Hạ Hộ bước vài bước về phía trước, vừa đi hắn vừa cố gắng cởi cái dây ba lô đang mang ở trên lưng, khi gần như đã nới lỏng ra hoàn toàn.
Nhưng tại khoảng cách giữa hai bên là hai hoặc ba mét, Hạ Hộ bất ngờ ném cái ba lô, đập về hướng người của Tá Đằng.
Hạ Hộ dung hai tay đẩy bạn gái ra, hét lớn: "Sát nhân đó chạy mau, chúng là những kẻ giết người!"
Sau khi nói xong Hạ Hộ co giò ba chân bốn cẳng chạy, tại thời điểm đột nhiên nhìn thấy hai người này, Hạ Hộ ở trong lòng đã sinh ra nghi hoặc, hơn nữa hắn cũng mơ hồ nhìn thấy được ánh sáng phản chiếu từ con dao găm. Mà cái người trả lời là người leo núi thậm chí còn dối trá hơn, vừa hay anh trai của Hạ Hộ cũng là một người đam mê leo núi, trên người phải được trang bị như thế nào,
Hạ Hộ đều rất am hiểu, hai người kia căn bản chỉ là lừa dối.
Điều quan trọng nhất là, Hạ Hộ nhìn thấy dấu chân trên người Tá Đằng, có dấu một bàn chân in trên thắt lưng hắn, mặc dù không chắc đó có phải là của người bị treo cổ hay không, nhưng tất cả các dấu hiệu bộc lộ ra một mối nguy hiểm lớn.
"Phập!" Bị chiếc ba lô đâm sập vào người, Tá Đằng bụm mặt xuống xoay người nắm lấy con dao găm.
"Mẹ kiếp." Tá Đằng không ngờ chính mình lại để lộ ra bí mật để chúng phát hiện được.
Không ai trong hai người được sống!
Hắn nắm chặt con dao găm, nhắm về phía Hạ Hộ.
Mặc dù là một thành viên của câu lạc bộ bóng đá, vóc dáng của Hạ Hộ cũng không tồi, nhưng so với Tá Đằng, một tên lưu manh trong thế giới ngầm, thì vóc dáng của Hạ Hộ vẫn kém hơn, khi hắn nhìn thấy Tá Đằng hung tợn rút con giao ra, Hạ Hộ thất thần luống cuống, rồi lại hắn nhắm mắt nhắm mũi nhắm thẳng chạy một cách điên cuồng.
Tá Đằng cao lớn chỉ cần chạy trong hai ba bước, thì hai bàn tay to lớn của hắn chồm về phía trước chạm được vào bả vai của Hạ Hộ rồi hắn túm chặt vào góc áo.
Bàn tay to khỏe của hắn ra sức kéo, chiếc áo của Hạ Hộ ngay lập tức bị xé toạc ra, rồi hắn kéo cổ của Hạ Hộ, hung tợn vật xuống đất.
"Thạch Tỉnh, ngươi đi bắt đứa nữ sinh còn lại đi!" Bị Hạ Hộ bất ngờ vật xuống đất, đầu cũng bụng của Hạ Hộ đau điếng, dạ dày hắn sục sôi cao trào – ruột gan co thắt lại trong đau đớn.
"Ôi trời ơi!" Linh Tử chưa chạy được vài bước, quay đầu lại xem thì thấy Hạ Hộ đã bị Tá Đằng bắt được.
Tá Đằng xoay người đè lên trên cơ thể của Hạ Hộ, một tay hắn đấm liên tục vào khuôn mặt của người học sinh to gan lớn mật kia, còn tay kia thì hắn kề dao sát cổ Hạ Hộ.
Con dao găm lạnh thấu xương kia, đang kề chặt trên da cổ của Hạ Hộ.
Thạch Tỉnh nhút nhát cũng lao tới phía Linh Tử, biển cây Thanh Mộc Nguyên này bây giờ còn tiếp nhận thêm hai thi thể nữa ư.
Đang trong thời khắc gay cấn như vậy, trong khu rừng đột nhiên phát ra một tiếng động.
"Mẹ kiếp, vì cái gì mà ngươi cũng muốn giết những thiếu niên vô tội này!" Một sinh vật hình người quần áo đầy bùn đất lấm bẩn từ trong rừng cây đi ra, quần áo của anh ta lộn xộn và hôi hám không chịu được, tóc tai cũng rối tung lên bết thành những chùm nhỏ.
Tay trái anh ta cầm cái xẻng, còn tay phải thì nắm chặt vào tay trái.
Hành động như thế này thì có được xem là một con người không, giống như những dã nhân man rợ trong huyền thoại.
"Dã nhân Núi Phú Sĩ?" Thạch Tỉnh nhút nhát sợ hãi, nhưng mà hắn cũng bắt kịp được Linh Tử.
"Điều quỷ quái gì vậy."Tá Đằng nói với vẻ thóa mạ, con dao găm vẫn nắm chặt trong tay hắn.
Đối với hắn cho dù là dã nhân núi Phú Sĩ, hay thần núi Phú Sĩ, dám ngăn trở hắn thì đều phải chết, hôm nay đáng lý ra kế hoạch sẽ được tiến hành bình thường như mọi ngày, nhưng những vấn đề xảy ra hết lần này đến lần khác khiến cho đầu Tá Đằng muốn nổ tung, sớm biết thế này thì đợi thêm vài ngày nữa rồi xuống tay.
Thủ Võ Hùng nhìn thấy hai tên dữ tợn ở trước mặt mình, bản tính yếu đuối của hắn lại thúc dục hắn hãy rút lui.
Hai người vừa rồi trông thật hung dữ, có lẽ là tội phạm giết người, hắn trước kia thà rằng lựa chọn tự sát, chứ cũng không dám đi giết tên cấp trên hèn hạ kia.
Nhưng sau khi sức mạnh có được từ yêu quái hồ ly, cùng với nỗi kinh hoàng lớn giữa sự sống và cái chết, tâm lý của Thủ Võ Hùng đã thay đổi.
"Hãy buông tay tha mạng cho hai đứa trẻ vô tội kia đi, bằng không thì các ngươi sẽ chết!" Thủ Võ Hùng im lặng trong vài phút, trước khi hắn nói chuyện như những anh hùng siêu nhân của bộ phim truyền hình đặc biệt.
Nhưng sau khi nói xong, hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Trong phim các nhân vật nói lời thoại thì trông rất bình thường uy mãnh, nhưng mình nói thì sao mà kì lạ quá vậy.
Eo nỗi hết cả da gà luôn rồi.
[Ngươi những lời nói ta vừa nói ra trông rất kinh tởm đúng không? Giống như các nhân vật trong bộ phim không. ]
Con đại yêu quái hồ ly trong cơ thể khạc nhổ với giọng nói sắc bén, Thủ Võ Hùng không chịu nỗi chỉ muốn độn thổ xuống đất
[Những kẻ sơn tặc như thế này đều là những kẻ giết người, mau, mau ban cho ta sức mạnh để ta trừ gian diệt ác.] Giọng nói sắc bén của con hồ ly tràn ngập khí thế.
Trừ gian diệt ác?
Câu nói của con hồ ly làm cho Thủ Võ Hùng lấy lại tinh thần, hắn cắn răng và nghĩ về những phép thuật mà con hồ ly vừa gửi cho mình trong không gian ý thức.
Ngọn lửa Phượng Tiên liên tục bắn ra những quả cầu lửa, giống như những khẩu súng lục bắn ra những viên đạn...
Tất cả đều là những thao tác điều khiển ngọn lửa phép thuật, mạnh mẽ và rực rỡ, đó là những thứ chỉ có thể thấy trong phim.
[Tuy nhiên ngươi phải cẩn thận khi sử dụng nó, trong cơ thể của ngươi hiện tại không có nhiều pháp lực cho lắm, hơn nữa mức độ kiểm soát cơ thể cũng thấp...]
Nhìn cảnh dã nhân tay cầm xẻng trên núi Phú Sĩ đang làm, Thạch Tỉnh thì ngẩn người còn Tá Đằng thì nhìn với ánh mắt ngờ ngẩn.
Tá Đằng gật gật đầu, siết chặt tay cầm ánh mắt dữ dội lao nhanh về phía dã nhân núi Phú Sĩ, để cho tên tiểu tử đang nằm trên mặt đất này một nhát dao chí mạng trước, rồi hắn lập tức lao ra phía trước để giết dã nhân.
Cái xẻng tay cầm này trông có vẻ khá mạnh mẽ, khi Tá Đằng còn nhỏ, hắn hay đánh nhau với những người khác bằng những cái xẻng, rồi khi được đưa vào bệnh viện hắn cũng nắm chặt cái xẻng trong tay, từ đó đối với hắn thứ vũ khí tưởng chừng vô nghĩa này nhưng thực thất rất lợi hại.
[Thủ Võ, tên kia dường như đang hành động.] Thủy Dã không thể không nhắc nhở Thủ Võ Hùng một câu, dù sao đó cũng chỉ là một nhân viên văn phòng yếu đuối, hiền lành như một con rùa, vẫn chưa có sự hiểu biết rõ ràng về tình huống nguy hiểm hiện tại.
Thủ Võ Hùng nhìn thấy được ánh sáng lạnh lẽo trong tay Tá Đằng, hắn ta thu hẹp con ngươi qua cái lạnh, hai tay nhanh chóng kết ấn, một ngọn lửa xuất hiện.
"Phập phập!"
Nhìn thấy sự xuất hiện bất ngờ của ngọn lửa, Tá Đằng cùng Hạ Hộ choáng váng, trơ mắt nhìn những viên đạn lửa phun về hướng của Tá Đằng.
"A AA!" Viên đạn bắn vào giữa người của Tá Đằng.
Ngay lập tức, ngọn lửa nhẫn thuật đã đốt cháy khắp cơ thể của Tá Đằng, từ đầu đến chân, từng tấc da của hắn đều đau đớn một cách thống khổ.
"Quái... Quái vật!" Thạch Tỉnh bất chấp việc bị nữ sinh trung học kia phát hiện, hắn chân tay luống cuống trên mặt đất, rồi ba chân bốn cẳng cắm mặt chạy thật nhanh.
[Không thể để hắn chạy thoát, Thủ Võ! ]
Còn không nhanh chóng đuổi theo tên tên đang hoảng loạn kia, đôi tai của Thủ Võ Bộ ù lên choáng váng.
"Vù! Vù!!"
Âm thanh của chiếc trực thăng đột nhiên vang lên trên bầu trời, trên thân máy của chiếc trực thăng được vẽ một dòng chữ cứu hộ to tướng.
Đó là một phi công và hai nhân viên tìm kiếm cứu nạn, đội cứu hộ quanh núi Phú Sĩ luôn được trang bị trực thăng.
"Dũng Ba, làm sao mà phía dưới lại có ánh lửa như vậy?"
"Cháy rừng à? Mùa này mà cũng cháy rừng được à."
Mặc dù núi Phú Sĩ chưa đến thời điểm cây và hoa nở rộ, nhưng vẫn khó có thể nhìn thấy mọi người dưới mặt đất khi nhìn từ trên trời cao xuống, mắt người suy cho cùng cũng không phải là mắt đại bàng, máy bay trực thăng cũng không thể giảm chiều cao được, Thước Quân trong Chiến tranh An Nam đã chứng minh được điều đó, chọn những nơi tác chiếc là rừng rậm thì đối với trực thăng mà nói đó là điều tối kỵ.