*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thập vĩ
Trong óc có hố, não động lại mở, luôn muốn làm chuyện gì, vậy mà cuối cùng đều thành tìm chết QAQ
Đây là một sản vật của quá trình buông thả chính mình, thiết định cặn kẽ sẽ được đưa ra trong truyện, cố gắng cho não động của mình một lời giải thích hợp lí viên mãn, nếu như không làm được… Vậy thì cũng hết cách rồi. Đội nồi chạy đi
CP NaruSasu HashiMada ObiKaka ShiIta TobiIzu
————————
Chakra Kyubi trên người Naruto bị không ngừng rút ra truyền cho Ngoại đạo ma tượng cách đó không xa. Cảm giác này cứ như sức sống cũng không ngừng bị tiêu hao vậy.
Thấy tình cảnh này, Mangekyo mắt phải của Obito xoay tròn. “Kakashi.” Cậu chỉ gọi một tiếng, người sau lập tức hiểu ý cậu, gật đầu một cái.
Một đôi Mangekyo phân cho hai người, có lẽ chỉ vào thời điểm này mới có thể phát hiện ưu điểm của nó.
Obito dùng Kamui nhắm ngay Killer B, Naruto và Sasuke, định cướp người từ dưới mắt Senju Tobirama. Kakashi thì đặt mục tiêu lên Ngoại đạo ma tượng, chỉ cần vặn mất đầu thì có là gì đi chăng nữa cũng khó sống được.
“Obito, cậu còn nhớ cậu nợ tôi hai mạng không?” Đúng lúc đó, Senju Tobirama không nhanh không chậm lên tiếng.
Obito cau mày: “Tôi không quên.”
“Món nợ này, cậu cũng nên trả cho tôi.”
“Chuyện đến nước này tôi không thể nào giúp ông.” Kamui đã mở, lỗ hổng màu đen sắp thành hình sau lưng Naruto và Killer B. Obito lại đột nhiên phun một ngụm máu, chakra đang vận chuyển chợt dừng lại, cậu kinh hãi nhận ra cơ thể mình không thể dùng một phần lực nào. “Senju Tobirama, ông…”
Senju Tobirama lại cười: “Lúc cứu hai cậu, làm sao tôi có thể không động tay động chân đây, Obito, Kakashi.”
Obito lúc này mới phát hiện Kakashi cũng có triệu chứng y hệt mình, cậu cắn răng: “Rõ ràng tôi đã dùng Sharingan xác nhận rất nhiều lần, nửa cơ thể bên phải cũng không có gì không ổn.”
“Từ lúc tôi hiểu chuyện, thứ học nhiều nhất chính là chiến đấu với tộc Uchiha thế nào. Nghiên cứu về Sharingan của tôi tiến sâu hơn tộc nhà cậu nhiều. Làm thế nào để thủ đoạn của mình có thể lừa được Sharingan, tôi cũng có tâm đắc.” Senju Tobirama nói. “Yên tâm đi, thuật tôi hạ trên người hai cậu chỉ để ngăn cản hai cậu dùng chakra thôi.”
Cái bẫy chôn xuống từ lúc cứu người hơn mười năm trước giờ lại thành mấu chốt điều khiển chiến cuộc. Senju Tobirama có thể phế bỏ Kamui của Obito và Kakashi dễ dàng như vậy, làm người ta thậm chí lạnh cả sống lưng. Người này đến cùng còn bao nhiêu con bài chưa lật nữa?
“Tác phong của em trai cậu vẫn vậy, hèn hạ.” Uchiha Madara lạnh lùng nói.
Senju Hashirama vẫn điều khiển người khổng lồ gỗ di chuyển về hướng Senju Tobirama, giờ liền quang minh chính đại chắn giữa em trai hắn cùng Liên minh ninja. Hắn bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào khác, tớ thấy Tobirama chơi rất vui mà.”
Uchiha Madara đuổi theo đến, Susanoo màu lam đậm giẫm một chân lên, lại bị mấy con mộc long cuốn lấy, hai tay liền bắt lại mộc long bẻ gãy. Uchiha Madara nói: “Lời không nói cho rõ thì đừng mong tôi bỏ qua cho cậu, Hashirama.”
“Nói ra thì rất dài, bây giờ làm gì có thời gian giải thích, Madara, cậu đừng làm khó tớ.”
“Ha.”
Susanoo màu lam đậm rút thanh trường đao ra, nhưng không công kích mộc long mà lại bổ về phía Senju Tobirama cùng Ngoại đạo ma tượng. Senju Hashirama cả kinh, theo bản năng định điểu khiển mộc long ngăn chặn một kích này, nhưng Susanoo lại tiến lên, cuốn lấy hắn làm hắn không thể phân tâm.
Một kích đủ để san bằng một ngọn núi đập tới, nhưng Senju Tobirama không hề định tránh né. “Đã đến lúc rồi.”
Một chút chakra vĩ thú cuối cùng trên người Killer B và Naruto bị rút ra, một làn sóng chakra to lớn lan ra từ Ngoại đạo ma tượng, triệt tiêu đòn tấn công của Uchiha Madara. Mà Ngoại đạo ma tượng lúc này cũng hiện ra hình dáng thật của nó.
Đó là một con vật to lớn hơn vĩ thú gấp mấy lần, con mắt duy nhất của nó màu đỏ tươi, mười cái đuôi quơ múa. Sự xuất hiện của nó mang lại sự khiếp sợ cùng áp lực vô cùng to lớn cho Liên minh ninja.
“Thập vĩ… Cuối cùng thì…” Uchiha Shin gần như thành kính nhìn Thập vĩ, y mừng rỡ lại tự đắc, trong mắt lại có một suy nghĩ chợt loé lên. Nếu Thập vĩ đã tái hiện, Senju Tobirama cũng tốt, Senju Hashirama cũng được, còn cần kiêng kị gì bọn hắn?
Senju Tobirama thì thầm giễu cợt: “Rốt cuộc thì cũng chẳng ra gì cả.”
Hắn cúi người ôm lấy Naruto. Jinchukiri mất đi vĩ thú không thể chạy khỏi cái chết, Killer B đã chết từ lúc Hachibi bị rút ra, Naruto thì vẫn còn thoi thóp. Tộc Uzumaki trời sinh đã có sức sống khổng lồ, chakra của họ lại có lực lượng có thể trói buộc vĩ thú, là thí sinh thích hợp nhất làm Jinchukiri.
Senju Tobirama thả Naruto xuống cạnh Sasuke, phong ấn trên người cậu chợt mở ra. Cậu cũng không kịp nghĩ nhiều, gần như nhào về phía Naruto, lấy một quyển trục ra.
Trước khi Đại chiến bắt đầu, Sasuke từng hỏi Kyubi, nếu chẳng may Naruto bị cướp mất Kyubi thì nên làm thế nào.
Khi đó Kyubi nói cho cậu biết, Naruto là người tộc Uzumaki, mất đi vĩ thú cũng không chết ngay, chỉ cần có thể bổ sung lại chakra của vĩ thú, dù chỉ là một ít, thì cũng đủ để bảo vệ tính mạng của Naruto. Sau đó Kyubi liền cho cậu một ít chakra của chính nó, bị cậu phong ấn trong quyển trục, mang theo đến chiến trường.
Cậu vô cùng may mắn rằng mình đã chuẩn bị từ trước.
Sasuke muốn tỉnh táo, nhưng đôi tay mở quyển trục của cậu không ngừng run rẩy. Cắn răng, cậu hận không thể tự tát mình một cái để mình lập tức bình tĩnh lại.
“Thế nên aniki mới nói cậu còn quá trẻ.” Senju Tobirama chợt đưa tay cầm đi quyển trục kia, tốc độ nhanh đến mức Sasuke không kịp phản ứng, hắn đã mở quyển trục ra, một tay kết ấn, đưa phần chakra Kyubi này vào thân thể Naruto.
Sasuke lúc này đoán không ra Senju Tobirama muốn làm gì, nhưng Naruto đang trong tình trạng nguy cấp, cậu không dám cũng không thể cắt đứt động tác của đối phương.
“Dù gì tôi cũng nhìn Naruto lớn lên, không định để nó chết thật.”
“Lời ông nói không đáng để tin.” Sasuke cười lạnh, người có thể phát động Đại chiến ninja lần Bốn thì nói gì đến chuyện tình cảm chung sống nhiều năm, đùa cậu chắc?
Senju Tobirama đột nhiên nghiêm túc quan sát Sasuke một lúc lâu. “Thật ra thì cậu không hề giống Izuna một chút nào.”
Sasuke bị câu nói bất thình lình vừa rồi làm ngây ngẩn cả người. Giây tiếp theo, Senju Tobirama đã dùng Phi Lôi Thần rời đi, đáp xuống bên cạnh Uchiha Obito. So với Senju Tobirama thì Naruto quan trọng hơn nhiều, Sasuke ôm nó vào trong lòng, cảm nhận được hô hấp đã ổn định lại của Naruto, thần kinh đang căng thẳng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Tên ngốc.” Sasuke không nhịn được lại mắng nó một câu.
“… Đã nói là, đừng bảo tớ là tên ngốc mà.” Sau một hồi im lặng, tiếng kháng nghị hữu khí vô lực của Naruto mới truyền tới.