Nắng Hạ Đầu Mùa

Chương 7: Dối lừa

Thấm thoát đã tới ngày tốt nghiệp ra trường. Mấy ngày gần đây mình chẳng dám vào Facebook vì không muốn phải chạnh lòng khi nhìn thấy bạn bè rạng rỡ trong tà áo dài, nô đùa cùng nhau ghi lại kỷ niệm thời sinh viên qua những bức ảnh kỷ yếu.

Quân và Khánh Chi không muốn làm mình buồn nên cũng từ chối đi chụp ảnh kỷ yếu với bạn bè, tuy nhiên ngày tốt nghiệp thì không thể không tham dự được. Ngày được cầm tấm bằng trên tay, kết quả của bốn năm phấn đấu rèn luyện, cả đời chỉ có một lần, ai mà chẳng háo hức.

Trước đây mình đã từng mơ về khoảnh khắc được trao tấm bằng đỏ trong ánh mắt tự hào của bố mẹ, mơ một ngày đứng trên bục giảng được các em sinh viên trìu mến gọi cô giáo. Tuy nhiên bây giờ tất cả ước mơ đấy đã vỡ vụn. Trong tay mình giờ chẳng có gì...Dường như hiểu nỗi lòng của mình dạo gần đây Khánh Chi luôn nhìn mình với ánh mắt vừa thương cảm vừa day dứt.

Thật ra mọi chuyện đâu phải lỗi của Khánh Chi, có chăng lỗi là do cậu ấy quá xinh đẹp, lỗi là do tên yêu râu xanh kia có thế lực quá lớn, và lỗi có chăng do số phận của mình... mình không dám trách ai cả...

Hôm nay lại là sinh nhật Quân, vừa kỷ niệm lễ tốt nghiệp vừa để chúc mừng sinh nhật, Quân tổ chức một buổi tiệc nhỏ với một số bạn bè thân, đó chính là hội bạn mà Quân đã mang mình đi giới thiệu lúc mới yêu nhau.

Cả hội hẹn nhau ở một nhà hàng. Khi mình và Quân đến thì đội kia đã có mặt đầy đủ, mọi người đều nhìn mình với ánh mắt rất lạ và cười khá gượng gạo. Khôi chỉ gật đầu nhẹ với mình rồi lại quay ra tiếp tục với điếu thuốc hút dở.

Suốt cả buổi Vân Anh cứ ôm lấy tay mình: "Em thương chị quá chị ơi!”Biết rằng con bé không có ý gì nhưng thực sự nó khiến mình cảm thấy không thoải mái.

Vì sự kiện đặc biệt nên hôm nay hội con trai lấy rượu ra uống. Tường, Thế và Khôi liên tục chúc rượu Quân khiến cậu bắt đầu chuếnh choáng.

Thấy mình có vẻ lo lắng Thế phẩy tay: "Nhật Hạ đừng lo, chả mấy khi có dịp như thế này, ra trường rồi cơ hội gặp nhau khó lắm. Hôm nay cậu cho phép Quân hết mình đi."

Thế rót thêm một ly đầy nữa vào ly của Khôi, Quân và Tường rồi hô to: "Hôm nay không say không về!”

Tuy nhiên tửu lượng của Quân có vẻ kém nên trong khi ba cậu kia vẫn tỉnh bơ thì mặt Quân đã đỏ nhừ, nói năng không còn tỉnh táo nữa.

Mình ái ngại hỏi nhỏ Quân: "Anh còn uống được nữa không đấy?"

Quân cười hề hề ôm lấy vai mình: Khánh Chi đừng lo, anh còn tỉnh lắm, bọn này tuổi tôm ý mà.

Hai chữ "Khánh Chi" khiến cả hội bỗng im bặt.

Quân bỗng cúi thụp người xuống, nôn thốc nôn tháo ra sàn.

"Say thật rồi!”

"Chú mày uống kém quá!"

Mình vỗ vỗ vai Quân, sau khi cậu nôn xong, người bỗng mềm nhũn như sợi bún, mình vội vực Quân ngồi dậy cho dựa vào người rồi bảo Vân Anh: "Em bảo nhà hàng cho chị xin cốc chanh muối."

Tường lên tiếng: "Hic mới mấy ly đã xì cù quèo rồi, Nhật Hạ để đấy mình đưa nó về cho" Quay qua Khôi tường giao phó: "Cậu đưa Nhật Hạ về nhé!"

Khôi ậm ừ, đầu óc mình vẫn đang mông lung sau sự việc vừa rồi nên mình cũng không ý kiến.

Lát sau, Khôi lại chở mình về trên con xe đạp lần trước. Gần như cả hai im lặng suốt cả quãng đường. Lúc về gần tới nhà bỗng Khôi lên tiếng: "Cậu ăn kem không?"

Đang trôi theo những dòng suy nghĩ nên mình khá giật mình khi Khôi hỏi. Mình phì cười:" Món nợ lần trước cậu trả hết rồi mà?”

"Thì xem như lần này cậu nợ tớ đi.”

"Nhưng tớ không thích mắc nợ đâu!”

"Tớ nghĩ với tình hình hiện tại thì về nhà cậu cũng không ngủ được.”

Mình im lặng hồi lâu, đúng là tâm trạng của mình đang rất xáo trộn.

"Im lặng nghĩa là đồng ý đấy nhé?"

Mình lại im lặng

Khôi cũng không hỏi gì nữa, cậu bỗng phanh Kit rồi quay đầu xe.

Khôi lại lên tiếng: “Tớ không nghĩ cậu có gan đánh người đấy!”

"Sao cơ? "

"Thì vụ cứu bạn cậu ấy, tớ có nghe Quân kể lại”

"Uhm, tình thế buộc phải vậy thôi!”

"Nhưng cậu phải đánh đổi quá nhiều. Cậu có cảm thấy hối tiếc không?”

Mình bật cười: “Tớ chỉ tiếc là tớ không đánh chết hắn ấy, nếu quay ngược thời gian thì tớ đã lấy cái ghế phang vào đầu hắn thay cho cái lọ hoa bé tẹo ấy rồi.”

Khôi cũng bật cười. Cậu không nói gì nữa mà chỉ nhấn pedan mạnh hơn. Hai người lại đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình.

Khôi chở mình đến một hồ nước để tránh nóng, sau khi mua hai cây kem, Khôi dựng xe gần một cái cây to, đưa kem cho mình rồi nói: “Của cậu nè!”

Mình mỉm cười, chưa kịp cầm cây kem thì chợt mình nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên phía bên kia của gốc cây.

"Xin lỗi vì không thể chúc mừng sinh nhật anh sớm hơn.”

Không thể nhầm được, đó chính là giọng nói của Khánh Chi. Tuy nhiên giọng nam cất lên mới khiến mình bủn rủn chân tay.

"Anh mới là người phải xin lỗi vì giờ này mới có thể gặp em.”

"Không biết bọn mình phải trốn tránh như thế này đến bao giờ.”

"Anh cũng khó nghĩ lắm, Nhật Hạ đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, dù không còn tình cảm nhưng không thể bỏ rơi cô ấy được.”

"Em hiểu mà, cô ấy đã mất mát nhiều vì em.”

Khánh Chi bỗng nức nở: “Phải lén lút suốt bốn tháng nay nhiều lúc em mệt mỏi lắm, nhưng thực sự mỗi lần nhớ anh em lại không làm chủ được bản thân.”

Giọng Quân nhẹ nhàng đầy tình cảm: “Anh cũng thế, nhiều lúc nhớ em đến phát điên lên ấy, chỉ muốn bay ngay đến ôm em vào lòng, quả thực đối với Nhật Hạ trong anh giờ chỉ còn sự thương cảm...”

Nghe đến đây mình cảm giác trời đất như ngả nghiêng, hai tai bỗng ù cả đi, nếu không có Khôi đỡ chắc mình đã ngã lăn ra đất.

Khôi đỡ mình dựa vào gốc cây rồi chợt hằm hằm lao qua bên kia.

Mình nghe thấy một tiếng BỐP long trời lở đất và tiếng thét chói tai của Khánh Chi.

Mình vội đứng dậy chạy qua thì thấy Quân đang ôm mặt ngã lăn ra đất, Khánh Chi thì hốt hoảng đỡ nó dậy. Khôi với vẻ sát khí hừng hực dường như đang có ý định tống thêm một quả đấm nữa vào mặt Quân.

Mình cất giọng lạnh lùng: “Không cần đánh nữa, bẩn tay, tụi mình về.”

Quân và Khánh Chi thấy mình thì lộ vẻ thảng thốt. Cả hai nhìn mình lắp bắp mãi không nên lời.

Mình tới lôi Khôi đi thì chợt Khánh Chi lao tới quỳ mọp xuống đất rồi ôm lấy chân mình nức nở:" Cậu tha lỗi cho tớ, tớ có lỗi với cậu nhưng hãy tha lỗi cho tơd...chỉ tại...chỉ tại...bọn tớ yêu nhau..."

Quân cũng lí nhí: “Anh xin lỗi, bố mẹ anh không chấp nhận em...nên...anh...anh xin lỗi... anh cũng không biết nói gì...”

Khánh Chi vẫn giữ rịt lấy chân mình: "Tớ đã định chia tay cậu ấy, tớ đã kiên quyết... tớ không muốn có lỗi cới cậu...nhưng... tớ không làm được...bọn tớ đã có em bé... tớ không thể... không thể...”

Mình như không thể tin vào tai mình, dường như cả Quân cũng thảng thốt trước điều Khánh Chi vừa nói. Quân vội ngồi bật dậy kêu lên: “Em vừa nói cái gì?”

Mình không thể tiếp tục ở đây được nữa, không thể tiếp tục nhìn gương mặt hai người này nữa. Mình hất mạnh tay Khánh Chi ra rồi chạy ù đi.

Khôi vội phòng xe đuổi theo.

Ngồi trên xe Khôi mà mình như người mất hồn.

Đúng lúc này thì trời lại đổ cơn mưa, đúng là mưa rào mùa hạ, đến bất chợt không hề báo trước.

Khôi vội tấp xe vào vỉa hè và kéo mình vào một mái hiên.

Giờ này cũng đã muộn nên phố xá đóng cửa hết, lúc này bao dồn nén mới có dịp tuôn ra, mình ngồi thụp xuống gào lên trong đau đớn, nước mắt tuôn như mưa, mình khóc như chưa bao giờ được khóc.

Bỗng mình nghe thấy tiếng hát dịu ngọt bên tai, thì ra Khôi đã đặt Head phone vào tai mình.

"Một mình ngồi trong suốt canh thâu

Nhìn quanh trống vắng thấy mình chẳng còn gì đâu

Cuộc đời tựa phù du tình như những áng mây mù

Rồi sớm mai thức dậy chỉ là mộng mơ

Một đời người nước trôi như làn mây khói

Đừng nhìn đời nhỏ nhoi rồi ta trách ai

Bao nghiệt oan tính toan xin hãy xa rời

Quên hết đi hận sầu thì cuộc đời vui.”

Giọng hát Như Quỳnh vang lên ngọt ngào như cố xoa dịu trái tim mình. Đau, đau lắm, đau không thở nổi, đau như ai đó đang bóp nghẹt trái tim vậy.