"Quận chúa, ngươi cũng đừng oán trách Hoàng thượng, những gì Hoàng thượng đồng ý với ngươi đều sẽ cho ngươi, Hoàng thượng và ngươi thật ra đều theo nhu cầu, mà Triệu Duật thì lại bắt ngươi làm quân cờ." Hai tay Vinh Nương cầm lấy tay Tiết Lệnh Vi, thấm thía nói: "Ngươi suy nghĩ lại thật kỹ đi, hơn một năm trước phủ Trưởng công chúa máu chảy thành sông, mẫu thân ngươi bị hạ lệnh treo cổ trên Tây Hoa môn, tất cả những điều này, Triệu Duật không thoát được có dính dáng đâu."
Tiết Lệnh Vi im miệng không nói, bị Vinh Nương nhắc tới việc này, nàng liền lại nhớ tới cảnh phủ Trưởng công chúa tràn ngập trong máu tanh.
Cảnh tượng ấy làm nàng suốt đời đều khó quên.
Tiết Lệnh Vi chỉ đành ép mình không nghĩ tới cảnh tượng ấy nữa.
Vinh Nương thấy nàng nghe đến đây sắc mặt không tốt, đã xác nhận được việc phủ Trưởng công chúa bị tàn sát vẫn là khúc mắc trong lòng nàng. Như thế, Vinh Nương yên tâm rất nhiều.
"Chuyện đã tới nước này rồi, chỉ có thể đi tới, không được lùi về phía sau. Ngươi phải nhớ, Triệu Duật y đối xử khác biệt với ngươi, nhưng y chung quy là người máu lạnh vô tình, giống như ngươi nói vậy, y vẫn có khả năng sẽ giết ngươi. Những hoạn quan đứng trên quyền thế bản chất đều là như nhau, điều này không cần ta nhấn mạnh với ngươi nhỉ. Ngươi cần phải làm chính mình tàn nhẫn lên, thậm chí còn phải tàn nhẫn hơn Triệu Duật nữa, như vậy mới có đường ra, ngươi hiểu chứ?"
Sau khi nghe xong, Tiết Lệnh Vi cười một tiếng.
"Ngươi bảo ta phải nhớ đến phủ Trưởng công chúa máu chảy thành sông vào một năm trước, phải nhớ đến tất cả những điều Triệu Duật đã gây ra cho phủ Trưởng công chúa, nhưng các ngươi có phải đã quên mất rằng, nếu muốn làm ta nhớ rõ mối thù mẫu thân ta, Hoàng thượng còn không phải là kẻ thù lớn nhất của ta sao?"
Thần sắc Vinh Nương cứng lại.
Tiết Lệnh Vi cảm thấy buồn cười: "Các ngươi lo lắng ta sẽ báo thù vì mẫu thân ta, lại sợ ta không nhớ rõ cừu hận phủ Trưởng công chúa, ta đúng là không rõ các ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào đây?"
Vinh Nương luôn luôn giỏi ăn nói nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Án xử Hoàng thái tử năm đó đã liên lụy rất nhiều người, mẫu thân ta đã nói với ta rằng đứng trên quyền lợi, ai cũng không thể chỉ lo thân mình, một khi thua, lập tức sẽ sụp đổ chẳng còn gì, còn kém hơn một con kiến. Trên tay mẫu thân ta dính đầy máu tươi, ta còn sống được đã là trời xanh chiếu cố, nhưng các ngươi cố tình muốn ta trộn lẫn tiến vào chuyện của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi thật sự không sợ vào một ngày nào đó ta sẽ trở thành một Trưởng công chúa thứ hai sao?"
Vinh Nương dừng một chút, nói: "Ngươi sẽ không."
"Đúng, các ngươi đều biết ta sẽ không như vậy, nên mới yên tâm lớn mật làm ta trở thành quân cờ của các ngươi."
Vinh Nương không nghĩ tới, Tiết Lệnh Vi tuy đơn thuần, nhưng thật ra cũng không hồ đồ.
"Quận chúa mặc dù thật sự muốn rời đi, nhưng không phải bây giờ." Vinh Nương nói: "Thế cục trong triều chỉ một mình Triệu Duật đã nắm giữ một nửa, Hoàng thượng dù là Hoàng thượng, nhưng ngài ấy đăng cơ không đến một năm, các phương diện khác cũng chưa hoàn toàn củng cố căn cơ, Hoàng thượng không thể lập tức giật đi quyền lợi trên tay Triệu Duật, chỉ có thể kéo tơ một chút."
Chuyện đã tới nước này, Tiết Lệnh Vi cũng đành chấp nhận.
"Ngươi muốn rời đi thì phải được sự tín nhiệm của Triệu Duật, bởi vì hiện tại ngươi là người của y."
"Ta căn bản không hiểu biết Triệu Duật của bây giờ, làm sao lấy được lòng tin của y đây?"
Vinh Nương nói: "Gãi đúng chỗ ngứa, làm y trở thành Triệu Duật ban đầu."
Tiết Lệnh Vi cúi đầu không nói gì, Vinh Nương cũng không biết nàng đang nghĩ gì, bèn nói tiếp: "Có một việc cần ngươi làm."
"Chuyện gì?"
"Vào phòng ngủ của Triệu Duật, trộm ấn tỉ ra.." Vinh Nương nói, "Ngươi cũng biết Triệu Duật là người chưởng ấn của Tư Lễ Giám rồi đấy, tất cả tấu chương trước khi được trình lên Hoàng thượng đều phải đi qua Triệu Duật, nếu Triệu Duật đánh mất ấn tỉ, ngươi cảm thấy Hoàng thượng sẽ trị y tội danh gì?"
"Ngươi nói nhẹ nhàng, nhưng loại chuyện như trộm đồ dưới mí mắt y thế này, nếu bị y bắt được, ta có thể còn sống đi ra ngoài sao?"
"Nên ngươi phải có được lòng tin của Triệu Duật. Ta chỉ có thể nói cho ngươi nên làm thế nào, nhưng làm sao để sinh tồn trong hang hổ, phải nhờ vào chính ngươi rồi." Vinh Nương dứt lời, lại thêm một câu: "Đây, chính là bước kéo tơ đầu tiên."
Tiết Lệnh Vi cảm thấy bọn họ căn bản là không màng đến chuyện mình có thể làm được hay không, đã đẩy mình vào hang hổ rồi, cuối cùng lại giả mù sa mưa tới nói với mình cái gì mà mặc dù đồng ý nàng cũng không thể lại toàn thân mà lui.
Nàng xem như đã hiểu, không cần thiết phải nói thêm gì với Vinh Nương nữa.
- - Vẫn là phải dựa vào chính mình.
"Càng trừ bỏ Triệu Duật sớm, quận chúa càng có thể sớm khôi phục thân phận cùng vinh hoa phú quý, mong rằng quận chúa cẩn thận châm chước."
Tiết Lệnh Vi có chút bực bội, nhưng vẫn đồng ý: "Ta đã biết."
"Kế tiếp ta phải về huyện Giang Ninh, có lẽ hơn một tháng sau ta mới có thể trở về, những ngày sau nếu ngươi có thể tìm được cơ hội đi ra, có chuyện gì liền tới đây tìm nữ chưởng quầy của trà lâu."
Vinh Nương nói xong, Tiết Lệnh Vi liền hiểu. Tòa trà lâu ít người biết này, cũng là thám tử Chu Uân xếp vào trong phố phường.
Bàn bạc mấy chuyện này xong, Tiết Lệnh Vi liền rời đi trà lâu, vội vàng chạy về.
Nàng đi ra ước chừng cũng nửa nén hương rồi, vốn dĩ cho rằng Triệu Duật không cho nàng đi, nàng chạy ra thương lượng với Vinh Nương một chút về chuyện rời đi, không nghĩ tới, bên chỗ Vinh Nương lại không nói được.
Nàng không nên chỉ dựa vào ký ức về Chu Uân khi còn nhỏ, liền mù quáng tin tưởng Chu Uân.
Nơi Tiết Lệnh Vi chạy ra đúng là một nơi hẻo lánh phía sau hẻm, nhưng nàng sợ sẽ có người ở nhà xí, bèn trước khi bò lên trên đầu tường, dựa vào cảm giác ném về phía nhà xí một cục đá.
Đợi một hồi không nghe thấy động tĩnh gì, nàng mới nhặt mấy khối gạch xung quanh để lót chân, lại tốn sức lực rất lớn mới bò lên được đầu tường, trước khi leo lên, nàng thuận thế đá rơi đi mấy khối gạch được chồng lên, đề phòng thủ vệ Triệu phủ lúc đi qua nơi này sẽ phát hiện có gì đó khác thường.
Nhưng vừa mới chuẩn bị đi xuống từ đầu tường đã nghe được từng đợt tiếng bước chân truyền đến cách đây không xa, trong đó còn hỗn loạn tiếng của Tiền Trọng.
"Bắt lấy hắn!"
Tiết Lệnh Vi theo phản xạ nghĩ mình lén chạy ra phủ bị phát hiện, giật mình một cái cái gì cũng không màng, trực tiếp nhảy xuống từ trên bức tường cao tận một trượng.
Hoang mang rối loạn nhảy xuống lại không cẩn thận bị trẹo chân, bong gân.
Lực trên đùi Tiết Lệnh Vi không chống đỡ được, nàng quỳ sụp xuống đất, cùng lúc đó bên kia vang lên một trận đao kiếm ngắn ngủi, tiếp theo lại trở về im lặng.
Tiết Lệnh Vi trốn trong nhà xí cả buổi chiều cũng không dám đi ra ngoài, nàng đã nghĩ xong nếu thủ vệ tới đây bắt nàng thì nàng nên dùng lý do gì để qua loa lấy lệ, nhưng nàng đợi một hồi lâu cũng không thấy có ai tới.
Tiết Lệnh Vi tự nhận lá gan nàng cũng không lớn, việc hôm nay đã là việc bạo gan nhất nàng từng làm rồi, nhưng cứ trốn ở đây cũng không được, nàng vẫn là phải đi ra ngoài.
Nhưng chân trái dường như bị bong gân không nhẹ, mới đi chút thôi cũng đã đau hô lên rồi.
Nhưng với tình huống trước mắt này, Tiết Lệnh Vi làm gì còn quản được chân bị thương như thế nào, chỉ cần bình yên trở lại Đông Uyển là tốt lắm rồi --
Mới vừa kéo cái chân đâu chuồn ra từ phía sau nhà xí, liền đụng phải Dương sư phụ bởi vì tiêu chảy mà chạy đến nhà xí phía sau bếp, Dương sư phụ nhìn thấy Tiết Lệnh Vi thì sửng sốt, có lẽ là không nghĩ tới vị Hồng Lăng cô nương này không ngờ cũng dùng nhà xí bên này.
Thấy Tiết Lệnh Vi ngơ ngác nhìn ông, Dương sư phụ liền lên tiếng trước, hỏi: "Hồng Lăng cô nương muốn dùng nhà xí sao?"
"Không, không cần." Tiết Lệnh Vi nghĩ lại đáp lại thế này thì không đúng, mau chóng bổ sung thêm một câu: "Ta mới vừa dùng rồi."
Dương sư phụ đau bụng vô cùng, cũng không rảnh đi quản Tiết Lệnh Vi, nhưng bởi vì Tiết Lệnh Vi là thị thiếp của Triệu Duật, thân phận nói thế nào cũng đều cao hơn một ít so với bọn họ, lễ nghĩa vẫn là không thể chậm trễ: "Vậy.. vậy tiểu nhân.."
Tiết Lệnh Vi lập tức khập khiễng tránh ra, nói: "Ngươi gấp thì mau đi đi."
"Tiểu nhân xin thất lễ." Dương sư phụ nhanh chóng chạy đi, ba bước thành hai bước lao về phía nhà xí.
Tiết Lệnh Vi cũng không dừng lại, nhắm Đông Uyển mà chạy đến. Chân trái càng chạy càng đau, nàng cắn chặt răng nhảy lò cò chạy về Đông Uyển, muốn sau khi bình an về phòng rồi lại đi tìm chút dược tan máu đông để bôi lên.
Càng bi đát hơn chính là, nàng vừa mới định trèo qua lan can hành lan để trở về, Tiền Trọng liền bỗng nhiên xuất hiện gọi nàng lại.
"Hồng Lăng cô nương!"
Tiết Lệnh Vi theo tiếng nhìn lại, liền thấy Tiền Trọng mang theo một toán người vội vàng chạy tới về phía nàng, sợ tới mức run lên một cái, cái chân vừa mới nâng lên lại vội vàng thả xuống.
Tiền Trọng có chút kỳ quái nhìn nàng: "Hồng Lăng cô nương vừa rồi là?"
"A, ta à.." Tiết Lệnh Vi làm bộ như không chuyện gì xảy ra: "Ta muốn trở về phòng."
Tiền Trọng hồ nghi nói: "Nhưng đây không phải đường đi tới Đông Uyển."
"Ách.. Ta biết mà, ta thấy chán nên đi xung quanh nhìn một chút."
"Nếu Hồng Lăng cô nương không có việc thì đừng đi lung lung, hôm nay có thích khách đột nhập vào phủ, còn chưa bắt hết được, nếu cô nương đụng tới kẻ cắp, gặp được bất trắc sẽ không tốt."
"Ta biết, ta biết." Tiết Lệnh Vi không nhàn rỗi mà đi quản trong phủ có thích khách gì: "Một khi đã như vậy, ta vẫn là về phòng đợi đi."
"Hồng Lăng cô nương chậm đã, vừa rồi cô nương có nhìn thấy ai đi ngang qua đây không?"
Tiết Lệnh Vi theo phản xạ nhìn ra bốn phía: "Không thấy ai cả."
Tiền Trọng hiểu rõ, nói: "Vậy Hồng Lăng cô nương trở về ngay đi, chưa bắt được thích khách, cô nương không được đi lại khắp nơi đấy."
"Ta nhớ kỹ lời của Tiền vệ trưởng."
Tiết Lệnh Vi sợ Tiền Trọng nhìn ra sự khác thường của nàng, cố nén đau đớn trên chân, tuy nàng không hoàn toàn che giấu được nhưng cũng may Tiền Trọng không để tâm đến nàng.
"Đứng lại!"
Tiết Lệnh Vi còn chưa đi được mấy bước, giọng nói của Triệu Duật đã truyền đến từ phía sau, tiếp theo liền nghe Tiền Trọng cung kính hô: "Đốc công."
Ánh mắt Triệu Duật lướt qua đám thủ vệ, nói một câu với người đang đứng cách đó không xa: "Lại đây."
Người Tiết Lệnh Vi bắt đầu toát mồ hôi lạnh, mặc dù y không chỉ tên nói họ, nhưng nàng biết Triệu Duật đang nói chuyện với nàng.
Cố gắng bình tĩnh một chút, nàng xoay thân mình cứng đờ qua, cúi đầu hành lễ với người trước mặt: "Đại nhân."
Nàng không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Duật, sợ Triệu Duật sẽ nhìn ra dấu vết để nàng lại.
"Là ngươi?"
Đỉnh đầu lại đột nhiên vang lên giọng nói của một nam nhân khác, Tiết Lệnh Vi cảm thấy hết sức quen tai, liền ngẩng đầu nhìn lại.
Không ngờ là Trì Đài!
Trì Đài hiện giờ đã là Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ, lúc nhìn thấy nàng cũng chỉ kinh ngạc trong một cái chớp mắt, rất nhanh bình tĩnh lại như cũ.
Năm đó Chu Tước lâu nổi lên trận lửa lớn, cuối cùng là Trì Đài cứu nàng ra khỏi đó. Tuy ngày thường Trì Đài ít nói, nhưng ấn tượng của Tiết Lệnh Vi đối với hắn cũng xem như không tệ. Nhưng hôm nay lại gặp mặt, nàng cũng không biết nói mình nên nói gì.
Thân phận bây giờ của nàng chỉ là Hồng Lăng mà thôi.
Trong lúc lơ đãng, Tiết Lệnh Vi chạm phải tầm mắt của Triệu Duật, nàng giật mình mau chóng nhìn sang chỗ khác, cúi đầu xuống.
Trì Đài không để ý tới Tiết Lệnh Vi nữa, bởi vì vào lúc này còn có một chuyện càng đáng giá để hắn làm hơn. Hắn nhìn mái hiên cách đó không xa, bàn tay đang cầm Tú Xuân Đao siết chặt lại, bình tĩnh nói: "Nàng ta đã đi."
"Mới đây thôi, nàng ta còn chưa rời khỏi kinh thành được đâu. Ngươi vẫn là nhanh chóng tìm được nàng ta đi, người này vừa là địch vừa là bạn, trước sau gì cũng đều là mối họa."
Trì Đài không nói gì, dẫn dắt thuộc hạ rời đi.
Trong lòng bàn tay Tiết Lệnh Vi đều là mồ hôi, trong lúc nàng chạy đi gặp Vinh Nương, không ngờ Triệu Duật đã về rồi!
"Nàng ở đây làm gì vậy?"
"Nô, nô gia.."
Triệu Duật thấy nàng kinh sợ như thế, liền nói: "Đúng lúc lắm, nàng đi theo ta, ta cho nàng xem một thứ."
Lúc Tiết Lệnh Vi ngẩng đầu thì Triệu Duật đã xoay người.
Nàng chỉ đành đi theo y.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy bác đoán xem Triệu Duật sẽ cho Nhiễm Nhiễm nhìn cái gì?