Hai ngày sau Khánh Chi ra viện, hôm đó cũng là sinh nhật mình. Mình tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, vừa là mừng sinh nhật, vừa là mừng Khánh Chi ra viện. Bữa tiệc chỉ mời các anh chị trong xóm trọ và Quân.
Tất cả mọi người đều mua quà tặng sinh nhật cho mình. Sau màn thổi nến chính là phần mở quà tặng. Khánh Chi tặng mình một thỏi son, các anh chị trong khu trọ người thì tặng khăn, người tặng sữa rửa mặt, người thì dầu gội đầu. Các món quà tuy nhỏ nhưng khiến mình rất vui và hạnh phúc. Tới lượt bóc gói quà của Quân, đó là hộp quà to nhất, được bọc bằng loại giấy gói quà đắt tiền.
Khi hộp quà được mở ra, ai nấy đều trầm trồ xuýt xoa. Đó là một chiếc túi xách mang thương hiệu Dior. Một chị thốt lên: "Trông như hàng hiệu thật í, đẹp quá "
Khánh Chi chợt lên tiếng: "Đây là hàng thật đấy, mẫu này có giá khoảng ba mươi triệu.”
Quân nhìn Khánh Chi cười rồi giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi.
Khánh Chi nổi tiếng sành điệu chuyên dùng đồ hiệu nên chỉ cần sờ qua chất da là nó đã biết là hàng thật hay hàng fake.
Mình choáng váng, cái mặt cứ nghệt ra một lúc, Quân thì cứ nhe răng cười híp mắt. Sau khi hết bàng hoàng, mình trừng mắt hét vào mặt cậu ta: "Cậu thần kinh à!"
Quân giật mình nhăn mặt: "Sao lại mắng tớ"
"Tớ có phải thiên kim tiểu thư đâu mà cậu mua cái túi đắt tiền như vậy?"
Nói rồi mình cho chiếc túi vào trong hộp rồi nhúi vào tay Quân: "Tớ không thích cậu đốt tiền vào món quà xa xỉ thế đâu."
Khánh Chi kéo mình lại: "Cậu làm cái gì thế, bạn trai đã có lòng thì cậu nhận đi, mua thì cũng đã mua rồi, vui vẻ mà nhận chứ cậu làm thế mà xem được à."
Mình nói dứt khoát: "Tớ không nhận món quà này, cậu làm thế nào thì làm."
Quân có vẻ tức tối, mặt hầm hầm: "Không nhận thì thôi, đưa đây tớ tặng người khác."
Nói rồi cậu giật phắt món quà đi ra cửa rồi bỏ về. Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây. Mình ngồi phịch xuống nhìn ra cửa với ánh mắt thẫn thờ.
Các anh chị trách cứ mình: "Em hơi quá đáng rồi Hạ ơi, cậu ấy giận bỏ về rồi kìa."
Khánh Chi cũng nhìn mình thở dài: "Cậu cư xử không khéo gì hết, làm thế chả mấy chốc mà Quân chạy mất dép đấy, dở hơi ạ."
Tối hôm đó mình nhắn tin làm lành với Quân nhưng nhắn ba bốn tin mà cậu ta vẫn không thèm trả lời. Mình gọi điện, Quân cũng chả thèm nghe luôn. Chợt Khánh Chi bảo mình: "Đưa số điện thoại của Quân đây, để tớ xử lý cho, êm ngay!”
Mình đưa số của Quân cho Khánh Chi không hề nghĩ ngợi nhưng đó cũng chính là khởi đầu cho những rắc rối sau này.
Chả biết Khánh Chi nói gì mà một lúc sau mình thấy Quân nhắn tin đến: "Nể tình bạn cậu tớ bỏ qua cho cậu đấy nhé, thế có lấy túi nữa không hay tớ cho ông 3D hàng xóm nhé!"
Mình nhắn lại: "Mình nhận, nhưng lần sau cậu đừng mua quà đắt tiền thế nữa nha. Sau này đi làm cậu có mua quà trăm triệu tớ cũng ok nhưng bây giờ đang là sinh viên, dùng tiền bố mẹ cả. Với lại tớ không muốn bị mang tiếng đào mỏ đâu!”
"Oske, từ giờ cái mỏ này sẽ chỉ cho cậu đào KFC với kẹo mút thôi!”
Hôm sau, mình rủ Khánh Chi đi khu trung tâm thương mại chơi cho khuây khỏa. Cả hai đang dừng ở khu bày bán đồ trang sức thì chợt có tiếng gọi: "Ủa, Nhật Hạ và Khánh Chi cũng đi mua đồ trang sức à!"
Mình ngẩng đầu lên, thì ra là Quân, nhưng Quân không đi một mình mà đứng cạnh Quân là một người đàn ông phong độ tầm bốn lăm đến năm mươi tuổi, gương mặt có vẻ nghiêm khắc. Quân giới thiệu hai bên: "Đây là bố tớ, còn đây là bạn gái con và bạn cô ấy.”
Không ngờ lại gặp bố Quân ở đây, mình và Khánh Chi cùng đồng thanh: "Cháu chào bác!”
Bố Quân hơi chau mày, bác nhìn một lượt mình và Khánh Chi rồi cất tiếng: "Chào các cháu, các cháu cũng đi mua đồ trang sức à?"
Mình còn đang ấp úng: "Dạ không.." bỗng Khánh Chi nhanh nhảu đáp: "Dạ bọn con đang xem nhưng cũng chưa tìm được cái ưng ý ạ.”
Bố Quân cười nhẹ: "Các cháu tư vấn mua trang sức cho bác gái giúp bác nhé, bác không sành về nữ trang lắm.”
"Cháu mạo muội hỏi bác gái năm nay bao nhiêu tuổi và bác tặng quà dịp gì ạ?" Khánh Chi lên tiếng.
"Bác gái bốn hai tuổi, bác tặng quà nhận dịp kỷ niệm ngày cưới.”
"Bác yên tâm, cháu đảm bảo sẽ chọn được một món trang sức phù hợp với bác gái.”
Nói rồi Khánh Chi nhanh nhảu dẫn mọi người đi vào một hàng nữ trang cao cấp. Nó lượn đi lượn lại giữa các gian hàng nhìn ngắm đánh giá và phân tích cho bố Quân với vẻ rất sành sỏi. Mình với Quân chỉ biết tò tò đi theo.
Lát sau Khánh Chi đã chọn được cho bác gái một chiếc dây chuyền khiến bác trai tỏ vẻ vô cùng ưng ý. Khánh Chi phân tích: "Cái này dáng vẻ vừa trang nhã vừa quý phái hợp với tuổi của bác gái, hơn nữa hình ảnh hai trái tim quyện vào nhau thể hiện tình cảm chân thành và gắn bó của bác dành cho vợ. Viên kim cương ở giữa càng làm nổi bật giá trị của chiếc dây chuyền. Cháu đảm bảo bác gái nhận được chiếc dây chuyền này sẽ thích mê.”
Bác trai gật đầu đồng ý mua ngay chiếc dây chuyền Khánh Chi chọn.
Sau khi thanh toán xong xuôi, quay ra hai đứa bác trai nói: "Để cảm ơn hai cháu hôm nay đã giúp bác, mời hai cháu đi ăn trưa cùng bố con bác nhé!”
Mình định lên tiếng từ chối thì Khánh Chi đã gật đầu nói: "Dạ vâng ạ!”
Bác trai mời bọn mình đến một nhà hàng rất sang trọng. Trong bữa ăn bác trai hỏi Khánh Chi rất nhiều mà chẳng mảy may hỏi gì về mình khiến mình rất chạnh lòng. Đang buồn buồn nhâm nhi miếng thịt bò thì chợt bác trai hỏi: "Thế cháu quen Quân nhà bác lâu chưa?"
"Dạ.." Mình ngơ ngác ngẩng lên nhưng thấy ánh mắt bác trai không phải đang nhìn mình mà là nhìn Khánh Chi.
Khánh Chi cũng có vẻ lúng túng: "Dạ, bác hỏi cháu hay bạn cháu ạ?"
Thấy vậy Quân vội chỉ tay vào mình rồi nói: "Nhầm rồi, nhầm rồi, đây mới là ban gái con bố ơi!”
Bố Quân hơi khựng lại, nét mặt bác như là lần đầu mới thấy mình trong vài giây, song lấy lại ngay vẻ bình tĩnh bác trai cười khà khà: "Xin lỗi, xin lỗi, tại lúc nãy Quân giới thiệu không rõ ràng nên bác hiểu nhầm, hai cháu thông cảm nhé!”
Từ lúc đó trở về sau không khí tự nhiên trầm hẳn lại, bác trai không nói chuyện cũng không hỏi han gì nữa làm Quân phải lên tiếng đùa cợt vài câu để xua tan bầu không khí nhưng có vẻ không được mình và Khánh Chi hưởng ứng lắm nên về sau cậu cũng im lặng.
Mình bắt đầu có dự cảm không hay về mối quan hệ của mình và Quân