- Gì cũng được._Tiểu Tuyết trả lời rồi mở cửa xe bước vào trong.
Sau bữa ăn,họ ghé vào siêu thị mua một ít trái cây rồi lại xe đến cô nhi viện Thiên sứ:
Tinh toong!Tinh toong!_Tiểu Tuyết nhẹ nhấn chuông
- Đợi một lát.Tôi tới ngay_Tiếng một người phụ nữ vọng ra
Két!
- Tiểu…à nhầm…
- Dì cứ gọi con là Tiểu Tuyết như trước đi ạ!_Tiểu Tuyết mỉm cười
- Ừm.Dì rất vui khi con đến.Các bạn không đến à con?_Dì Phương âu yếm hỏi
- Dạ không ạ.Tiểu Vy và Tiểu Đan hôm nay ra ngoài cùng bạn còn Tiểu Phong thì đến Anh rồi ạ!
- Vậy à?Tiếc quá nhỉ!À mà con vào đi,cả cậu nữa!
- Vâng ạ!_Tiểu Tuyết và Hạo Thiên đồng thanh
Hạo Thiên bước vào xe,dì Phương cùng Tiểu Tuyết kéo cánh cổng để Hạo Thiên đưa xe vào.Sau khi đỗ xe xong,Dì Phương cùng Tiểu Tuyết và Hạo Thiên bước vào trong.Vừa thấy Tiểu Tuyết bước vào,các bé hớn hở rao lên:
- A!Chị Tiểu Tuyết!Chị Tiểu Tuyết!_rồi chạy ngay đến chỗ cô,vòng lấy cô,gạt Hạo Thiên ra ngoài
- Chị đến rồi.Em và các bạn nhớ chị quá!_Một bé gái sụt sùi
- Ừm.Chị cũng nhớ các em lắm!Tại chị hơi bận nên không đến được.Chị xin lỗi nha!_Tiểu Tuyết mỉm cười
- Ủa,chị Tiểu Vy và chị Tiểu Đan không đến à chị?_Một bé trai hỏi
- Cả chị Tiểu Phong nữa.Các chị í không đến à chị?Bọn em cũng nhớ các chị ấy nhiều!_Một bé gái khác chen vào
- Ừm,các chị ấy chưa đến được.Lần sau họ sẽ đến.
- Chị Tiểu Tuyết,chị ở lại chơi với bọn em nha!_Một bé gái khác nói
- Đúng đấy ạ.Chị ở lại chơi với bọn em nha!_Tiếng các bé dồng thanh
- Ừm.Đến chiều luôn!Chịu không nào?_Tiểu Tuyết nhí nhảnh
- Chịu!_Tiếng các bé lại đồng thanh
- À,quên mất!_Như nhớ ra cái gì đó,Tiểu Tuyết lẩm bẩm rồi đứng dậy,xoay ra sau:
- Hả?Sạo em lại nghĩ vậy?_Câu hỏi của bé khiến cậu đơ người ra.
- Vì thấy anh luôn bám theo chị ấy!
- Bám theo?
- Dạ.Anh lúc nào cũng bám theo chị ấy hết.Lại hay đi cùng chị ấy nữa!
- Nên em nghĩ vậy?
- Vâng.Đúng là anh thích chị ấy phải không?
Khẽ nhéo má em bé,cậu mĩm cười trả lời:Ừ
- Em không cho anh cướp đi chị Tiểu Tuyết của bọn em đâu!_Em bé lườm cậu
- Sao em lại nghĩ vậy?
- Nếu như anh thích chị ấy,anh sẽ đưa chị ấy đi chơi làm chị ấy không còn thời gian đến đây nữa._Em bé ngây thơ nói.Câu nói của em khiến Hạo Thiên mỉm cười,xoa đầu em,cậu nhẹ nói:
- Không đâu.Chị Tiểu Tuyết thương các em lắm í!Chị sẽ đến đây thương xuyên mà.
- Thật không?_Em bé chống nạnh hỏi
- Thật mà!_Cậu cười
- Anh hứa đi!
- Sao cơ?
- Anh hứa đi.Anh sẽ đưa chị í đến đây.
- Chị ấy có thể tự đến mà!
- Không, anh phải đưa chị ấy đến cơ.
- Ừm,anh sẽ đưa đến.Nhưng sao em lại muốn anh đưa chị ấy đến?
- Vì chị Tiểu Tuyết hay đi một mình đến đây lắm!Mà chị toàn đến đây bằng xe buýt không à!Nhưng xe buýt thì chỉ dừng xe ở đầu con ngõ thôi,làm chị toàn phải đi bộ vào đây,mà ở đây lại ít nhà,vắng vẻ lắm,nguy hiểm lắm!Chắc chị ấy cũng mỏi chân nữa vì phải đi bộ một đoạn xa mà._Em bé lí luận
- Vì thế nên em muốn anh đưa chị ấy đến.
- Vâng!Nếu như chị ấy không đến,bọn em sẽ ghét anh._Cô bé bặm môi đe dọa
- Ừ.Nếu chị ấy không đến,các em có quyền ghét anh!
- Anh có cần bọn em giúp không?_Em bé hỏi
- Giúp?Giúp anh á?_Hạo Thiên nhíu mày
- Ừ.
- Vậy nói anh nghe xem,em giúp anh bằng cánh nào?
- Bọn em sẽ tự chơi.Anh vào giúp chị ấy đi.Như thế người ta gọi là gì nhỉ?Hình như là ga-lăng thì phải!
Lần này thì Hạo Thiên không thể nhịn cười được nữa,cậu bật cười lớn.Còn con bé thì ngây ngô đứng nhìn không hiểu tại sao.Lát sau,cậu xoa đầu nó hỏi:
- Bọn em tự chơi liệu có được không?
- Được chứ.Em hỏi các bạn cho anh xem nhé!_Nói rồi cô bé quay ra,hỏi lớn:
- Bọn mìnhcó thể tự chơi phải không các bạn?
Lập tức có tiếng trả lời từ bọn nhóc:
- Ừ.Bọn mình có thể tự chơi.
- Đó anh thấy chưa?Anh đi đi.Chúc anh may mắn.Good luck!