Nàng Muốn Cùng Ta Ly Hôn

Chương 57: Kỷ Lão Sư Thật Lợi Hại



An Mộ Ngọc trải qua vài ngày cũng thích ứng được nhịp điệu của tiết mục.

Trong dàn khách mời, có một đầu bếp gánh vác ba bữa một ngày cho nhiều người, nàng cũng không nói gì, khi nhàn rỗi, sẽ đi dạo trong thôn một vòng, hít thở bầu không khí mới.

Bạc Vũ chân dài ngồi trên ghế, lười biếng ngáp, hỏi: "Hôm nay An lão bản chưa lên sao?" Sáng sớm khi hắn rời giường, đã đi dạo phòng bếp một vòng, muốn tìm kiếm chút hương vị bữa sáng, nhưng hiện thực làm hắn tiếc nuối, hơn nữa còn kèm theo kinh ngạc.

Thấy không ai trả lời, hắn lẩm bẩm, "Có thể là có việc rồi."
"Tôi đang nghĩ đến lời của Triệu đạo." Giang Chiếu Chi cau mày, khoa tay múa chân vài cái.

Khách mời ở đây hầu hết đều là diễn viên, hoặc là người có liên quan đến giới giải trí, bình thường ngoài trêu chọc cười đùa, thì diễn xuất luôn là đề tài của họ.

Khách Sạn Thời Gian không chỉ là một gameshow sinh hoạt mà buổi tối còn có tiết mục diễn kịch, đây mới là điểm họ thấy tinh túy, muốn người xem có thể thông qua vở kịch có được giây phút thư giãn, mà bọn họ cũng có thể lĩnh ngộ tinh túy của buổi diễn.

Đi theo đạo diễn Triệu Bắc Đình, đây là việc rất nhiều người cầu mà không được, là một cơ hội học tập rất tốt.

Ngày hôm qua, bọn họ diễn Kinh Kha hành thích Tần, câu chuyện mọi người đều quen thuộc, nhưng chỗ hỏng là quá quy củ, không nhìn ra sự thay đổi, hay mới mẻ nào.


Tần Vương Chính, Tần Vũ Dương, Kinh Kha, thái tử Yên Đan.....!Hình ảnh nhân vật rất đơn giản, đoạn ngắn dễ dàng phát huy là đoạn đưa tiễn nhóm Kinh Kha ở sông Dịch.

"Nếu bỏ cảnh này đi đổi thành một cảnh khác.

Chẳng hạn như thái tử Yên Đan đau buồn, hay cảnh mời Kinh Kha, hay cảnh đến cửa bái phỏng." Thần sắc Giang Chiếu Chi buồn rầu, khi Triệu Bắc Đình nói phải tách cảnh ra, trong đầu hắn không có một ý tưởng nào, hiện tại lại giống như rơi vào bế tắc.

"Sao anh không đem tất cả xếp lại với nhau?" Kỷ Dao Quang ngước mắt, lười biếng đáp: "Mời Kinh Kha, Kinh Kha khuyên Phàn Vu Kỳ, thi thể thái tử Yên, thiên kim cầu chủy thủ......" Giang Chiếu Chi hiểu vì sao Kỷ Dao Quang nói đến đây lại ngừng, vì cô đột nhiên ý thức được, rất có khả năng nguyên nhân Triệu Bắc Đình đặt Kinh Kha hành thích Tần trong hộp, đề mục này không có nói cho mọi người nên diễn thế nào, không giống những giả thiết "nếu" trước, chẳng lẽ hắn là đang khảo nghiệm tư duy của mọi người? Nhưng mọi người đắm chìm trong đây cũng không có phản ứng nào.

Trong chốc lát, cô vỗ tay sợ hãi kêu lên: "Tôi biết rồi."
Bạc Vũ bị tiếng la của cô hoảng sợ, buông chân dài xuống, chớp mắt nói: "Kỷ lão sư biết cái gì? Là biết An lão bản ở đâu sao?"
"Không phải." Kỷ Dao Quang lườm hắn, nhìn về phía Thường Du, nói: "Trong phần tự giới thiệu, có các từ "Kinh Kha có điều đãi", "khoản chi chưa phát, thái tử muộn", Kinh Kha đang đợi ai? Đây là điều Triệu đạo để chúng ta tự do phát huy sao?" Tối qua trong hộp, không có vai giám khảo, nhưng lại có vai khác, Triệu Bắc Đình không đưa bất kỳ yêu cầu nào, bọn họ đứng một chỗ không biết làm sao.

Thấy Thường Du gật đầu, Kỷ Dao Quang vỗ tay, thở dài nói: "Đại ý, chúng ta đã xem nhẹ điểm này."
"Một quyển sách đọc sâu rồi lại đọc lướt, điều này chắc hẳn mọi người đều biết." Thường Du nói, "Tối qua, Triệu đạo nói diễn, rồi cho chúng ta một khoảng thời gian để lý giải nhân vật.

Triệu đạo nói có thể chia một vở kịch thành nhiều đoạn, như vậy mọi người có thể có trải nghiệm rất nhỏ về nhân vật, nhưng tuyệt không phải để mọi người mãi dừng trong trạng thái đó, khi bắt đầu sáng tạo dưới màn ảnh, mọi người phải biến những điều nhỏ nhất đó trở nên lớn hơn, chỉ có như vậy mới có thể hiểu được kịch bản cùng nhân vật.


Giải phẫu kịch bản nhưng lại không thể đánh mất đi bản chất của nó."
"Thường Du nói rất có đạo lý." Tôn Thiếu Cung luôn ngồi yên lặng, gật đầu.

Hắn ngồi đối diện cửa ra vào, vừa lúc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của An Mộ Ngọc bước vào.

Tiếng ho nhẹ nhàng đánh vỡ bầu không khí thảo luận kịch bản nóng bỏng, nàng vừa tiến vào, giống như đóa hoa yếu ớt trong gió, nàng đi đến trước mặt Thường Du nói: "Thường lão sư, em đã đặt gỗ sang một bên, đáng tiếc vẫn không kịp nên bị ướt."
"Ân?" Thường Du nhướng mày, không hiểu An Mộ Ngọc đang nói gì.

Mà An Mộ Ngọc chỉ hơi mỉm cười, che miệng ho nhẹ, cúc cung nói với mọi người: "Xin lỗi, tôi có chút không thoải mái nên dậy muộn, mọi người chờ tôi một chút, tôi sẽ vào bếp làm bữa sáng."
"An lão bản, thân thể cô không khỏe, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi." Tôn Thiếu Cung nói, ánh mắt hắn bình tĩnh như nước nhìn An Mộ Ngọc, đáy mắt hiện lên nỗi đau khắc sâu.

Thời niên thiếu, hắn cực kỳ nghèo túng, vợ vẫn luôn không rời không bỏ, thay hắn vất vả làm mọi việc trong nhà.

Hắn bận rộn bên ngoài, muốn công thành danh toại để vợ có được cuộc sống tốt hơn, nào biết rằng hắn không đợi được đến ngày đó, vợ đã mất vì bệnh, hắn vẫn luôn tự trách.

Nhìn An Mộ Ngọc bị bệnh làm hắn nhớ đến vợ của mình.


"Tôn ca, anh là đang quan tâm An lão bản sao?" Bạc Vũ trêu nói, quay đầu nhìn thấy sắc mặt Tôn Thiếu Cung không đúng, lúc này mới vội sửa lời: "An lão bản, tôi thấy Tôn ca nói đúng, cô vẫn nên nghỉ ngơi đi, chúng tôi cũng không phải không ăn sẽ đói chết, hơn nữa không phải còn Kỷ lão sư sao? Cô về nghỉ đi." Bọn họ đã nói như vậy, những người còn lại đương nhiên cũng đáp ứng lại.

.

truyện đam mỹ
An Mộ Ngọc trên mặt có chút chần chờ, nàng nhìn Kỷ Dao Quang hỏi: "Kỷ lão sư, cô biết khống chế lửa không?" Kỷ Dao Quang quen món nhưng An Mộ Ngọc chỉ xem là cô đọc sách mà biết, dù sao vị này cũng là đại tiểu thư xuất thân phú quý, là sinh hoạt "mười ngón tay không dính xuân thủy".

Nàng điệu thấp, lộ ra vẻ nhu nhược, nhưng trong ngoài đều khiêu khích Kỷ Dao Quang.

"Tiểu Dao nhi của chúng tôi mời mọi người ăn bữa sáng hẳn còn được? Điều này An lão bản không cần lo lắng." Biên Vu Đình nó: "Để Kỷ lão sư của tôi xuống bếp, tôi thấy mọi người là không có lộc ăn này, tôi đây còn chưa được ăn mấy lần, sợ chỉ mình Thường lão sư mới có diễm phúc này." Lời này tránh cho Kỷ Dao Quang cùng An Mộ Ngọc cãi nhau, lại còn kích thích An Mộ Ngọc mặt hết trắng lại đỏ.

"Kỷ lão sư thật lợi hại." Thân là "fan não tàn" của Kỷ Dao Quang, Khương Ngọc Sanh ôm mặt, trong mắt đầy ánh sao lấp lánh.

Mỗi khi nói về Kỷ Dao Quang, nàng rất dễ đỏ mặt, mặt đỏ lên luôn không tránh khỏi bị người trêu, nhưng nàng vẫn không biết mệt, hận không thể nói với thế giới về điểm tốt của nữ thần nhà mình.

"Tôi tán thành hai tay.....không, còn hai chân nữa." Bạc Vũ cười rộ như đứa nhỏ chưa lớn, hắn xoa mái tóc rối của mình, tiếp lời Biên Vu Đình, "Kỷ lão sư, chị xem bọn em ra ngoài câu cá bắt thỏ, mới có thể thu hoạch một chút, chị thì mở sạp ở cửa hạ bút, không mời bọn em ăn một bữa, không cảm thấy ngượng ngùng sao?"
Kỷ Dao Quang không cảm thấy vậy.

Gia hỏa Bạc Vũ này không phải cũng tích không ít tiền riêng sao? Cô nghe nhóm Tôn Thiếu Cung nói, gia hỏa này không biết xấu hổ ra giá cao bán chữ ký của mình, vậy mà lại có fans trúng chiêu, gương mặt này của hắn thật sự dễ giả danh lừa bịp mà.


Tuy thôn Mạnh gia là hương dã, nhưng so với những nơi ở vùng núi sâu, thôn Mạnh gia đã tốt hơn nhiều, nó nằm gần thành phố, theo tốc độ phát triển của thành thị mà những ngôi nhà bốn bức tường đã biến mất.

Dù vậy nó vẫn giữ được vẻ thuần phác của mấy nghìn năm.

"Có thể." Thường Du lên tiếng, nàng mới là chưởng quản tài vụ chân chính.

Chỉ thấy nàng nhướng mày, gương mặt bình đạm lộ ra khí thế không giận tự uy.

Vốn Bạc Vũ đang tươi cười bỗng co rúm lại, trên mặt héo hon đôi tai run rẩy như học sinh đang bị phê bình.

Trên người Thường Du, hắn nhìn thấy được khí thế uy nghiêm của giáo viên chủ nhiệm, nỗi sợ từ sâu trong lòng trỗi dậy.

Cũng chỉ khi mọi người cùng nhau trêu chọc, mới không có cảm giác áp bách này, nhưng hiện tại, hắn nhìn xung quanh thấy mọi người đều đang mỉm cười xem kịch vui.

Ấn ngực mình, vì nguyên nhân Thường Du, hắn nhìn Kỷ Dao Quang cũng cảm thấy da đầu mình tê, đang muốn đùa vài câu, thì nghe thấy Thường Du ôn nhu mang theo ý cười nói: "Nhiệm vụ mua bữa sáng giao cho em."
Cảm giác áp bách chợt biến mất, Thường Du từ chủ nhiệm đáng sợ biến thành nữ thần, Bạc Vũ nhìn mặt nàng một lát, có chút cảm khái nội tâm biến đổi của mình, hắn thẳng người, làm một quân lễ không đúng chuẩn, cao giọng hô: "Tuân lệnh!"
Biên Vu Đình không nhìn nổi hắn như vậy, đá ghế nhìn Bạc Vũ, lười biếng nói: "Bạc đệ đệ, em còn không chạy nhanh? Đừng đợi đến lúc em về đã là giờ cơm trưa.".