Nàng Muốn Cùng Ta Ly Hôn

Chương 3: Em Phải Chăm Sóc Mình Thật Tốt



Tay Kỷ Dao Quang cứng đờ trên đỉnh đầu Thường Du, tiến cũng không được mà lui cũng không thể.

Thấy Thường Du từ trên giường ngồi dậy, phẫn nộ trừng mắt chính mình, cô vờ như không việc gì mà rụt tay.

Trời đất chứng giám, cô chỉ muốn vuốt mày đang nhíu chặt của Thường Du, cũng không muốn làm chuyện khác.

Thường Du sinh khí như vậy nhất định là nghĩ sai cho cô.

Khó khăn cười ra vài tiếng, Kỷ Dao Quang còn chưa mở miệng đã nghe thấy Thường Du cố tình đè thấp tông giọng nói: "Ra ngoài!"
Này! Đây là phòng ngủ của hai người mà...!Có điều hiện tại Kỷ Dao Quang không dám kích thích Thường Du, một câu biện giải cũng không dám nói, cô chỉ có thể xám xịt mà rời khỏi phòng đóng cửa lại.

Thường Du ngủ rất nông, thời điểm Kỷ Dao Quang vào phòng nàng liền tỉnh, hô hấp ngừng lại để xem con bé này ngây ngốc làm gì, chờ đến khi nhìn thấy cô duỗi tay ra mới bật đèn.

Khoảnh khắc ánh đèn trong phòng sáng lên, nàng nhìn thấy được tình cảm say đắm trong mắt Kỷ Dao Quang, không tha cùng giãy giụa.

Nàng tin tưởng trong lòng Kỷ Dao Quang tình yêu vẫn còn tồn tại, tựa như bản thân nàng cũng không có biện pháp quên, sỡ dĩ lạnh nhạt chẳng qua là do nàng ngụy trang nhưng sự mệt mỏi là thật.

Trên môi tràn ra tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, nàng tắt đèn, nụ cười bất đắc dĩ trên mặt nháy mắt bị bóng tối che đi, nàng cưỡng ép bản thân quên đi ánh mắt của Kỷ Dao Quang.

Cuối cùng không thể thắng nổi mệt mỏi, Kỷ Dao Quang cuộn tròn trên sô pha mà ngủ.


Hôm sau việc đầu tiên nàng làm là tìm điện thoại xem giờ, thời gian vẫn là ba năm trước đây.

Như vậy chuyện sau ly hôn là giấc mộng sao? Hay hiện tại cô đang giãy giụa trong mơ, tìm không ra lối thoát? Cau mày nhìn điện thoại, cô không hề muốn như vậy, đi một vòng quanh phòng, xác định Thường Du đã ra khỏi cửa, trong trí nhớ của mình, gần đây cô đang đóng một quảng cáo.

Sau đó các nàng ly hôn, Thường Du rời khỏi giới giải trí, không xuất hiện trước công chúng.

Mười cuộc gọi không tiếp thì có tám cuộc từ người đại diện của cô, Tô Từ
"Uy..." Kỷ Dao Quang vừa nói một chữ, bên kia liền như súng liên thanh mà nổ.

"Chị nói này Kỷ Dao Quang, em tính chơi trò biến mất đúng không? Em sao lại như vậy, cả ngày không tiếp điện thoại? Đúng rồi, em cùng Thường Du lại nháo gì vậy? Em nhìn xem truyền thông đang viết như thế nào, không cần đem sinh hoạt cá nhân vào công tác, được không? Em xem từ lúc em ra mắt đến giờ có một tác phẩm nào đến tay chưa? Chị ngay từ đầu đã cảm thấy em không nên diễn xuất, vì sao em không đi ca hát? Ngược lại cho mình một hướng đi khác." Đều là những lời bình thường, Kỷ Dao Quang không biết bản thân đã nghe bao nhiêu lần.

Lúc trước khi còn ở trường, thông qua một cuộc thi hát "Thanh Âm Vạn Chúng" được người của công ty nhìn trúng, lúc ấy bọn họ muốn đem cô trở thành ca sĩ, chỉ là bị cô cự tuyệt, muốn đi con đường diễn xuất, may mà cô có gương mặt xinh đẹp, cô lựa chọn như vậy công ty cũng không phản đối.

Chẳng qua hiện tại...!người đại diện nói như thế xác thật không sai, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, đưa điện thoại ra xa, chờ đến khi bên kia bình tĩnh, mới nhàn nhạt đáp: "Gần đây không cần nhận kịch bản hay quảng cáo cho em." Tô Từ là một người đại diện rất tốt, dù có rất nhiều bất mãn nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng cô.

"Em lại muốn thế nào? Cấp trên đã bắt đầu bất mãn với em rồi, nếu không phải vì mặt mũi Thường Du, đã sớm..." Giọng Tô Từ cất giấu mười phần bất đắc dĩ, nàng không có nói ra hết, nhắc đến Thường Du khiến nàng nhớ ra một việc, liền hỏi, "Chị nghe nói hợp đồng của Thường Du sắp hết hạn, em ấy không tiếp tục gia hạn hợp đồng, em biết chuyện đó không?"
Không lẽ nàng muốn rời khỏi giới giải trí? Kỷ Dao Quang nghĩ vậy trong lòng liền lộp bộp một chút, thanh âm của cô có chút gấp: "Tô tỷ, em không biết nữa, chuyện là như thế nào, Thường Du chị ấy không muốn tiếp tục diễn xuất sao?"
"Thường Du là vợ em, chẳng lẽ truyền thông nói đều là sự thật, các em đang ly hôn?" Tô Từ nói thêm, "Cũng không phải không diễn nữa, em ấy gần đây vẫn còn một kịch bản, chị nghe người ta nói em ấy tính rời khỏi công ty, tự mình mở phòng làm việc."
Trong trí nhớ của Kỷ Dao Quang, sau khi Thường Du ly hôn sẽ rời khỏi giới giải trí, chẳng lẽ hết thảy đều không thể thay đổi? Trở lại ba năm trước, bản thân sẽ lại trải qua ba năm như trước kia? Kỷ Dao Quang nhíu mày, trong lòng có chút phiền muộn, cuối cùng vứt hết những cảm xúc đó sau đó tự an ủi chính mình, tiếp theo chỉ có thể đi một bước tính một bước.


"Tô tỷ, em cùng Thường Du có chút mâu thuẫn nhỏ nhưng tuyệt đối không giống những gì truyền thông nói.

Đúng rồi, chị biết chị ấy gần đây diễn gì không?"
Tô Từ đáp: " "Ninh Thần" của đạo diễn Lý Âu, chị vốn muốn tranh thủ giúp em một vai nhưng xem trạng thái hiện tại của em, xem ra vẫn không nên tìm đường bị mắng." Kỷ Dao Quang đã nghe qua tên Lý Âu, là một đạo diễn kinh niên trong giới, thể loại hắn hay quay là cổ trang, thù nhà hận quốc, phong cách cá nhân rất mạnh, lúc trước quay mấy bộ lịch sử danh tiếng không tệ, còn nhận được không ít giải thưởng, đương nhiên hắn luôn có yêu cầu cao về diễn viên, loại như Kỷ Dao Quang luôn bị người ta xem là bình hoa, tuyệt đối chướng mắt hắn, hắn thậm chí còn công khai chê bai diễn xuất của Kỷ Dao Quang.

Kỷ Dao Quang trầm tư một lát, mở miệng nói: "Tô tỷ, em muốn vào đoàn phim, làm nha hoàn bưng trà đưa nước cũng không sao cả." Chỉ cần ở đó có Thường Du.

"Kỷ Dao Quang, em bị ấm đầu sao, em..." Không chờ Tô Từ nói xong, cô đã cúp điện thoại, cô biết Tô Từ sẽ sắp xếp được giúp cô, còn nếu như Tô Từ không muốn giúp cô, vậy bản thân cô sẽ tìm mọi cách vào được đoàn phim.

Buồn cười, nếu bây giờ không tranh cơ hội này tạo cảm giác tồn tại của bản thân, cô làm sao có thể khiến vợ hồi tâm chuyển ý đây?
Ngồi trên sô pha một lát, Kỷ Dao Quang mở Weibo xem, cô còn nhớ rõ lúc trước, thời điểm ly hôn, trên mạng bởi vì tin này mà che trời lấp đất, khi đó cô quả quyết muốn ly hôn với Thường Du nhưng hiện tại không giống vậy, cô không thể để dư luận trợ lực Thường Du rời khỏi mình được.

Đứng đầu Weibo là bốn chữ đơn giản "tự mình biết mình", lướt những tin tiếp theo dường như đều không liên quan đến mình.

Kỷ Dao Quang có chút không thể tin nổi, cô nhấn vào liền thấy, đứng đầu danh sách là tin từ Weibo của Triệu Thanh, lượng chuyển tiếp lên đến mười mấy vạn, khi refesh lại tiếp tục tăng, đến khi nhìn thấy bình luận phía dưới, Kỷ Dao Quang liền tức giận một trận.

Triệu Thanh V: Người quý là người tự mình biết mình.

@Tôi không phải cương thi hào: Thanh Thanh nữ thần nói đến Kỷ đại bình hoa sao?

@Đừng tìm tôi chỉ là một tiểu hào: Khẳng định là vậy, mọi người xem Kỷ Dao Quang có gì tốt? Ngoại trừ lớn lên xinh đẹp một chút? Nàng không xứng với Thường nữ thần của tôi, bác sĩ trong Ách Nữ đã hớp hồn tôi, cây thường xanh mãi không ra lá.

@Tôi chính là nhan khống, anh đánh tôi đi: Nếu thật sự nói Kỷ Dao Quang, có đáng hay không? Người ta cùng Thường nữ thần đã kết hôn, Triệu tiểu thư như vậy giống tiểu tam đang diễu võ dương oai? Đương nhiên, tôi tin nữ thần của tôi sẽ không vượt tường, nhất định là người nào đó một bên tình nguyện.

@Ngàn dặm: Người nào đó ăn tương cũng không cần quá khó coi.

@Nàng hoa hồng tiểu vương tử: Kỷ phấn cút đi, không nhìn xem chủ của mình là dạng người nào, có gia thất còn cùng nam nữ câu tam đạp tứ.

@Nge gió thổi kem: Yêu phải một con ngựa hoang.

Kỷ Dao Quang cơ hồ có thể khẳng định câu ái muội này của Triệu Thanh có ý tứ bên trong, lại tựa như phát hiện thật sự có người tuôn tin tức ly hôn của mình và Thường Du ra, thậm chí luật sư đến cửa đều biết.

Trong lòng một trận tức giận, Kỷ Dao Quang không ngừng củng cố tâm lý cho mình, thoát ra, vào trang chủ của Thường Du.

Nàng rất ít phát Weibo, trừ bỏ một số tin tức điện ảnh cùng ảnh sân khấu, cơ bản đều không có động thái gì.

Ăn no mặc ấm chưa? Chuẩn bị kỳ thi cuối kỳ chưa? Tổng kết cuối năm viết tốt chưa? Vì sao lại có nhiều người rảnh rỗi quan tâm đến chuyện nhà của người khác như vậy? Kỷ Dao Quang phát tiết gõ một hàng chữ, cuối cùng lại xóa hết.

Đầu căng thẳng tựa như muốn đứt, chờ đến khi cô vào tài khoản phụ, phát hiện chính mình trong lòng cảm thấy vắng vẻ.

Có gì để khắc khẩu đây? Công chúng luôn có cái nhìn chủ quan của họ mà đối với người khác khoa tay múa chân, nhân vật công chúng trong lòng họ tựa như thánh nhân, nếu có chút sai lầm sẽ bị phóng đại đến vô hạn.

Lười biếng nằm trên sô pha, như một người mệt mỏi tột độ, bất tri bất giác liền ngủ.


Trong mơ cô nhìn thấy những việc chính mình sợ hãi hiện ra, thời khắc tỉnh dậy, phát hiện trên người là chăn lông.

Thường Du trở về, nàng còn quan tâm mình, điều này khiến Kỷ Dao Quang suýt nữa rơi nước mắt, cô vội vội vàng vàng chạy đến phòng ngủ, phát hiện thiếu đi một số vật.

Thường Du chỉ trở về thu dọn đồ vật, giấy ly hôn mới vẫn còn trên ngăn tủ ngay đầu giường chờ cô ký tên.

Điều này tựa như bản thân đang trên thiên đường bỗng chốc bị người khác đá một cú rơi xuống, vui sướng chưa được bao lâu thì mặt đã hoàn toàn cứng đờ.

Trái tim từng nhịp từng nhịp mà đau, Kỷ Dao Quang ngồi xổm giữ phòng, cô gọi đến điện thoại của Thường Du.

"Uy"
"Thường Du." Kỷ Dao Quang nói ra hai tiếng.

"Chị mang vật dụng của mình đi, giấy ly hôn đặt trên đầu giường, em cứ ký đi rồi gọi chị đến lấy, em phải tự chăm sóc mình thật tốt." Miệng nhất thời khô đắng.

"Nếu chị không ở đây, em vì sao còn muốn chăm sóc chính mình?" Kỷ Dao Quang liều mạng nhịn xuống nước mắt nhưng câu nói kia vẫn nhịn không được mà nghẹn ngào, Thường Du bên kia lẳng lặng nghe, nàng cũng không biết nên nói gì.

Vài phút trôi qua tựa như đã qua mấy trăm năm, Kỷ Dao Quang đột nhiên bạo phát, cô hướng điện thoại mà nói: "Thường Du, em không muốn ly hôn, chị nghe thấy không? Em nói em không muốn cùng chị ly hôn! Thường Du! Thường Du..." Cuối cùng trong miệng chỉ không ngừng lặp lại hai chữ.

Người bên đầu dây kia trầm mặc hồi lâu, chỉ có tiếng thở dài không ngừng bên tai.

"Em vẫn như vậy, không muốn ký cũng được, chúng ta trước tách ra một thời gian đi, như vậy đối với ai cũng tốt, không phải sao?".