Ta là một nhỏ ngốc, nhưng bản thân ta lại không nghĩ vậy.
Ta cảm thấy mình rất bình thường.
Chẳng qua phụ hoàng và mẫu hậu cứ nói ta ngốc.
Thôi thì ta đành làm nhỏ ngốc vậy.
Nhưng người ngốc có phúc của người ngốc.
Phụ hoàng đã hứa gả ta cho một người tốt, là hoàng tử của nước láng giềng.
Nghe có vẻ là một chức quan rất lớn.
Lòng ta đầy mong đợi được gả qua đó.
2.
Ta hết sức phấn khởi chuẩn bị xuất giá, nhưng a hoàn theo hầu ta lại không vui.
Nàng nói ta ngốc nên mới vui mừng, cái này gọi là hòa thân.
Hoàng tử đó bị liệt nằm trên giường mấy năm rồi, chỉ có nhỏ ngốc mới bằng lòng gả qua.
Hòa thân là gì?
Ai là nhỏ ngốc?
3.
Trên đường xuất giá, mọi người đều muốn thấy ta khóc.
Tại sao ta phải khóc?
Ta cười nhiều đến nỗi không rơi được một giọt lệ nào.
Ta lại nghe họ nói, quả nhiên là một nhỏ ngốc.
Bị đuổi đi hòa thân mà tưởng được gả cho một người tốt thật hả?
Tại sao mọi người cứ bảo ta ngốc? Ta cũng không biết nữa.
Sau khi bái lạy phụ hoàng và mẫu hậu, ta bắt đầu lên đường.
4.
Trước khi ta xuất giá, ma ma trong cung đã dạy ta vài điều.
Gặp nam nhân cưới ta thì phải ngọt ngào gọi một tiếng phu quân.
Ta hỏi ma ma thế nào mới là ngọt ngào.
Ma ma nghẹn lời, nói ta gỗ mục không thể đẽo.
Không nói thì thôi, sao còn gọi người ta là khúc gỗ?
Nhưng ma ma đã dạy thì ta đều ghi nhớ.
Gọi phu quân, c ởi quần áo rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Dễ ợt, ta chắc chắn có thể làm được hai chuyện này!
Trên đường xuất giá, trong đầu ta không ngừng nghĩ đến chúng.
Gọi phu quân, c ởi quần áo.
Xem ra việc lấy chồng không hề khó!
5.
Lần đầu tiên ta ra mắt phu quân tương lai, chàng đang ngồi trên giường.
Nhìn người này còn đẹp hơn tranh nữa đó.
Đây là lần đầu tiên ta thấy một người đẹp như vậy.
Nhìn chăm chú thêm vài lần nữa, nhưng mà…
Tại sao một người trưởng thành to lớn như vậy lại không đứng lên?
Có lẽ ta ngốc, còn chàng thì lười chăng!
Ta ngốc nghếch nhìn chàng.
Nhưng trông chàng không vui chút nào.
Lông mày của chàng gần như nhíu lại với nhau.
“Lăn* ra ngoài.”
(*từ gốc 滚, vừa có nghĩa là lăn vừa có nghĩa là cút)
Đây là câu đầu tiên chàng nói với ta.
Mọi người đều nói ta ngốc, nhưng ta không phải như vậy.
Bảo ta lăn thì ta lăn thôi.
Ta thật sự lăn ra ngoài, vừa lăn vừa hỏi: “Phu quân, lăn như vầy đúng không?”
6.
Từ ngày gả đến đây, ta chỉ gặp qua phu quân một lần.
Nhưng ta cảm thấy sống ở đây thoải mái hơn ở trong cung nhiều.
Hồi còn ở trong cung, mọi người đều nói ta ngốc ngay trước mặt ta, còn người ở đây thì nói sau lưng ta.
Người dân ở đây thật là nhã nhặn!
Nghe nói thân thể của phu quân không tốt, chân không đi được.
Thật là đáng thương!
7.
Ta hỏi a hoàn theo hầu, làm thế nào để khiến người khác hài lòng?
Nàng giả vờ không nghe thấy.
Ta hỏi làm sao mới có thể gặp được phu quân.
Nàng trợn mắt, nói ta không hiểu rõ tình thế, cứ thành thành thật thật sống tiếp là tốt rồi.
Không lo ăn mặc, chẳng ai quan tâm, sống như thế cả đời chẳng phải rất tốt sao?
A hoàn của ta là người ăn ngay nói thẳng, nhưng được cái đối xử với ta rất tốt.
Ví dụ như, cung nữ nào cười nhạo ta là nhỏ ngốc, nàng sẽ đến đánh kẻ đó, sau đó nói với ta: “Công chúa, lần sau người phải hung dữ lên, phạt họ thật nặng vào, như vậy họ sẽ không dám nữa.”