Nàng Hoàng Lan

Chương 1: Chương 1



Ngày đầu hạ, nắng nhẹ nhàng lướt qua từng kẻ lá, xuyên qua từng tán cây phũ nhẹ một màu nắng nhàn nhạt trên đầu vai một người con gái
Thanh Thu nhẹ bước trên con đường đất gồ ghề, lấm tấm sỏi đá.

Vai cô đeo một chiếc sọt nhỏ dùng để đựng các vị thuốc được hái suốt dọc con đường.

Lấy cây gậy dò đường một cách thuần thục, Thanh Thu tiếp bước tiến về phía trước con đường quen thuộc.

Bước chân cô nhanh nhẹn, vì đường này đã được cô thuộc nằm lòng từng ngã rẻ, từng ngỏ ngách tự bao giờ.
Chạm tay vào một bụi thuốc nằm ven đường, cô ngắt nhẹ đưa lên mũi ngửi qua rồi nhanh chóng đem thứ thuốc ấy bỏ vào sọt.

Như một thói quen cô chống gậy đứng dậy đi thẳng vào bìa rừng xanh mơn mởn phía trước.

Đang chăm chú hái những vị thuốc ấy, Thanh Thu bất chợt nghe được tiếng gì đó, tựa như tiếng chim kêu nhưng cô cảm nhận được tiếng kêu ấy sao lại yếu ớt biết nhường nào.

Tiếng kêu dường như nhỏ dần, nhỏ dần.

Thanh Thu mường tượng trong đầu ra cảnh tượng một con chim bị kẹt ở đâu đó, hoặc bị mắc vào cái bẫy nào đó và nó hẳn đang rất khổ sở, đang ra sức dãy dụa cố thoát khỏi đó để tìm con đường sống.

Lòng lương thiện trỗi dậy, Thanh Thu lần mò bước theo tiếng kêu yếu ớt từ xa xa.

Mò mẫm đi từng bước đến nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết ấy.

Càng đến gần tiếng kêu càng trở nên thống khổ, giống như một người sắp hấp hối lìa xa cõi đời.

Thanh Thu khựng lại đôi chút và cố gắng nghe ngóng, xác định chính xác vị trí nơi phát ra tiếng kêu.

Không quá nửa khắc cô đã tiếp cận gần hơn nơi đó.

Vì mắt mù nên Thanh Thu thường sử dụng khứu giác và thính giác để có thể thay thế cho thị giác.


Vì thế 2 giác quan này rất đổi linh hoạt và chính xác.

Mùi máu tươi nhen nhóm trong bầu không khí trong sạch một cách dày đặt, làm cô phải nhíu mày lại.

Tiến gần hơn nữa Thanh Thu có thể dễ dàng nghe được rõ ràng tiếng dãy dụa dưới đất, phát ra những âm thanh " sột, soạt".

Mò mẫm xuống đất gần nơi phát ra âm thanh ấy, tay Thanh Thu chạm được vào một chú chim đang ngọa nguậy, phát ra tiếng kêu tựa như sắp chết đi, kinh khủng hơn nữa tay cô còn chạm phải chỗ bị thương vô cùng nặng ở phần cánh của con chim này, cô nhận ra đây là máu, rất nhiều,rất nhiều, nhiều đến nỗi dính hết cả bàn tay cô.

Nhưng bỏ đi sự sợ hãi kia, Thanh Thu nhanh nhẹn xé mạnh ống quần mình, lấy một ít thảo dược trong sọt nhai nát, sau đó cô mò mẫm, nhanh tay băng bó lại vết thương đầy máu của nó lại.

Sau khi xong xuôi mọi chuyện Thanh Thu nhanh nhẹn ôm lấy con chim kia và trở về nhà mình.

Về đến nhà cô thành thục sơ cứu vết thương cho con chim tội nghiệp kia.

Xong xuôi cô nhanh chóng tìm lấy quần áo của mình để thành vòng tròn rồi đem con chim bị thương nằm vào trong.

Con chim được cứu vẫn còn ngọ nguậy, vẫy vùng đôi chút, nhưng do vết thương quá nặng nên cũng lịm đi mất, để mặc Thanh Thu muốn làm gì thì làm.

Xong xuôi mọi chuyện Thanh Thu bắt tay vào làm việc nhà cô nhanh chóng dọn dẹp lại nhà cửa.

Hoàn thành mọi chuyện, cô bèn đi đến bên chỗ con chim bị thương kia, Thanh Thu nhẹ đưa tay đến vuốt ve bộ lông của nó như xoa dịu đi nổi đau do vết thương đã gây ra.

Dường như cảm nhận được bản thân được vuốt ve, con chim hé mở đôi mắt đen láy, nhìn chầm chầm con người đang ôn nhu vuốt ve lấy nó.

Trong đôi mắt đen láy nho nhỏ kia hiện lên một thứ ánh sáng nhè nhẹ, lấp lánh ánh nước, cũng giống như đôi mắt của con người, đo đỏ dường như sắp khóc vậy.

Xoa nhẹ nhẹ một hồi Thanh Thu nhẩm tính trong đầu nghĩ cũng đến thời gian họp chợ, thế là cô liền xách cái sọt nhỏ cùng cây gậy dò đường đi khỏi nhà để lên chợ lấy thuốc đổi gạo với cá.

Sau khi Thanh Thu vừa bước ra khỏi nhà, ngay tại nơi con chim đang nằm xuất hiện một vài tia sáng lấp lánh, một làng khói lượn lờ quanh chỗ nằm của nó.

Bỗng từ sau làng khói mờ một thân ảnh mảnh mai xuất hiện.


Thân ảnh ấy vừa xuất hiện thì loạng choạng, lung lay như sắp đỗ, nàng chới với nhưng lập tức phản ứng nhanh nhạy vịn vào cột nhà mà cố gắng cân bằng lại cơ thể.

Trên vai hiện lên cảm giác đau đớn như đòi mạng, nàng cắn răng chịu đựng, thi triển một chút pháp lực còn xót lại tự chữa vết thương để giảm bớt đau đớn.

Tuy nhiên do cạn kiệt sức lực nên nàng chỉ có thể làm cho vết thương hết sưng tấy, chứ không hoàn toàn lành lặn lại được.

Vết thương đã bớt sưng tấy hơn thì lúc này, nàng đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nhẹ nhàng tập tễnh cất bước đảo quanh một vòng trong nhà, nàng đi từ trong nhà đến sau vườn rồi lại tới bờ ao trước cửa.

Mọi thứ thật yên bình và mộc mạc "nàng nghĩ".

Sau một hồi lượn lờ quanh nhà, nàng cất bước vào trong.

Vừa vào nhà nàng liền nghe tiếng động ở trước cửa, vì sự xuất hiện đột ngột của cô cộng thêm thân thể bị trọng thương nên nàng không thể nào biến thân lại thành chim kịp nữa.

Và chuyện gì tới cũng tới, Thanh Thu tay ôm bó rau, tay cầm hai con cá lật đật bước nhanh vào nhà.

Nàng cứ ngỡ là cô sẽ thấy mình mất thôi, nào ngờ cô lướt qua nàng và coi nàng như người vô hình.

Đến lúc này, nàng mới biết ân nhân cứu mạng mình thế nhưng lại bị "mù".

Nàng rất ngạc nhiên vì ân nhân của mình là người mù nhưng lại có thể băng bó thuần thục cho bản thân đến vậy.

Có thể bất chấp bản thân là chim vẫn cứu vớt, còn đem hẳn về nhà chăm sóc, chẳng hề nghĩ suy, đủ thấy người này thật sự rất lương thiện.

Lòng nàng trỗi dậy cảm giác xúc động khôn nguôi.

Chính vì sự xúc động ấy nàng đã đưa ra một quyết định mà cả đời nàng không thể nào quay đầu lại được nữa.


Do pháp lực không còn nhiều, thân thể thương tích vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, thế nên nàng tuyệt nhiên không thể trụ lại với thân thể hình người này được nữa.

Và rồi sau vài phút chống trọi đi tới cái ổ kia, nàng lại hóa trở lại bộ dáng cũ lặng thinh nằm trong ổ.

Còn Thanh Thu thì chẳng hay biết gì vẫn ung dung nấu cơm, làm bếp mà chẳng hay biết trong nhà mình hiện tại đã nhiều hơn một người.

Đêm hôm ấy, trời chở lạnh, từng đám mây đen kéo đến mịt trời
Mưa lớn ùn ùn rơi trên nóc căn nhà lá nhỏ hẹp.

Bên trong nhà Thanh Thu đang cố mò mẫm tìm lấy những vật dụng có thể che lại những chỗ bị tạt mưa.

Nhà nàng rất đơn sơ chỉ có vỏn vẹn chiếc gường làm bằng tre cũ kĩ của ba má để lại, một cái bếp lò treo giữa nhà cũng vài vật dụng linh tinh, không hề có lấy một món đồ đường hoàng.

Tuy thế trước khi mất ba má cô đã chỉ dạy cô rất nhiều thứ về y thuật, dù rằng bị mù bẩm sinh nhưng cô học một hiểu mười, cộng thêm sự say mê với y thuật nên cô rất nhanh đã học được rất nhiều kiến thức về chữa bệnh và bốc thuốc.

Ba cô đỗ bệnh nặng từ năm năm trước, tuy thông thạo về y thuật nhưng ở vùng này lại có rất hạn chế các dược liệu quý để chữa bệnh của ông, vì thế ba cô không thể trụ được bao lâu thì mất.

Má cô vì chồng bệnh nặng qua đời, tinh thần cũng dần dà sụp đổ, bà đau lòng sinh tâm bệnh rồi cũng từ giả cõi đời mà ra đi.Thanh Thu đành đặng trở thành trẻ mồ côi, sống cô đơn tại căn nhà lụp xụp, xiêu vẹo.

Cô dùng vốn kiến thức về y thuật của mình để lên rừng hái thuốc đổi lấy chút thức ăn và đôi lúc là chữa bệnh dạo để kiếm sống qua ngày.

Sau một hồi chật vật hết chạy đông, lại chạy tây che chắn thì ngôi nhà cũng đã bớt bị tạt mưa hơn hẳn.

Thanh Thu ngồi trên giường thở mạnh, dường như nhớ điều gì đó cô nhanh chân bước nhanh đến cái ổ mà cô tự làm cho con chim bị thương hôm nay.

Nhẹ nhàng nâng nó lên rồi ôm vào lòng, quay người trở lại giường mình.

Đặt cho nó nằm kế bên mình một cách chỉnh tề, rồi mới an tâm nằm xuống ngủ.
Sáng hôm sau, Thanh Thu thức dạy sớm như mọi ngày, lật đật kiểm tra xem con chim đã ổn hay chưa rồi trở ra múc một ít gạo lẫn với đậu nấu thành một nồi cháo làm bữa sáng lót dạ.

Đi ra phía sau vườn đào quanh mấy bụi chuối, Thanh Thu bắt được vài con trùng nhỏ, định bụng làm đồ ăn cho chim thế là cô bước nhanh vào nhà, đến chỗ con chim còn nằm im lặng từ hôm qua đến giờ, chạm nhẹ vào nó xem nó có phản ứng hay không.

Sau vài cái chạm nhẹ con chim bắt đầu có động tĩnh, nó kêu lên vài tiếng rồi lại tiếp tục im lặng.

Thấy con chim không có vấn đề gì Thanh Thu mò mẫm đút từng con giun nhỏ vào miệng chim để nó có thể ăn cho đỡ đói.


Ấy vậy mà con chim ngọ nguậy liên tục, tránh né món mồi mà Thanh Thu cật lực đào bới cả buổi mới kiếm được.

Đút vài lần vẫn cảm nhận được sự chống đối của nó cô hết cách bèn nghĩ trong đầu liệu rằng nhà mình có cái gì chim có thể ăn không.

Suy nghĩ một hồi thì thứ mà chim cơ may ăn được chỉ có thể là gạo thế là cô nhanh chóng cầm một nắm gạo, giả nhuyễn rồi đem đến chỗ con chim thế mà chim lại cúi đầu cậm cụi ăn từng miếng nhỏ.

Thấy nó ăn được Thanh Thu cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi nếu bị thương mà không ăn uống thì vết thương của nó khó mà lành lại được.

Để chim ăn một hồi thì cũng tới giờ Thanh Thu phải đi hái thuốc, cô nhấc chân bước ra khỏi nhà đi về phía con đường quen thuộc.

Sau khi ăn một bữa no nê thì nàng cũng đã khỏe hơn hôm qua rất nhiều, vùng mình biến lại hình người cũng đã đỡ đau hơn hôm qua một chút, nàng cảm thấy rất mừng, vì nàng mới chỉ tu luyện thành hình người nên cơ thể đôi lúc vẫn chưa thích nghi tốt được
Nàng tên là Hoàng Lan một con chim hoàng anh hoang dã, vì muốn đắt đạo và có thể biến thành người nên đã quyết tâm đi theo con đường tu luyện, trải qua bao đắng, cay, đau, khổ thì cuối cùng nàng cũng đã có thể biến thân trở thành bộ dạng con người, tuy nhiên pháp lực của nàng rất yếu nên chỉ có thể biết qua một số phép biến hóa mà thôi.

Cho đến ngày hôm qua khi mãi rong chơi bên bìa rừng, trong lúc nàng đang lơ đãng đậu tại một cành cây cao, nàng đã vô tình thu hút ánh mắt của đám trẻ con trong làng.

Chúng lấy cái đạn thun nhắm đến vị trí của nàng mà bắn.

Đến khi nàng phát giác thì đã có tận năm đứa trẻ thay phiên nhau bắn đá liên tục về phía nàng.

Hoàng Lan hoảng loạn tránh né nhưng vì quá nhiều đợt công kích nên nàng không thể né trót lọt được.

Thế là nàng bị trúng tận ba phát đạn đá.

Lũ trẻ bắn trúng cánh của nàng hai phát, phát còn lại là bắn vào chân.

Hoàng Lan nhanh chóng bay nhanh tẩu thoát nhưng khi vừa vung cánh bay, nàng liền phát hiện cánh của mình bị trọng thương rất nặng, máu chảy đầm đìa rất đáng sợ.

Nàng cố hết sức bình sinh bay thật nhanh khỏi nơi hỗn loạn này.

Đau đớn ở cánh như xé toạt lấy tim, gan nàng.

Cho đến khi bay thoát được lũ trẻ thì nàng cũng chẳng còn sức lực nào nữa
Ngã nghiêng đậu lên một cành cây gần đó, cả người nàng như mất đi chi giác, cuối cùng không thể chống đỡ nổi mà rơi xuống đất bất tỉnh..