Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 205: Phiên ngoại 3 Khuyên tai nhỏ

Một buổi tối nọ Triệu Tử Thiêm nằm úp sấp ở trên người Lương Đông, tay nhỏ gãi gãi vào bờ ngực rắn chắc của hắn làm nũng:

“Đông à, ngày mai em thật sự phải đến nhà của bà nội hay sao?”

Lương Đông vòng tay xuống dưới mông của Triệu Tử Thiêm vỗ vỗ dỗ dành:

“Bảo bối, chỉ tới đó hai ngày thôi liền về”

Triệu Tử Thiêm thở dài:

“Nói với bà nội em đột nhiên bị sốt rồi, để lúc khác về có được không?”

Lương Đông cúi xuống hôn vào tóc Triệu Tử Thiêm:

“Anh cũng đã nói rồi, bà nội hỏi em có phải là muốn bà nội đích thân đến thăm em hay không?”

Triệu Tử Thiêm lăn từ trên người Lương Đông xuống, đầu nhỏ gối lên tay hắn rồi ngẩng đầu đáng thương:

“Nhưng mà bà nội không có thích em, năm ngoái trở về bà nội toàn lợi dụng lúc anh không ở mà bắt nạt em, còn bắt em ăn cái thứ gì đó rất là khó ăn”

Lương Đông cũng đau lòng sóc nhỏ nhà mình, hắn đưa tay vuốt dọc sống lưng cậu dịu giọng hứa hẹn:

“Được rồi, lần này anh sẽ dính chặt em, không để bà nội có cơ hội bắt nạt em nữa”

Triệu Tử Thiêm nghĩ đến ngày mai quả thực lại phải theo Lương Đông về quê liền lo lắng, có điều nếu như không đi thì không được, dù sao tết đến không về thăm họ hàng thật sự có điểm bất kính. Triệu Tử Thiêm chính là biết phía trước là bẫy vẫn phải cắn răng bước chân vào.

“Ưm… không về cũng không được, cùng lắm thì lại ăn cái thứ đó nữa”

Lương Đông vỗ vỗ mông nhỏ của Triệu Tử Thiêm:

“Bảo bối yên tâm, anh nhất định sẽ không để bà nội đút em ăn thứ đó nữa”

Triệu Tử Thiêm đáng thương xoay người đưa lưng đối diện Lương Đông, mông nhỏ vừa tròn vừa vểnh cũng như vậy mà lộ ra trước mặt con lừa lớn háo sắc kia. Lương Đông vươn móng lừa, chìa ra một ngón tay tiến vào cửa động nhỏ. Triệu Tử Thiêm hừ hừ không phản ứng, Lương Đông ở phía sau cũng rất nhanh mang Tiểu Đông Đông tiến vào, vừa đưa đẩy người giận dỗi vừa nói:

“Được rồi mà, lần này đến Thâm Quyến anh đưa em tới địa điểm diễn ra fan meetng Hạ Bảo Bảo nha, ở đó còn có cục dân chính nữa, em có muốn vào cục dân chính nhìn xem một chút hay không. Chúng ta mang giấy đăng ký kết hôn của chúng ta theo nữa, có được không?”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy liền nhoẻn miệng cười, nhưng ngoài miệng vẫn ai oán không vui:

“Vào cục dân chính làm gì chứ, chẳng vui”

Lương Đông đem người Triệu Tử Thiêm úp sấp lại, rồi ép buộc cậu nhấc mông lên để cho hắn tiến vào dễ dàng hơn:

“Em muốn làm cái gì mới vui, hay là anh cùng em diễn vở cường thủ hào đoạt, ép buộc em đến cục dân chính đăng ký kết hôn nhé?”

Triệu Tử Thiêm hừ hừ, không đồng ý nhưng cũng không phản đối, chỉ nhỏ giọng nói một câu khe khẽ:

“Lúc nào cũng cường thủ hào đoạt”



Buổi sáng ngày hôm đó Triệu Tử Thiêm ngồi ở trước gương nhỏ mang khuyên tai vào, sau đó giống như nhớ ra điều gì đó liền lại đưa tay tháo khuyên tai ra cất đi. Mắt thấy Lương Đông ở phía sau nhìn mình, Triệu Tử Thiêm liền chầm chậm giải thích:

“Bà nội nói con trai ai lại mang khuyên tai, bà nội không thích em mang khuyên tai nhỏ”

Lương Đông mỉm cười bước tới giúp Triệu Tử Thiêm chải mấy nhúm tóc phía trên đỉnh đầu. Sau đó Triệu Tử Thiêm lại nhìn chằm chằm gương ai oán than:

“Không mang khuyên tai nhỏ đúng là thực không quen”

Triệu Tử Thiêm có một thói quen lúc nào cũng phải mang khuyên tai, hiện tại đột nhiên không mang liền cảm thấy thiếu thiếu, không tự tin để bước ra khỏi nhà, cũng giống như một số cô gái không tô son sẽ không tự tin ra đường.

Lương Đông với tay tùy tiện chọn một đôi khuyên tai trong hộp trang sức lớn phía trước đưa đến trước mặt Triệu Tử Thiêm:

“Như vậy em mang vào đi”

Triệu Tử Thiêm gạt tay Lương Đông:

“Thôi, bà nội không thích em mang khuyên tai nhỏ đâu”



Hôm nay là ngày mồng ba tết năm con gà, cũng chính là năm bản mệnh của Lương Đông. Lúc Lương Đông bước vào nhà, bà nội Lương còn đặc biệt mang một chậu than hồng để ở trước cửa:

“Đông Nhi, bước qua chậu than hồng đi”

Lương Đông vui vẻ nắm lấy tay của Triệu Tử Thiêm muốn cùng cậu bước qua, bà nội Lương thấy vậy liền lên tiếng ngăn cản:

“Không được, năm nay là năm bản mệnh của cháu, chỉ có thể một mình cháu bước qua chậu than hồng thôi”

Triệu Tử Thiêm vừa nghe liền hiểu ý rồi, thế cho nên cậu cũng không để cho đôi bên phải khó xử nữa, nhanh chóng cười cười gạt tay Lương Đông ra nói:

“Một mình anh bước qua thôi, em không cần”

Lương Đông nhìn bà nội rồi lại nhìn Triệu Tử Thiêm, kết quả Lương Đông cũng liền nhanh chóng bước qua chậu than hồng đó. Bà nội Lương bước tới vỗ vỗ vai Lương Đông:

“Đông Nhi, tốt, tốt…”

Triệu Tử Thiêm đứng ở phía sau nhìn bà nội Lương với Lương Đông cười nói vui vẻ, trong lòng không tránh khỏi có điểm tủi thân ghê gớm muốn chạy về nhà với mẹ Triệu, cùng ba mẹ Triệu ăn tết.

Lương Đông lễ phép lấy lòng bà nội Lương:

“Bà nội, con chúc bà nội sống lâu trăm tuổi”

Bà nội Lương cười đến hai mắt híp lại với nhau gật đầu liên tục:

“Được được, cháu ngoan vào nhà với bà”

Lương Đông cười ha ha:

“Bà nội vào nhà trước, cháu nhớ ra để quên đồ ở xe rồi”

Bà nội Lương gật đầu vui vẻ bước vào nhà trước, Lương Đông lúc này mới quay sang nhìn vợ nhỏ nhà mình một bộ dạng buồn bực đáng thương liền đi tới bên cạnh cậu điểm nhẹ đầu ngón tay vào chóp mũi người ta:

“Cười một cái đi, cười một cái liền sẽ đẹp trai”

Triệu Tử Thiêm thở dài nhìn chằm chằm chậu than hồng kia, cậu cũng muốn bước qua chậu than hồng đó, có điều bà nội không có cho cậu bước qua. Lương Đông hiểu ý Triệu Tử Thiêm, hắn nhanh chóng cúi người bế lấy cậu nhấc bổng lên. Triệu Tử Thiêm giật mình a một tiếng, hai tay bất giác quàng lên cổ Lương Đông giữ chặt.

Lương Đông cười cười nhìn người trong lòng:

“Anh bế em bước qua chậu than hồng, chúng ta cùng nhau có may mắn”

Nói rồi Lương Đông quả thật bế Triệu Tử Thiêm bước qua, mắt thấy người trong lòng một bộ dạng cố gắng nhịn cười, Lương Đông lại quay lại bước thêm một lần nữa:

“Anh bế em cùng bước qua chậu than hồng, mau cười một cái thật đẹp trai”

Triệu Tử Thiêm tay cầm túi quà tết cuối cùng cũng chịu cười một cái, cậu họ nhẹ nhíu mày nói:

“Được rồi mau thả em xuống đi, đừng để bà nội thấy”

Lương Đông gật đầu để Triệu Tử Thiêm đứng xuống dưới rồi nắm tay cậu cùng nhau bước vào. Bà nội Lương lúc trước ở Bắc Kinh, mấy năm về trước đột nhiên muốn quay trở lại nhà cũ ở Thâm Quyến, cho nên hiện tại đang sống cùng với chú ba của Lương Đông là Lương Thế Thánh.

Lương Thế Thánh có vợ nhưng không con, vì thế mới quyết định nhận nuôi một cô con gái. Cô gái kia tên là Lương Trân Trân rất được lòng bà nội Lương, năm nay vừa tròn 18 đang học năm nhất đại học.

Triệu Tử Thiêm năm ngoái về quê không gặp được Lương Trân Trân, hôm nay về cũng coi như là lần đầu gặp mặt. Khi Triệu Tử Thiêm bước vào liền nhìn thấy Lương Trân Trân ngồi ở bên cạnh bà nội Lương giúp bà bóp vai, cậu khẽ cúi đầu gọi là chào hỏi cô ấy, sau đó liền mang túi quà tết đã chuẩn bị từ hôm qua đặt lên trên bàn:

“Bà nội, Đông nói bà mấy ngày hôm nay ăn cái gì cũng không ngon miệng, con mua tổ yến đến cho bà nội ăn, ăn rất ngon lại còn có lợi cho sức khỏe nữa”

Bà nội Lương nghe vậy cũng chỉ gật đầu ừ một tiếng, Triệu Tử Thiêm vẫn cười cười hướng bà nội Lương nói chuyện hỏi han. Nói được một lúc thì bà nội Lương quên cậu luôn, chỉ ngồi nói chuyện với Lương Đông và Lương Trân Trân mà thôi.

Lương Trân Trân cũng coi như là xinh đẹp, có điều tính cách có vẻ như không mấy dễ chịu. Lúc cô ấy nói chuyện với Lương Đông thì vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng khi cậu hỏi cô ấy một vài câu cô ấy liền làm thái độ không muốn trả lời.

Triệu Tử Thiêm không nói chuyện nữa chỉ ngồi ở bên cạnh nghe ba người kia nói chuyện, sau đó dây thần kinh nhạy cảm của Triệu Tử Thiêm đột nhiên giật lên đùng đùng mỗi khi Lương Trân Trân nhìn lừa lớn nhà cậu.

Buổi tối hôm ấy Triệu Tử Thiêm ở trong phòng ngủ, Lương Đông thì đang tắm, phía bên ngoài liền có tiếng gõ cửa. Triệu Tử Thiêm mở cửa nhìn thấy Lương Trân Trân một thân váy ngủ làm bằng lụa tơ tằm màu hồng phấn, váy ngủ hai dây hững hờ chỉ cần cố ý cúi xuống một chút là có thể nhìn ra được phong cảnh phía bên trong.

Triệu Tử Thiêm làm như không có chuyện gì xảy ra vẫn cười cười hướng Lương Trân Trân hỏi:

“Em họ có chuyện gì sao?”

Lương Trân Trân đưa mắt nhìn vào bên trong phòng không thấy Lương Đông đâu mới quay sang nói với Triệu Tử Thiêm:

“Anh họ không có ở trong sao?”

Triệu Tử Thiêm không mời Lương Trân Trân vào phòng:

“Đông còn đang tắm, em họ có chuyện gì sao?”

Lương Trân Trân lấy cớ:

“Có ạ, em có một số vấn đề liên quan đến lĩnh vực của anh họ, muốn anh họ chỉ giáo”

Triệu Tử Thiêm dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết Lương Trân Trân muốn gì:

“Vậy sao, có cần anh vào nói anh ấy tắm nhanh một chút hay không?”

Lương Trân Trân vội vã gật đầu:

“Vậy làm phiền anh Tử Thiêm rồi”

Triệu Tử Thiêm mỉm cười hướng Lương Trân Trân nói đợi cậu một chút, cửa phòng ngủ vẫn cứ mở ra để cho cô ấy đứng ngoài đợi, còn cậu thì thản nhiên bước vào phòng tắm, cửa phòng tắm mở cũng không thèm đóng luôn.

Lương Đông đang nằm trong bồn tắm lớn thấy sóc nhỏ nhà mình tự nhiên vào như vậy thì mỉm cười:

“Sao thể bảo bối, muốn tắm cùng hả?”

Triệu Tử Thiêm chậm chạp bước về phía Lương Đông:

“Trân Trân nói có vấn đề cũng anh trao đổi, em vào nhắc anh tắm nhanh nhanh một chút, chứ không có ý định cùng anh tắm đâu”

Lương Đông biết vị này nhà mình ưa nói lời không thật với lòng, rõ ràng nói không muốn cùng hắn tắm, thế mà bây giờ đã ngồi ở bên thành bồn tắm, để nước làm ướt mất một bên mông quần, hơn nữa tay nhỏ kia còn đưa lên vai hắn giả bộ kỳ cọ.

Lương Đông cười cười mang tay nhỏ kia đưa đến trên miệng mình hôn xuống:

“Thế hả?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Nhưng mà đã nói là hôm nay đến chỗ cục dân chính nhìn xem một chút… mà thôi đi Trân Trân em ấy có việc, anh giúp em ấy một chút cũng được”

Lương Đông bật cười ha ha:

“Giúp em ấy xong thì anh cùng em đi cục dân chính vẫn kịp mà”

Triệu Tử Thiêm thu tay lại, đưa xuống trước ngực Lương Đông xoa xoa làm bộ:

“Ừ, nhưng mà nếu không kịp đến cục dân chính… cũng đành chịu vậy”

Lương Đông đưa tay chạm vào Tiểu Thiêm Thiêm bóp bóp, Triệu Tử Thiêm cũng không có phản ứng gì cả, chỉ làm ra dáng vẻ chăm chú giúp Lương Đông tắm vừa làm vừa nói thế này:

“Cục dân chính thì chỗ nào cũng có, không xem cục dân chính ở Thâm Quyến thì cũng chẳng sao… có điều lúc trước đã lên kế hoạch trước rồi… ưm thôi cũng được”

Lương Đông híp mắt, tay đã luồn được vào bên trong quần của Triệu Tử Thiêm, cách qua một lớp quần lót mỏng manh kia tiếp tục xoa xoa Tiểu Thiêm Thiêm.

Triệu Tử Thiêm như có như không hơi hơi mở rộng chân ra một chút, tay nhỏ ở trên ngực Lương Đông đã chuyển sang kỳ cọ ở trước bụng hắn:

“Em vừa rồi lên trên mạng tìm thử xem địa điểm lần trước chúng ta tổ chức fan metting cho Hạ Bảo Bảo ấy, hình như là đã sửa sang lại rất nhiều rồi, nhìn ảnh chụp cũng thật là đẹp, nếu hôm nay không đi được thì lúc trở về mình đi qua xem cũng không sao… dừng lại ba bốn phút đứng ở bên ngoài nhìn, bởi vì chúng ta phải lên máy bay về Bắc Kinh cho kịp giờ mà”

Triệu Tử Thiêm tự động nhấc mông để cho Lương Đông dễ dàng cởi được quần của mình xuống, thế là lúc này ai đó chỉ mặc mỗi một chiếc áo phông trắng đang ngồi trên thành bồn.

Lương Đông híp mắt nhìn xuống chỗ Tiểu Thiêm Thiêm đang dựng thẳng, hắn đưa tay trêu đùa một chút, Triệu Tử Thiêm bắt đầu thở dốc ô ô:

“À mà, Trân Trân đang đứng bên ngoài đợi, anh tắm nhanh một chút đừng để em họ đợi”

Lương Đông nhếch miệng cười nhanh tay kéo Triệu Tử Thiêm ngã vào trong lòng mình, rào một tiếng nước ở trong bồn liền bị trào ra. Lương Trân Trân đứng bên ngoài đợi sốt ruột, nhưng lại không dám đi đến phía phòng tắm nhìn bởi vì phòng tắm đang mở cửa, chỉ có thể đứng bên ngoài hỏi lớn:

“Anh họ, anh Tử Thiêm…”

Triệu Tử Thiêm giả bộ muốn đứng dậy:

“Trân Trân gọi, em nói không phải là vào đây tắm cùng anh mà”

Lương Đông nhếch khóe môi xoay con sóc mưu mẹo kia đối diện với mình, cúi đầu hôn xuống cần cổ đầy khiêu gợi kia của cậu. Bên ngoài cửa Trân Trân vẫn còn gọi, Triệu Tử Thiêm dùng một phần sức lực đẩy Lương Đông:

“Trân Trân gọi”

Lương Đông ngưng lại một chút rồi lớn tiếng nói vọng ra:

“Trân Trân à anh đang tắm, có gì lát nữa anh nói chuyện với em”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời nói kia liền không hài lòng còn nói thêm một câu thế này:

“Trân Trân à, đợi bọn anh cùng nhau tắm xong, Đông sẽ giúp em giải quyết mấy cái vấn đề kia. Còn có giúp anh đóng cửa phòng ngủ nhé”

Lương Trân Trân đen mặt tức giận đóng cửa đến rầm một cái, Lương Đông hiện tại liền nhìn người phía trước buồn cười;

“Là em họ đó, em ghen tuông cái gì đây?”

Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi:

“Vừa rồi sang còn mặc váy ngủ hai dây rất ngắn đấy, cũng chẳng phải là em ruột”

Lương Đông bật cười ha ha, mang ngón tay cắm vào động nhỏ của Triệu Tử Thiêm khuấy động:

“Váy ngủ hai dây thì có sao, em cảm thấy mình có ít quyến rũ hơn em ấy sao?”

Triệu Tử Thiêm cả người mềm mại tựa vào ngực Lương Đông, tùy ý để cho ai kia ở trên người cậu tác oai tác quái:

“Anh thấy sao?”

Lương Đông cắn cắn vào vành tai của Triệu Tử Thiêm:

“Anh chính là chỉ yêu mỗi mình con sóc nhỏ này thôi, sóc nhỏ lúc nào cũng khó chiều”



Buổi tối hôm ấy Triệu Tử Thiêm vẫn để Lương Đông giúp Lương Trân Trân, dù sao thì cậu cũng chẳng có gì cần phải lo lắng cả, lừa lớn nhà cậu rất đáng tin, cậu tin tưởng hắn vô điều kiện.

Triệu Tử Thiêm một mình đi xuống quảng trường đối diện nhà bà nội Lương. Quảng trường vô cùng rộng lớn, có một cái tượng đài làm bằng đá cẩm thạch rất đẹp, bầu trời đêm có sao sáng tuy rằng nhiệt độ có chút thấp nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn thích ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Giữa quảng trường có một nhóm các cụ cao tuổi đang tập nhảy theo nhạc, Triệu Tử Thiêm biết bài nhảy này cho nên cũng muốn đi vào đó nhảy cùng. Khi đứng vào hàng cuối nhảy được vài ba bước mới phát hiện ra được bà nội Lương đứng ngay ở phía trước cậu:

“Bà nội”

Bà nội Lương cũng có điểm bất ngờ, sau đó vẫn tiếp tục nhảy:

“Không đi cùng Đông Nhi sao?”

Triệu Tử Thiêm cũng vừa nhảy vừa nói chuyện với bà nội Lương:

“Không có ạ, Đông bận giúp Trân Trân làm bài tập”

Triệu Tử Thiêm vỗ tay một cái rồi lùi bước chân theo nhịp, bà nội Lương gật gật đầu hỏi tiếp:

“Cháu cũng biết nhảy bài này hay sao?”

Triệu Tử Thiêm cười hì hì:

“Lúc trước con có cùng mẹ nhảy như vậy, hiện tại vẫn còn nhớ được một chút chút”

Bà nội Lương khẽ mỉm cười:

“Cháu cũng nhảy mấy cái điệu nhảy của người già hay sao?’

Triệu Tử Thiêm hai mắt ánh lên nét cười, cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ khi bà nội Lương chịu chủ động nói chuyện cùng với mình:

“Điệu nhảy này tốt cho sức khỏe nào có phân biệt già trẻ chứ”

Bà nội Lương nghe thấy thế liền vui vẻ, bà lúc trước cũng nói người trong nhà cùng bà ra tập nhảy, nhưng ai cũng đều chê cười không muốn tốn thời gian, hiện tại có người cùng bà nhảy, bà nội Lương quả thật rất sung sướng, càng nhảy càng hăng hái hơn.

Bà nội Lương cùng Triệu Tử Thiêm nói chuyện với nhau rất lâu, trước đây ba luôn phản đối chuyện của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, còn có thời điểm tức giận với ba mẹ Lương rằng tại sao lại đồng ý chuyện của hai người. Đến bây giờ bà cuối cùng hiểu ra được, thì ra Triệu Tử Thiêm là một đứa nhỏ rất tốt, xem ra đứa cháu dâu này cũng không phải xấu như bà từng nghĩ.

Triệu Tử Thiêm đỡ bà nội Lương về nhà, trên đường vừa đi vừa nói chuyện:

“Bà nội, có phải bà không thích con hay không?”

Bà nội Lương im lặng không nói, Triệu Tử Thiêm cũng không có buồn bực gì vẫn mỉm cười từ tốn nói:

“Bà nội bà không thích con cũng không sao, nhưng mà con nhất định sẽ làm bà nội thích con. Tết năm nào con cũng sẽ về thăm bà nội, bà nội đút con ăn cái thứ kia con cũng sẽ ăn”

Triệu Tử Thiêm cứ thao thao bất tuyệt ở một bên nói liên hồi:

“Năm sau con sẽ mang Thập Niệm theo nữa, bởi vì Thập Niệm mấy hôm nay bị ốm rồi cho nên không thể về được. Hay là bà nội lên Bắc Kinh chơi đi, con đưa bà ra quảng trường lớn, buổi tối cùng bà tập nhảy”

Bà nội Lương quay sang bên cạnh nhìn Triệu Tử Thiêm, nụ cười trên môi cũng khẽ nhếch lên, xem ra đúng là một đứa cháu dâu quý. Lúc về nhà, bà nội Lương liền nói có món quà muốn tặng cho Triệu Tử Thiêm nói cậu đứng ở bên ngoài đợi một chút.

Triệu Tử Thiêm vừa hồi hộp vừa lo lắng chỉ sợ bà nội Lương quả thật đút cậu ăn thứ khó ăn kia. Nhưng mà kết quả bà nội Lương liền đưa cho cậu một chiếc hộp nhung nhỏ:

“Cái này cho cháu, là đồ gia truyền chỉ truyền cho cháu dâu thôi”

Triệu Tử Thiêm a một tiếng, cầm hộp nhỏ trong tay run run nhìn bà nội Lương:

“Chỉ cho cháu dâu a?”

Bà nội Lương gật đầu cười, Triệu Tử Thiêm mở hộp nhung nhỏ ra phát hiện bên trong là một đôi khuyên tai nhỏ làm bằng bạc có gắn một viên đá màu đỏ ở chính giữa, nhìn qua đã cũ xem ra đúng là đồ gia truyền, truyền từ đời này sang đời khác. Triệu Tử Thiêm khóe mắt nóng bừng đóng hộp nhung kia lại nghẹn ngào:

“Bà nội, cho con thật sao?”

Bà nội Lương nhíu mày:

“Bộ dạng đó là sao, không thích hả?”

Triệu Tử Thiêm vội vàng lắc đầu:

“Con rất thích!”

Bà nội Lương hỏi:

“Tại sao không mang vào?”

Triệu Tử Thiêm đưa tay gãi đầu:

“Bà nội không phải là nói con trai ai lại mang khuyên tai hay sao”

Bà nội Lương phì cười, đích thân mở hộp nhung kia ra mang khuyên tai vào giúp cho Triệu Tử Thiêm:

“Cháu là ngoại lệ, chỉ một mình cháu dâu của ta thôi!”



Triệu Tử Thiêm vui vẻ mang khuyên tai nhỏ đi về phòng, lúc đi qua phòng của Lương Trân Trân vẫn thấy cô ấy cùng Lương Đông nói chuyện. Triệu Tử Thiêm cố tình tạo ra tiếng động, Lương Đông nghe thấy liền quay lại nhìn cậu rồi mỉm cười bước tới.

Triệu Tử Thiêm nghiêng đầu qua trái rồi qua phải, ánh mắt mở lớn a a nói:

“Đông nhìn đi, có gì mới, anh thấy không?”

Lương Đông buồn cười giữ chặt cái đầu kia lại khẽ hỏi:

“Mới nhặt ở đâu được hả? Tại sao lại cũ như vậy…”

Triệu Tử Thiêm cười hì hì:

“Khuyên tai nhỏ hàng gia truyền, bà nội tặng, bà nội tự tay đeo”

Lương Đông xoa đầu Triệu Tử Thiêm:

“Thế hả?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Bà nội nói hàng gia truyền chỉ truyền cho cháu dâu”

Lương Đông nâng giọng:

“Ai nha, thế sao?”

Triệu Tử Thiêm vênh mặt, đưa tay xoa xoa hai bên tai của mình:

“Từ giờ em sẽ đeo mỗi khuyên tai nhỏ này thôi”.

...

Chuyến đi về thăm bà nội Lương theo dự tính là chỉ kéo dài hai ngày, nhưng sau đó Triệu Tử Thiêm liền nói Lương Đông ở lại đây những một tuần luôn, lúc ra về bà nội Lương cùng Triệu Tử Thiêm còn bịn rịn không muốn rời, khiến cho đứa cháu trai là Lương Đông đây thật sự bị gạt ra ngoài mất rồi.

Khi xe đỗ lại ở trước nhà ba mẹ Lương, Lương Thập Niệm liền từ trong nhà chạy ra thật nhanh rồi nhảy lên người Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cúi người bế Lương Thập Niệm ở trên tay. Lương Đông thấy thế liền hoảng hồn hét lớn:

“Lương Thập Niệm con tránh ra cho ba”

Có điều Lương Thập Niệm đã nhanh hơn Lương Đông một bước hôn vào môi của Triệu Tử Thiêm rồi.

Triệu Tử Thiêm cười lớn, Lương Thập Niệm lè lưỡi chọc tức Lương Đông, Lương Đông ở phía sau gương mặt ngưng trọng. Tết con gà năm ấy đúng là năm tuổi của Lương Đông, quỷ nhỏ kia cùng sóc nhỏ xấu xa hợp lực chọc tức hắn.

Phiên ngoại hoàn.