Nàng Hoàng Lan

Chương 39: 39 Thật Muốn Cùng Emmột Lần



Hoàng Lan lo lắng sốt vó, còn Thanh Thu thì hoàn toàn ngược lại.

Em bị cảm giác ngượng ngùng thiêu đốt ruột gan.

Sợ bị Hoàng Lan phát hiện bản thân đang suy nghĩ những vấn đề không mấy trong sáng.

Mặt lại không tự chủ đỏ lên đến tận mang tai.
Hoàng Lan thấy tình trạng của Thanh Thu ngày một chuyển biến xấu, trong giọng điệu đều là lo lắng, hoang mang.

Nàng nắm lấy tay em, giọng nói có chút gấp gáp.
- Làm sao, nói cho chị biết, khó chịu ở đâu.

Vừa nãy vẫn còn tốt lắm mà.
Thanh Thu lắc lắc đầu, mím môi cười cười nói với Hoàng Lan.

- Chắc do thời tiết nóng quá thôi ạ.

Chị không cần phải lo.
Hoàng Lan không yên tâm, nhất quyết muốn kêu người đến khám cho Thanh Thu, nhưng em chỉ nhẹ giọng trấn an chị.
- Thật không sao mà, em cũng là người hành nghề y nha.

Em biết tình trạng của mình ra sao mà.
Trong lời nói Thanh Thu chắc nịt đến mười phần, làm cho Hoàng Lan cũng vơi bớt lo lắng vừa nãy.

Nàng khẽ cuối đầu, nâng tay sờ lên má em.

Khe khẽ thì thầm.
- Có đau, có khó chịu, có bị bất cứ điều gì, liền nói hết với chị biết không.

Em mà xảy ra chuyện gì, chị đau lòng lắm ấy.

Kể từ bây giờ em có chị rồi.

Chị sẽ thay ba má chăm sóc em.
Lời nói thâm tình lại dễ nghe của nàng khiến Thanh Thu xúc động không thôi.

Cả trái tim em giờ đây đều tràn đầy ấm áp cùng rung động.

Sắc mặt không giấu nổi vui vẻ, khóe môi kéo lên thành đường cong tuyệt mĩ.

Hướng Hoàng Lan nở nụ cười sáng lạng pha chút ngây ngô.
Nâng người ngồi dậy tựa đầu lên vai Hoàng Lan, bàn tay em liền có chút khó nhịn muốn nắm lấy tay chị, nắm lấy đôi bàn tay ấm áp đã bao lần khiến em thao thức.


Nhưng sự rụt rè lại chính là vật cản ngăn lại hành động của em.
Nhận thấy sự e dè của cô, Hoàng Lan lại chẳng ngần ngại dùng tay mình chủ động nắm lấy tay em, mười ngón đan xen chặt chẽ quấn lấy nhau.
Cảm giác lạ lẫm từng bước quấn lấy hai người.

Sự hồi hợp dâng trào không kiểm soát như cơn sóng dữ cuộn trào, đôi lúc trập trùng, thi thoảng dâng cao.
Cõi lòng chả mấy khi gợn sóng nay lại hoàn toàn bùng nổ.

Cảm giác lâng lâng khó tả chiếm trọn lấy cả hai.
Cả hai lẳng lặng tựa vào nhau, lẳng lặng cảm nhận sự tồn tại của nhau, lẳng lặng chìm đắm trong cảm xúc dễ chịu này.
Trái tim rộn ràng hòa nhịp, ngay lúc này đây, dù có dùng bất kì ngôn ngữ nào để diễn tả cũng bằng thừa.

Hoàng Lan thoải mái nắm lấy tay em, thật tự nhiên như thuở trước.

Có trời mới biết nàng đã dùng hết toàn bộ dũng khí của mình để làm ra hành động này.

"Hồi hợp chết mất"
Ngay lúc này đây, bên ngoài cửa phòng giọng nói lạnh nhạt pha chút nhiệt tình của Vũ Nhất vọng vào phá vỡ không khí yên bình bên trong.

Hoàng Lan khẽ nhíu mày, khuôn mặt hằng rõ vẻ khó chịu.
Ánh mắt dịu dàng trong chớp mắt lại hóa thành tức giận.

"Cái tên phá đám này..."
Khó chịu thì khó chịu, Hoàng Lan cũng phải dựa vào phép lịch sự mà đi ra mở cửa.

Nàng tiếc nuối khoảnh khắc này, cũng tiếc nuối giây phút này.
Thanh Thu khe khẽ thở dài, rút tay mình ra, trong lời nói lại không mấy lộ ra cảm giác phiền nhiễu nhưng lòng cô lại nuối tiếc không thôi.

Em ngẩn đầu thật khẽ nói với Hoàng Lan.

- Ra mở cửa đi chị.
Hoàng Lan, lặng lẻ nhìn em một cái rồi nuối tiếc đứng dậy chậm chạp đi ra ngoài.
Hoàng Lan vừa mở cửa ra, Vũ Nhất đã vội vàng với đầu vào trong tìm kiếm Thanh Thu, trong mắt không giấu nổi yêu thương.

Miệng thì nói không ngừng nhưng ánh mắt
một tấc cũng không rời khỏi bóng dáng em.

- Tôi đã kêu người chuẩn bị đầy đủ theo lời cô rồi, mau xuống xem xem đã an bài đủ tốt chưa, có việc gì cứ nói với tôi.

Tôi sẽ hợp lực làm thật tốt.
Hoàng Lan khẽ "ừm" một tiếng, luyến tiếc nhìn Thanh Thu vài cái mới chịu nâng bước rời đi.

Nàng biết nếu nàng bước ra khỏi cửa phòng này.


Vũ Nhất sẽ lại bắt lấy thời cơ vào trong trò chuyện với Thanh Thu.

Cảm giác khó chịu thi nhau nổi lên, một tấc lại một tấc giày vò nội tâm nàng.

Nhưng mà, biết làm sao được, người ta là "ân nhân" còn kiêm luôn "người xưa" của em ấy.

Nàng có tư cách gì mà xen vào được đây.
Nàng biết nàng ích kỉ nhưng Hoàng Lan nguyện ý ích kỉ giữ lấy em.

Nàng không muốn đánh mất em lần nữa, cũng không muốn khiến bản thân trở nên điên cuồng khiến em phải chịu tổn thương, rồi lại rơi vào bóng tối một lần nữa.
"Chị ích kỉ quá phải không em, nhưng mà ích kỷ vì em chị nguyện ý, ích kỷ vì em chị chấp nhận."
Nàng nâng bước chậm rãi rời đi,
Vũ Nhất thấy thế hăm hở khép cửa lại nhanh nhạy đi vào trong.

Trong từng cử chỉ không giấu nổi sự kích động.
Hoàng Lan cố gắng đi về nhanh nhất có thể.

Lòng nàng chẳng mấy dễ chịu khi biết được Vũ Nhất vẫn đang kề cận em.

Nổi lo được lo mất lần nữa lấn tới làm động lực cho cước bộ của Hoàng Lan trở nên nhanh đến khó tin.
Về đến nơi thấy cửa phong đang khép hờ, lòng Hoàng Lan lại lần nữa ngập tràn lo lắng.
Đôi tay Hoàng Lan nắm chặt lại, đôi ba phần run rẩy lộ ra.

Nàng lấy lại bình tĩnh dùng tất cả dũng khí còn sót lại, khẽ khàng đẩy cửa ra.
Bên trong...quả nhiên là...
Vũ Nhất quay lưng đối diện cửa chẳng hay biết vẫn chặt chẽ ôm lấy Thanh Thu, miệng không ngừng luyên thuyên điều gì đó, ánh mắt có bấy nhiêu yêu thương liền bộc lộ hết thảy ra ngoài.
Mà Thanh Thu cũng mặc kệ hành động của anh ta, cứ ngồi đơ ra đó không biết suy nghĩ điều gì.
Hoàng Lan thẩn thơ nhìn tình cảnh trước mắt.

Khóe môi kéo lên nụ cười thê lương, trái tim đau đến nghẹt thở, lời nói cũng theo đó mà nghẹn ở cổ họng.
Ủ rũ khép cửa lại.

Hoàng Lan một mình cất bước rời đi...
Mãi cho đến hơn một giờ sau, Hoàng Lan mới chậm rãi trở về.
Vừa bước đến ngưỡng cửa đã bắt gặp biểu cảm lưu luyến không muốn rời của Vũ Nhất.

Thâm tâm Hoàng Lan liền không biết có bao nhiêu khó chịu.

Vừa ngẩn đầu lên lại bắt gặp trọn vẹn ánh mắt tỏa sáng tự tin của anh ta khiến cho nổi lo trong lòng nàng ngày một sinh xôi nảy nở.

"Hắn ta đang khiêu khích mình sao"
Mím môi không muốn nhìn thấy anh ta.

Hoàng Lan liền nhanh chóng bước chân vào cửa, còn nhanh như chớp đóng chặt cửa lại không muốn anh ta lại lần nữa nhìn thấy Thanh Thu.

Vào trong phòng, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có Thanh Thu vừa nãy còn yên vị trên giường hiện tại lại đang lọ mọ từng bước khó khăn, nén đau tiến đến chỗ Hoàng Lan.

Hoàng Lan đơ người chẳng biết làm gì, đợi đến khi Thanh Thu nâng tay chạm lên mặt mình nàng mới chợt tỉnh ngộ.
Nàng đưa tay nắm lấy tay em, giọng nói có phần lạnh đi, nhưng nghe làm sao cũng không ra được sự lạnh lùng, toàn bộ đều tỏa ra dịu dàng, một sự dịu dàng chỉ dành riêng cho chính em.
- Tại sao lại đi tới đi lui rồi.

Chân em còn đang bị thương đây này.
Thanh Thu ngẩn đầu lên, trên môi hé mở nụ cười sáng lạng, giọng nói mềm nhẹ lại tựa như chiếc lông vũ mềm mại, xoa dịu cảm giác bất an từ nãy đến giờ của Hoàng Lan.

- Em ra đây đón chị mà ~~
Đôi lông mày nàng liền giản ra, ánh mắt tràn ngập cảm giác khó chịu vừa nãy liền biến mất.

Trái tim lại lần nữa được sưởi ấm.
- Sao em biết đó là chị mà chờ, nhở đâu người khác thì sao.
Thanh Thu khe khẽ lắc đầu, khuôn mặt tươi cười chưa tắt lại dịu nhẹ giải thích.

- Là ai không quan trọng, miễn là chị thì em đều nhận ra.
Hoàng Lan đơ người ra, trái tim nơi ngực trái liên hồi đập loạn.

Cảm xúc thao thức lại lần nữa kéo tới, tâm tình ủ dột khi nãy vơi đi hết quá nửa.
Nàng mỉm cười, dùng tay đẩy nhẹ trán em một cái, giọng điệu trách móc xen lẫn yêu thương phát ra:
- Em nha, đúng là dẻo miệng.

Lời ngon ngọt này không biết đã nói với bao nhiêu người rồi.
Thanh Thu phụng phịu, vẻ mặt không đồng tình, biểu tình ủy khuất đồng loạt trồi lên.

Cô chu môi, ngẩn đầu lên, hai tay khoanh lại với nhau, vẻ mặt không cam chịu mà hùng hổ giải thích.

- Chỉ với chị, một mình chị mà ~~
Trong lòng Hoàng Lan tất cả vui vẻ tụ lại một chỗ, rồi như có nội lực tác động, như có như không bùng nổ một mảnh rùng trời.

Hạnh phúc đến bất ngờ, niềm vui cũng theo đó lấn át đi hết biết bao phiền muộn mà nàng đã canh cánh biết bao lâu nay.

Chỉ cần một câu này của Thanh Thu, Hoàng Lan chẳng thiết tha thêm điều gì nữa rồi.
Nàng kéo tay em, nhẹ nhàng dìu em ngồi xuống, rồi cũng theo đó ngồi xổm xuống trước mặt em.

Nàng dùng tay mình bao bọc lấy đôi tay gầy guộc kia.

Giọng nói tràn ngập hạnh phúc lại giấu không nổi yêu thương lộ ra.
- Sao bây giờ chị mới biết, Thanh Thu của chị lại ăn nói ngọt hơn cả đường thế này chứ.
Thanh Thu ngượng ngùng ngồi đó, cô chỉ im lặng không nói lời nào.

Nhưng hết thảy toàn bộ biểu cảm lúc xanh lúc trắng của em đều hoàn toàn bị Hoàng Lan thu vào mắt.


Nàng chỉ khẽ cười trong lòng, không muốn hoàn toàn lật tẩy Thanh Thu.

"Chỉ có chị, chỉ mỗi chị em mới có can đảm nói ra những lời kia"
"Đứa ngốc này lại quay lại trạng thái ngượng ngùng nữa rồi.

Người gì đâu mà dễ ngượng quá đi mất.

Dễ thương không chê vào đâu được.

Thương chết mất!"
Cuộc trò truyện của hai người sau đó liền chấm dứt.

Hoàng Lan bảo Thanh Thu ngồi im trong này, còn nàng thì lanh lẹ chạy ra ngoài kêu người mang đồ đến.
Chừng chưa tới nửa khắc, Hoàng Lan đã an bài hết thảy mọi thứ đủ đầy chỉ cần đợi tùy người sử dụng.

Nàng kéo tấm bình phong che lại một khoảng, che đi chiếc thùng tắm chứa đầy nước thuốc đen ngòm, hơi nóng vẫn còn thi thoảng nổi lên lượn lờ trong không khí.
Sắp xếp ổn thỏa, Hoàng Lan liền chạy tới chỗ em, đơn giản nói ra hai câu.
- Tới lúc ngâm thuốc rồi ấy.

Để chị dìu em vào đó.
Bấy giờ Thanh Thu mới biết được Hoàng Lan cất công đi từ nãy tới giờ đều là chuẩn bị cho cô, chị bận rộn không ngưng nghỉ, lại một tấc không rời khỏi cô, thử hỏi lòng không động sao được.
Thanh Thu nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, dưới dìu đỡ của Hoàng Lan, cả hai liền dễ dàng đi tới góc phòng.
Nhưng khi hai ngươi đã yên vị tại chỗ thì lúc này một vấn đề nan giải lại mạnh mẻ trồi lên.
"Nên ngồi canh hay đi ra ngoài"
"Nên kêu chị ấy ngồi lại giúp hay bảo chị ấy ra ngoài chờ"
Hai suy nghĩ đồng loạt nhảy loạn trong đầu khiến cả hai người đơ ra một hồi, trong lòng bối rối không thôi.

Hoàng Lan cuối cùng cũng anh dũng tiến lên phá vỡ bầu không khí quái lạ này.
- Để chị ngồi đây canh em nhé, vết thương của em vẫn chưa tốt lên được, nếu ra ngoài chị không yên tâm chút nào.
Thanh Thu đơ người ra, ý định bảo chị ra ngoài chờ liền lặng lẽ bị em vứt sang một góc.

Em chỉ khe khẽ gật đầu, môi mím lại, vành tai cơ hồ lại bắt đầu đỏ ửng lên.
Sau hành động ngầm đồng ý của em, Hoàng Lan chớp mắt liền như rơi vào bể mật, ngọt ngào không chịu nổi.
Chuẩn bị xong xuôi quần áo đặt ở bên ngoài, bấy giờ Hoàng Lan mới bắt đầu vào việc chính.

Tận tăm hầu hạ Thanh Thu, giúp em cởi quần áo chuẩn bị ngâm mình.
Áo ngoài chậm rãi được cởi xuống, nửa phần trên của em liền lộ ra ngoài không khí, còn có biểu tình ngại ngùng khẽ cắn môi của em khiến nàng như lạc mất lí trí.

Tình cảnh lúc sáng lại thi nhau dồn dập hiện về trong đầu Hoàng Lan.

Chúng mạnh mẽ đến mức khiến tâm trí Hoàng Lan trôi dạt đến nơi chứa đựng muôn vàng cảnh sắc sinh động trong giấc mộng ngày ấy.
"Thật muốn cùng em...một lần"
_______________
Mấy ngày nay ăn tết, tui lười lắm mọi người ạ.

Vì thế trong khoảng thời gian sắp tới thời gian ra chương mới sẽ bị hạn chế lại một xíu.
Sau tết tui sẽ cố gắng điều chỉnh trở lại trạng thái ra chương như ban đầu.
Mong mọi người sẽ, vẫn và luôn ủng hộ truyện của tui nha..