Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 80: Sự thật phũ phàng

Đau! Đau quá!! Chết tiệt, đau chết đi được!

Đầu đau như búa bổ giống như sau mỗi lần uống rượu say trước kia, có lẽ hơi men vẫn còn chưa hết. Điều này vẫn chưa là gì, quan trọng là toàn thân đều nhức nhối, hệt như ngày hôm qua nàng đã phải vác một vật gì đó rất nặng đi một quãng đường dài, khớp xương toàn thân giống như bị nứt rạn vậy. Xương sống thắt lưng giống như bị co rút.

Trang Thư Lan mệt mỏi gọi khẽ hai tiếng, mắt vẫn chưa mở, cũng chưa chịu chui ra khỏi chăn.

“Tứ Nhi, em mau lại đấm bóp cho ta đi, ta đau gần chết rồi!”

“Nương tử đã tỉnh rồi à?”

Vốn đang ngồi dựa vào thành giường đọc sách, Tư Đồ Minh Duệ nghe thấy tiếng thì thầm của Trang Thư Lan thì vội bỏ sách xuống, ngồi vào mép giường vừa cười vừa hỏi.

“Nương tử có chỗ nào không thoải mái sao? Có muốn phu quân xoa bóp cho nàng không?”

“Ừm!”

Giọng nam nhân? Nương tử? Phu quân? Trang Thư Lan đột ngột mở mắt ra, đập vào mắt lúc này chính là vẻ dịu dàng của khuôn mặt tuấn tú, ừm, rất đẹp, nụ cười cũng rất nhã nhặn, nhưng tại sao trong vẻ dịu dàng đó lại có chút gian xảo? Hơn nữa khuôn mặt này nhìn rất quen, hình như là…..

“A….a….a! Ngài….. ngài… sao ngài lại ở trong phòng của ta?”

Trang Thư Lan ngồi bật dậy, cũng không còn để ý tới toàn thân mình đang đau nhức, lùi vào sâu trong giường, trừng mắt nhìn Tư Đồ Minh Duệ.

“Ai cho ngài ngồi trên giường của ta? Ra ngoài mau!”

“Xem ra nương tử đã quên việc chúng ta thành thân ngày hôm qua rồi!”

Tư Đồ Minh Duệ lắc đầu buồn bã.

“Chúng ta thành thân lúc ……..”

Bỗng nhiên Trang Thư Lan nhớ lại ngày hôm qua, sự thật là nàng đã thành thân với hắn. Bộ dạng kiêu ngạo của nàng đã giảm đi không ít. Những hình ảnh buổi lễ bái đường hôm qua cũng đã dần dần hiện rõ. Trang Thư Lan nhịn không được cúi đầu lẩm bẩm.

“Thì ra đã thành thân thật rồi!”

Nhưng vừa ngẩng mặt lên, đập thẳng vào mắt nàng là ánh mắt sâu thẳm của Tư Đồ Minh Duệ, nàng cảm thấy hình như mình trở thành con mồi bị hắn nhắm trúng, chỉ một giây sau hắn sẽ nhào lên cắn xé, nuốt nàng vào bụng, do đó tránh không được co người lại, ấp úng nói.

“Ngài làm gì mà nhìn ta chằm chằm vậy?”

Đồng thời, theo bản năng xoa xoa cánh tay – toàn thân đều nổi da gà. Không xoa thì thôi, vừa mới xoa thì mới phát hiện cánh tay mình trống trơn! Trong lòng hoảng hốt, một dự cảm không hay dâng trào, theo thói quen sờ lên cổ, lập tức lo sợ, quả nhiên là thế.

“Sao vậy? Hay là lại bị bệnh sởi rồi?”

Thấy nàng xoa xoa cánh tay, Tư Đồ Minh Duệ mới nhận ra được trên cánh tay trắng nõn của nàng ngoài những dấu hôn xanh tím thì còn có rất nhiều đốm đỏ, trông rất ghê người. Hắn thầm hạ quyết tâm, tuy rằng khi say rượu biểu hiện của nàng rất đáng yêu, nhưng vẫn không nên để cho nàng say rượu thì tốt hơn. Tư Đồ Minh Duệ đứng dậy bưng chén thuốc đặt trên bàn tới trước mặt Trang Thư Lan.

“Uống hết chén thuốc này sẽ khỏi ngay thôi!”

“Tối qua chúng ta đã thực sự “động phòng” à?”

Tuy rằng nàng đã biết đáp án nhưng vẫn chưa từ bỏ hy vọng hỏi hắn.

“Đã làm xong toàn bộ rồi sao?”

“Ừ!”

Tư Đồ Minh Duệ gật đầu, cẩn thận quan sát mọi sự thay đổi dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt nàng. Hắn đã không còn giữ được vẻ thản nhiên, điềm tĩnh khi nãy, mà giờ đang lo lắng, lo lắng Trang Thư Lan sẽ tức giận. Nhưng hắn cũng không hối hận những chuyện tối qua, nếu phải chọn lại một lần nữa thì kết quả vẫn sẽ như vậy!

“Vì sao ta lại không nhớ gì thế?”

“Bởi vì nàng uống say.”

Uống say? Bởi vì uống say cho nên hắn có thể muốn làm gì thì làm sao?

“Tiểu nhân! Đồ ngụy quân tử!”

Trang Thư Lan vô cùng tức giận. Khuôn mặt trắng hồng vì tức giận mà đỏ bừng, nộ khí tỏa ra bốn phía. Theo bản năng nàng kéo chăn che kín hết người, quay mặt sang một bên. Nếu không nàng không dám cam đoan có thể kiềm chế mà không đập cho hắn một trận.

“Đi ra ngoài! Ta không muốn nhìn thấy mặt ngài nữa!”

Nàng kháng cự hắn như thế sao? Rõ ràng bọn họ đã thành thân, cho dù nàng coi việc hôn nhân là trò chơi, nhưng nàng không nên quên trò chơi này không phải do nàng định đoạt chứ! Nếu bọn họ đã đường đường chính chính bái đường trở thành vợ chồng, đương nhiên nàng đã trở thành người của hắn!

“Lan nhi, nàng chớ quên, chúng ta đã thành thân rồi!”

“Vậy thì sao? Lúc trước rõ ràng chúng ta đã nói chỉ là khế ước hôn nhân, chắc hẳn ngài cũng hiểu được đây chỉ là một vở kịch, chỉ là diễn trò mà thôi, nhưng ngài lại xâm phạm ta lúc ta không tỉnh táo!”

Trang Thư Lan quay đầu trừng mắt, ánh mắt tức giận giống như muốn lăng trì người trước mắt.

“Nàng cũng đừng quên, ta không có chấp thuận nàng khế ước nào cả, ta chỉ nói sẽ suy nghĩ thôi!”

Tư Đồ Minh Duệ cũng nghiêm mặt lại.

“Cuộc hôn nhân này là do hoàng thượng chỉ định, nàng là phu nhân do ta cưới hỏi đàng hoàng, cũng là nữ nhân của Tư Đồ Minh Duệ ta, tại sao ta lại không thể chạm vào nàng chứ?”

“Cái gì mà hoàng thượng chỉ định, rõ ràng là do chính ngài đi cầu hoàng thượng hạ chỉ!”

Đúng là vì hắn đi cầu hoàng thượng, hại nàng hiểu nhầm là hắn đã đáp ứng chấp thuận khế ước hôn nhân của nàng. Hơn nữa thời gian đó nàng còn bận việc của Vũ Châu, không thể gặp mặt hắn xác nhận cho nên mới đồng ý. Về sau đợi việc Vũ Châu kết thúc, lại còn có quy củ là trước khi thành hôn không thể gặp mặt nhau, Tứ Nhi luôn coi chừng nàng mọi lúc, hại nàng muốn đi cũng không được. Do vậy nàng quyết định sẽ nói rõ ràng mọi chuyện vào đêm động phòng, nào biết sự tình lại thành ra thế này.

“Là ta cầu hoàng thượng thì sao? Ta cũng không có nhắc tới chuyện sẽ chấp thuận khế ước hôn nhân của nàng!”

Tư Đồ Minh Duệ lạnh giọng, đem bát thuốc trong tay nhét vào tay Trang Thư Lan rồi xoay người bỏ đi, nhưng đi được hai bước, lại dừng lại, lạnh lùng nói.

“Mặc kệ nàng có ý định gì, tốt nhất nàng nên biết điều một chút, nàng đã là người của Tư Đồ Minh Duệ ta, bất kể là sống hay chết cũng không thay đổi được điều này!”

Hắn sẵng giọng như vậy khiến Trang Thư Lan vốn đã tức giận lại càng tức giận hơn, nàng cũng lạnh lùng cười khẩy.

“Hừ! Thân thể ta là của ta, ta sẽ không thuộc về bất cứ ai hết! Đã bái đường thì sao? Hừ, chỉ cần một tờ giấy từ hôn là có thể giải quyết mọi vấn đề!”

“Vậy sao?”

Tư Đồ Minh Duệ liếc mắt nhìn Trang Thư Lan, mỉm cười, chẳng qua giọng nói vẫn lãnh đạm như trước.

“Vậy ta sẽ chống mắt chờ xem.”

Nói xong hắn phất tay áo bỏ đi.

Trang Thư Lan sững sờ nhìn bóng áo đỏ của Tư Đồ Minh Duệ biến mất, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Những cảm giác mơ hồ khó hiểu không biết từ đâu cứ vây kín lấy nàng.

“Ngươi! Đồ vô lại!”

Trang Thư Lan định ném bát thuốc trong tay đi, nhưng bệnh sởi trên người nhắc nhở nàng phải mau uống thuốc mới có thể nhanh khỏi được.

Cố gắng uống một hơi hết bát thuốc, miệng đắng ngắt, trong lòng cũng không thoải mái gì hơn, Trang Thư Lan ném mạnh cái bát xuống đất.

“Tiểu thư, người làm sao vậy?”

Theo sự sắp xếp của Tư Đồ Minh Duệ thì Tứ Nhi và Lưu Hương sẽ theo hầu hạ Trang Thư Lan sau khi thức dậy. Vậy mà vừa vào cửa Tứ Nhi đã thấy Trang Thư Lan đập vỡ bát thuốc, nên biết hôm nay là ngày thứ hai sau khi kết hôn, đây đúng là điềm xấu!

Trang Thư Lan lạnh nhạt nhìn Tứ Nhi đem nước và khăn mặt đặt trên giá, còn Lưu Hương đang mang một bộ quần áo mới màu đỏ đi vào, nhìn thấy thứ đó càng khiến nàng tức giận hơn.

“Lưu Hương, em mang nước và khăn mặt lại đây cho ta, Tứ Nhi, em qua mở hòm ta mang theo, tìm cho ta một bộ quần áo, miễn sao không phải màu đỏ là được!”

Á…..sao có cảm giác như “núi lửa sắp phun trào” vậy? Tứ Nhi và Lưu Hương liếc mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ làm phần việc của mình. Lưu Hương đặt bộ quần áo lên giá treo, rồi đi ra phòng ngoài mang nước và khăn mặt vào cho Trang Thư Lan. Tứ Nhi mở hòm tìm quần áo, chẳng qua Tứ Nhi vẫn thắc mắc làm sao tiểu thư nhà mình lại biết Lưu Hương?

“Tiểu thư, trước đây người đã từng gặp Lưu Hương rồi sao?”

Cuối cùng Tứ Nhi vẫn quyết định lên tiếng hỏi Trang Thư Lan.

“Nếu có thể, ta tình nguyện không quen biết nàng và những người trong phủ Tư Đồ này!”

Trang Thư Lan oán hận nói, thiếu điều nghiến răng nghiên lợi thốt ra từng chữ thôi. Nhưng lời nàng vừa dứt thì cũng đúng lúcLưu Hương mang nước và khăn mặt vào. Nghe Trang Thư Lan nói thế, Lưu Hương chỉ biết cúi đầu, mắt đỏ hoe như sắp khóc. Ngày đầu tiên đi theo chủ nhân mới đã bị chủ nhân ghét bỏ, đây có thể coi là điềm báo trước không?

“Phu nhân, nô tỳ hầu hạ người tắm gội!”

Tuy rằng trong lòng vô cùng buồn bã nhưng nàng vẫn cung kính nói, làm tốt việc mà nô tỳ nên làm. Lưu Hương tới bên bồn tắm rắc thêm cánh hoa hồng vào trong nước, chuẩn bị sẵn khăn tắm và quần áo lót, sau đó nàng mới tới trước giường cung kính nói với Trang Thư Lan.

“Lui cả ra đi!”

Nghe giọng nói nghẹn ngào của Lưu Hương,Trang Thư Lan cũng biết những lời vừa rồi của mình đã bị nàng ta nghe được. Nàng vốn định giải thích vài câu nhưng tâm trạng nàng lúc này thật sự rất tệ, đành nhẹ nhàng ra lệnh cho các nàng ra ngoài, nhưng lại sợ Lưu Hương tổn thương nên tiện thể giải thích

“Tứ Nhi và em đều lui ra đi, ta muốn ngâm mình một lát!”

“Tiểu thư, Tứ Nhi để quần áo ở bên cạnh bồn tắm, người chỉ việc với tay ra là lấy được. Sau khi tắm gội xong thì gọi Tứ Nhi, em ở bên ngoài chờ.”

Tứ Nhi vừa nói vừa treo y phục lên giá cạnh bồn tắm. Không phải Tứ Nhi nhiều lời mà là nàng cảm giác được lúc này Trang Thư Lan không giống với cách xử sự bình tĩnh thường ngày. Hoặc có thể nói là tâm trạng tiểu thư bây giờ giống như trời quang trước cơn bão lớn.

“Được rồi!”

Trang Thư Lan khẽ gật đầu, bộ dạng uể oải lên tiếng. Nếu như bình thường thì chắc chắn nàng sẽ mắng Tứ Nhi nhiều lời, nhưng lúc này nếu có thể nàng chỉ muốn làm một kẻ tàng hình thôi.

Trang Thư Lan càng bình thản càng khiến Tứ Nhi lo lắng không dám lên tiếng, kéo Lưu Hương ra khỏi phòng. Đợi tới khi bên trong chỉ còn một mình Trang Thư Lan, nàng mới chậm rãi đứng lên, xuống giường, cắn răng chịu đựng cơn đau hành hạ mà bước vào bồn tắm.

Tắm xong, thay quần áo, rửa mặt chải đầu xong xuôi, nàng mới bắt đầu ăn sáng, hoặc có lẽ nói là cơm trưa thì chính xác hơn.

“Lưu Hương, em tới phủ này được mấy năm rồi?”

Trang Thư Lan vừa ăn vừa hỏi Lưu Hương đang thu dọn đồ cưới trong phòng.

“Dạ bẩm phu nhân, nô tì ở trong phủ được hai năm rồi ạ.”

Lưu Hương dừng tay, cung kính trả lời.

“Hai năm hả!”

Trang Thư Lan gật gật đầu dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, phát hiện Lưu Hương vẫn đứng chờ câu hỏi tiếp theo của mình, nàng mới vội vàng cười dịu dàng.

“Lưu Hương, ở trước mặt ta em không cần phải câu nệ lễ tiết, phép tắc quá, ta chỉ nói chuyện phiếm với em thôi, em có thể vừa làm vừa trả lời ta cũng được.”

“Đúng vậy, Lưu Hương tỷ tỷ, tuy rằng tính tình tiểu thư có lúc nóng nảy, nhưng không phải là người khó gần, tỷ tỷ không cần câu nệ như vậy đâu.”

Tứ Nhi đứng bên cạnh cũng phụ họa theo.

“Nô tì biết phu nhân là người dễ gần, tốt bụng”.

Điều này Lưu Hương cảm nhận được qua hai lần tiếp xúc trước với Trang Thư Lan.

“Nhưng mà Lưu Hương chỉ là phận nô tì, nô tì là nô tì, đương nhiên phải có dáng vẻ, cách ứng xử của hạ nhân.”

Lưu Hương nghiêm túc nhấn mạnh.

“Tùy em, em cảm thấy thoải mái là được rồi.”

Trang Thư Lan cũng không ép, tiếp tục ăn cơm, nhưng ăn cũng không rảnh rỗi, bởi vì nàng đang suy nghĩ một số chuyện trong phủ Tư Đồ Minh Duệ, như thế mới giúp nàng quyết định bước tiếp theo nên đi thế nào.

“Lưu Hương, em có thể nói qua tình hình trong phủ cho ta nghe được không? Em cũng biết đấy, ta mới tới đây cho nên có rất nhiều chuyện trong phủ mà ta không biết, lát nữa ra khỏi phòng ta chỉ sợ sẽ làm trò cười ọi người mất, như thế thì làm gì còn thể diện nữa.”

Trang Thư Lan mang theo vài phần tự giễu bản thân.

“Nô tì tuân lệnh.”

Lưu Hương thi lễ, sau đó đi tới phía sau Trang Thư Lan định nói, nhưng lại bị Trang Thư Lan dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng đứng ở trước mặt mình nói. Lưu Hương hơi do dự một lát rồi cuối cùng cũng quyết định đứng bên tay phải Trang Thư Lan, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

“Thật ra những chuyện trong phủ nô tì cũng không biết rõ lắm, địa vị của nô tỳ ở trong phủ không cao, cho nên quản gia nói thế nào thì nô tì làm thế đó!”

“Ừ!”

Trang Thư Lan biết nha hoàn trong những gia đình có tiền đều phân theo ba cấp, cho nên Lưu Hương nói địa vị của nàng không cao cũng không có gì kỳ lạ.

“Vậy trong phủ ngoài đại nhân và quản gia ra thì ai có địa vị cao nhất?”

“Dạ bẩm phu nhân, trên cơ bản thì nha hoàn đều có địa vị giống nhau, không có đãi ngộ gì đặc biệt, ngoại trừ một người.”

Lưu Hương nói tới đây lại ấp a ấp úng, nhìn Trang Thư Lan muốn nói lại thôi.

“Hử? Tiếp tục đi, ta đang nghe đây!”

Trang Thư Lan đặt bát cơm xuống, ánh mắt đầy hứng thú chờ câu tiếp theo của Lưu Hương.

“Chắc không phải là mẫu thân của cô gia hay là nha đầu thông phòng chứ!”

Tứ Nhi đứng cạnh cười hì hì hỏi.

“Nha đầu quỷ này, em biết rồi chắc?”

Trang Thư Lan cười mắng.

Tứ Nhi không chấp nhận, lập tức sẵng giọng phản bác.

“Làm sao có thể không biết được ạ! Chẳng lẽ tiểu thư quên lão gia có tới mười chín vị phu nhân và ba nha đầu thông phòng sao? Ở Trang phủ, địa vị của các nàng còn cao hơn cả tiểu thư đấy!”

Nói một hơi xong, Tứ Nhi mới phát hiện mình lỡ miệng, lo lắng dò xét nét mặt của Trang Thư Lan, nhỏ giọng buồn bã.

“Tiểu thư, không phải Tứ Nhi cố ý nói như vậy…”

Tứ Nhi biết, Trang Thư Lan không thích có người nói tới việc liên quan đến Trang phủ. Tuy rằng tiểu thư không trực tiếp mắng nàng, nhưng chỉ cần tiểu thư lạnh lùng liếc mắt một cái cũng đủ để “giết” chết người rồi.

“Ừm, biết sai là tốt, lần sau muốn nói gì nhớ phải động não trước rồi hãy mở miệng.”

Trang Thư Lan thản nhiên lên tiếng, sau đó quay sang nhìn Lưu Hương, ý bảo nàng tiếp tục nói.

Ánh mắt Lưu Hương nhìn qua nhìn lại Tứ Nhi và Trang Thư Lan, xác định lúc Tứ Nhi lỡ miệng Trang Thư Lan cũng không tức giận, vừa âm thầm tán thưởng vị phu nhân này thật tốt bụng, nhưng cũng thấy hơi lo lắng, bởi vì vừa rồi vị phu nhân này chỉ thờ ơ liếc nhìn Tứ Nhi, thản nhiên lên tiếng cũng đã làm cho Tứ Nhi sợ hãi ngậm chặt miệng. Không giận mà uy nghiêm, cũng thật giống với chủ tử nhà nàng tiểu lý tàng đao*, thật sự khiến người khác sợ hãi.

*(nham hiểm; miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm; miệng nam mô, bụng bồ dao găm; khẩu Phật tâm xà (bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác)

“Là Thư Vân cô nương ạ!”

Lưu Hương khẽ mím môi, cuối cùng lý nhí nói ra đáp án.

“Thư Vân cô nương mỗi năm đều vào phủ, nô tì cũng không biết cô nương ấy đến từ đâu. Nhưng nàng là người luôn đi theo hầu hạ bên cạnh đại nhân, ngày thường quản gia nhìn thấy nàng cũng rất khách khí, dường như cũng nể mặt nàng vài phần.”

“Ừm?”

Trang Thư Lan nghe vậy thì cảm thấy rất hứng thú. Bởi vì cái tên Thư Vân này hai ngày trước nàng đã nghe qua, cũng đã gặp mặt rồi, lúc ấy nghe nàng ta tự xưng tên thì Trang Thư Lan cũng đoán được địa vị của nàng ta trong phủ cũng không bình thường chút nào.

“Nói như vậy thì Thư Vân kia với chủ nhân của em chắc là có một “chân” rồi nhỉ!” (ý nói Thư Vân có thể là một tiểu thiếp của Tư Đồ Minh Duệ!)

“Tiểu thư!”

Tứ Nhi khó chịu ra mặt, không nhịn được mà lên tiếng phản đối, thật là, tốt xấu gì tiểu thư cũng là thê tử của cô gia, ấy vậy mà lại nổi hứng thú bàn luận về tiểu thiếp của cô gia, không có biểu hiện gì là ghen cả, đây chẳng phải là người vợ quá nhu nhược, yếu đuối sao? Hơn nữa lại nói khó nghe như vậy, chắc là có một “chân”?”! Có lẽ vốn có một “chân” rồi.

“Chuyện này….nô tì cũng không rõ lắm!”

Lưu Hương thoái thác để tránh phiền phức.

“Không rõ lắm?”

Trang Thư Lan cười rạng rỡ, suy nghĩ sâu xa, thầm than nhẹ.

“Tư Đồ Minh Duệ, là ngài mạo phạm ta trước, vậy thì đừng trách ta không nương tay.”

Lưu Hương sợ hãi nhìn chằm chằm Trang Thư Lan, rõ ràng phu nhân cười ngọt ngào như thế nhưng ý nghĩ trong đầu lại thật khủng khiếp. Chủ nhân nhà nàng sao lại gặp được vị phu nhân như thế kia chứ? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Thư Vân cô nương?

Đúng lúc trong lòng Lưu Hương đang trầm tư suy đoán thì Trang Thư Lan đã lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.

“Lưu Hương, giờ em có rảnh không? Nếu rảnh thì đưa ta và Tứ Nhi đi thăm thú trong phủ một chuyến nhé!”

Lưu Hương vừa nghe xong liền nhíu mày khổ sở.

“Việc đó…..Phu nhân, người vẫn nên bảo đại nhân đưa người đi thì hơn, trong phủ có nhiều chỗ hạ nhân không thể tới, cho nên nếu người muốn đi thăm phủ nhất định phải để đại nhân đưa đi mới được…..”

“Không sao, em có thể đưa đi được đến đâu thì đi đến đó!”

Trang Thư Lan gật đầu tỏ ý đã hiểu. Một phủ viện có nhiều cơ quan, cạm bẫy thế này, đương nhiên là có bí mật không thể nói.

“Nếu ta không đi ra ngoài một lát, ta sợ sẽ không kiềm chế nổi lấy búa đập phá hết bàn ghế, giường chiếu trong phòng….còn mấy cái bình ngọc, chén sứ kia chắc cũng phải đập hết.”

Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở cặp nến long phượng vẫn chưa cháy hết trên bàn.

Tứ Nhi nhìn theo ánh mắt Trang Thư Lan, liền vội vã dùng thân mình chắn trước cặp nến long phượng, chặn đứng tầm mắt của Trang Thư Lan.

“Tiểu thư, không phải người nói muốn ra ngoài một lát sao? Lưu Hương tỷ tỷ , mau đi trước dẫn đường đi!”

“À…được, được!”

Lưu Hương ngơ ngác trả lời, sau đó cung kính thi lễ.

“Phu nhân, xin mời đi theo nô tì!”

“Tốt!”

Trang Thư Lan thờ ơ nhìn Tứ Nhi, gật đầu đáp ứng theo Lưu Hương ra khỏi phòng.

Nguy hiểm thật! Tứ Nhi âm thầm vỗ ngực, lau mồ hôi trên trán, tiểu thư càng ngày càng có khuynh hướng bạo lực rồi!

“Tứ Nhi, còn đứng trong đó làm gì thế? Sợ ta sẽ đập vỡ cặp nến long phượng kia thật hả?”

Trang Thư Lan nghiêng người. Khuôn mặt nửa như cười, nửa như không.

“Thật sai lầm khi đập phá những thứ đáng giá, nếu ngồi đó mà đập phá đồ đạc, lãng phí tiền của thì không bằng thêm chút sức lực đi đập tên khốn kia luôn còn hơn!”

Hả…..khốn…chắc là nói cô gia rồi! Tứ Nhi nhớ lại lúc Trang Thư Lan đập vỡ bát thuốc mà suy đoán như vậy. Đồng thời nàng cũng thấy thương cảm cho cô gia, tốt xấu gì cô gia cũng có dáng vẻ, phong tư đường hoàng, sao trong mắt tiểu thư lại không bằng cả cây nến chứ?

Đương nhiên Tứ Nhi chỉ dám nghĩ chứ không thể nói ra, ngoan ngoãn đi theo phía sau Trang Thư Lan, thăm quan phủ viện