vững vàng dẫn dắt tầm mắt của Na Thần.

Từ sau khi mẹ bị đưa vào bệnh viện, cây đàn dương cầm này không còn ai chạm qua nữa, trong phòng cũng không còn vang lên tiếng đàn.

Tiếng đàn dương cầm khiến Na Thần say đắm, tim đập nhanh, nỗi nhớ nhung, sự kháng cự, trầm mê, né tránh, tất cả đều trộn lẫn cùng một chỗ, bao chặt lấy hắn. Khuôn mặt nhìn nghiêng đầy chuyên chú của An Hách khiến cảm giác vừa quen vừa lạ này từng chút một tràn ngập cả căn phòng, muốn thoát ra lại nhịn không được mà dần lún vào.

Khi nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, Na Thần buông trái bắp trong tay xuống, vỗ tay cho An Hách: “Tôi cứ tưởng anh chỉ biết mỗi bài ngôi sao nhỏ.”

An Hách cười khẽ: “Bài này nghe qua chưa?”

Stepped on a cat, Na Thần gật đầu: “Ừ, stepped on you.”

“Chết tiệt,” An Hách cười, ngón tay lại lướt trên phím đàn, “Nghe nữa không?”

“Nghe.”

“Chỉ một bài thôi nhé, mấy bài kia không tập lâu quá rồi.” An Hách chà chà tay.

“Ừ.” Na Thần cười khẽ.

Minuet in D major.

An Hách cảm thấy bài này cũng rất vui, khá là thích hợp với không khí bây giờ. Y lấy lại bình tĩnh, ngón tay dừng ở trên phím đàn, nốt nhạc từ đầu ngón tay trượt ra.

Bàn tay cầm trái bắp của Na Thần nhẹ run lên một chút, một hạt bắp bị hắn bóp nát rơi xuống rổ.

Hắn vẫn ngồi yên trên sofa, tiếng đàn dần tràn ngập xung quanh hắn, lại theo từ ngón tay An Hách nhảy trên phím đàn đen trắng mà thấm từng chút một vào trong thân thể, trong tim.

Trong hồi ức.

Con nghe này

Thần Thần ngoan, nghe hay ha.

Nghe mẹ đánh đàn.

Nghe thấy không, mẹ đang nói cái gì?

Con nói cho mẹ, con nghe được cái gì?

Hô hấp của Na Thần bắt đầu có chút hỗn loạn, cùng với tiết tấu của mẹ, tiết tấu khiến người ta hít thở không thông. Hắn muốn quét bỏ thứ âm thanh khiến hắn sợ hãi, nhưng thế nào cũng làm không được.

Đầu ngón tay An Hách rơi xuống phím đàn, bắn ra nốt nhạc, giống như sợi dây xích quấn lấy, buộc chặt thân thể hắn. Hắn cảm thấy thân thể có chút cứng lại, giãy dụa trở nên vô lực.

Khi nốt nhạc tiếp theo nhảy ra, Na Thần từ trên sofa bật mạnh đứng dậy.

Cái rổ chứa hạt bắp rơi xuống đất, những hạt bắp màu vàng nhạt tung ra khắp nơi, nhảy trên sàn nhà tối màu trông tựa như những nốt nhạc.

Na Thần bổ nhào đến cạnh cây đàn dương cầm, đột ngột đập mạnh xuống phím đàn.

Sau vài nốt nhạc vỡ vụn thoát ra, tiếng đàn biến mất.

Tay An Hách còn trên phím đàn, lực của cú đập đó khiến y đau hơn nửa ngày mới chầm chậm rút tay ra được. Chỉ chút thời gian ngắn ngủi mà chỗ trên mu bàn tay y đã bị đập đến đỏ ửng. Y nắm lấy bàn tay mình, cắn chặt răng ngẩng đầu lên. Tay của Na Thần vẫn còn đặt trên đàn, sắc mặt tái nhợt, hô hấp cũng gấp gáp giống như vừa mới chạy marathon.

An Hách không nói gì, Na Thần cũng trầm mặc nhìn y, qua thật lâu, hắn mới buông lỏng bàn tay vẫn đang nghiến chặt phím đàn, chậm rãi dựa vào thân đàn mà trượt ngồi xuống nền đất.

Cúi đầu, một câu cũng không nói.

Hai bàn tay An Hách đều đã đau đến chết lặng, từ sau khi bỏ đánh nhau thì y đã lâu không còn cảm nhận loại đau đớn trên da thịt này nữa, vừa rồi y phải cắn chặt răng mới không kêu lên.

Na Thần vẫn không nhúc nhích, ngồi dựa vào chân đàn, trên đất toàn là hạt bắp văng tung tóe.

Trong phòng thật yên lặng, chỉ có thể nghe âm thanh tích tắc thật nhỏ khi một giây rồi một giây lướt qua trên cái đồng hồ lớn đặt trên bàn.

Bàn tay An Hách bắt đầu tấy lên, Na Thần khẽ động đậy, động tác rất chậm từ ngồi bệt biến thành ngồi xổm. Hắn nhặt cái rổ bị rớt dưới đất lên, bắt đầu nhặt từng hạt bắp trên nền bỏ vào trong rổ.

An Hách ngồi yên, ở trên ghế đánh đàn nhìn dáng vẻ ngồi xổm trên mặt đất của hắn. Tuy y bị giật mình, nhưng chỉ là trong nháy mắt, cục diện như vậy không khiến y quá bất ngờ. Cho nên, giờ đây y hy vọng Na Thần có thể mở miệng, nói gì cũng được.

Xin lỗi, giải thích, hoặc nội dung nào khác đều được. Hỏi một câu có đau hay không cũng được. Chỉ cần lúc này Na Thần có thể mở miệng, ở một ý nghĩa nào đó nói lên hoặc tiến về phía trước một bước. Song Na Thần không lên tiếng, hắn dùng thói quen trầm mặc để ứng đối trường hợp trước mắt.

Khi nhặt hết hạt bắp trên đất vào rổ, Na Thần chậm rãi đứng dậy, đi vào trong phòng bếp, đặt rổ lên bàn ăn.

Đứng đó vài giây sau, hắn bước qua phòng khách đi lên cầu thang, lúc đã bước lên bậc thang rồi, tay hắn nắm chặt lấy lan can.

“Khi tâm trạng mẹ tôi tốt, bà sẽ chơi khúc nhạc này.” Giọng hắn rất nhỏ, hơi khàn.