Nàng Đến Cùng Ánh Trăng

Chương 17: 17 Vòng Vo


Đoàn Lan Khuê sau khi chắc chắn đã cắt đuôi thành công ám vệ theo đuôi kia, liền đi tới tửu lâu lúc trước, dịch dung thành Thu Đào rồi trở về.
"Tiểu thư!"
"Xuỵt..."
Đoàn Lan Khuê ra hiệu cho nàng ấy im lặng, sau đó chủ tớ hai người nhanh chóng đổi lại y phục.
Nhìn xung quanh được bố trí cẩn thận nàng âm thầm thở phào.
Ngày đó Lê Trường Quân tặng đồ, nàng liền nghĩ đến phải cải tạo lại căn phòng này của chính mình, thành một nơi không thể đến gần.
Ở khắp nơi trên mái nhà, và khu vực xung quanh, nàng đều dùng tơ tằm thượng hạng giăng thành một trận pháp, trên mỗi một điểm giao đều gắn chuông nhỏ, bất kể có ai tiến đến gần chạm vào tơ tằm kia chuông liền rung lên kích hoạt trận pháp, những ống kim châm tẩm độc sẽ phóng đến vị trí của kẻ xâm phạm.
Phụ thân của nguyên chủ là một võ tướng anh hùng, vậy nên thủ hạ chung thành của ông ấy có rất nhiều, sau khi ông ấy mất liền tản mạn khắp nơi thoái ẩn giang hồ.
Khi nàng xuyên tới đây không biết chuyện, thời gian liên tiếp luôn cảm thấy có người theo dõi mình nên có nói lại với Diệp ma ma bên người.
Diệp ma ma là ma ma thiếp thân hầu hạ bên người mẫu thân nàng, nên đối với nàng là tuyệt đối trung thành.
Sau khi nghe nàng nói, Diệp ma ma cũng vô cùng lo lắng, bà ấy liền nghĩ đến những ám vệ kia của phụ thân nàng.
Vậy là nàng để bà ấy liên hệ với bọn họ.

Sau khi biết nàng là nữ nhi duy nhất của Uy Viễn Tướng Quân, nàng muốn báo thù cho phụ mẫu và cần sự giúp sức của bọn họ, bọn họ liền đáp ứng đến chỗ của nàng.
Sau khi xác định thực sự nàng vẫn luôn bị người ta để mắt đến, không chỉ có một mà rất nhiều người thì bọn họ liền nghĩ ra kế này, thiết lập một vòng bảo hộ bên ngoài như vậy.
Để cho những kẻ kia có theo dõi cũng chỉ nhìn ở bên ngoài, không thể tiến đến gần nơi này của nàng.
Đoàn Lan Khuê thay xong y phục liền đi đến thư phòng.

Một nam tử trung niên đã đứng chờ nàng sẵn ở đó.
"Tiểu thư..."

"Khương thúc..."
Nàng đáp lại một tiếng, mới ngồi vào trong thư án.
Khương thúc đưa lên một tập giấy tờ rất dày.
"Ta đã theo lời của tiểu thư, thu mua lại ngọn núi này, cải tạo lại những hang động ở đó theo như chỉ dẫn...
Những phòng băng kia chỉ cần chờ người chuyển băng về là sẽ hoàn thành.
Đồ dùng theo yêu cầu cũng đã chuẩn bị.

Thảo dược cũng đã thu mua ổn cả..."
Đoàn Lan Khuê vừa lật xem bản ghi chép vừa tập trung lắng nghe Khương thúc nói.
Nàng gật đầu.
"Khương thúc vất vả rồi..."
Khương thúc nhìn tiểu cô nương trước mặt, trong mắt dâng lên xúc động.
"Đại tướng quân, tiểu thư trưởng thành rồi, chúng ta sẽ cùng nàng trả thù cho người."
Đoàn Lan Khuê nhìn mấy tờ khế ước cửa hàng trên tay, nói.
"Những cửa hàng này chưa có bố trí sao?"
Khương thúc gật đầu.
"Chưa có bố trí, chúng ta còn đang chờ tiểu thư phân phó..."
Đoàn Lan Khuê lấy ra một bản danh sách cùng một bản vẽ thiết kế.
"Phiền thúc chiếu theo những gì ở trong này để làm."
Khương thúc nhìn bản vẽ trong tay mà ngơ ngẩn.
"Mộng Điệp Y Tử Đường..."
Đoàn Lan Khuê gật đầu.
" Đúng vậy, ta muốn mở một nơi vừa khám bệnh, bốc thuốc, lại có thể lưu người bệnh lại để điều trị...!Ta gọi nó là bệnh viện đi."
"Bệnh viện sao?"
Khương thúc lại lẩm nhẩm lại một lần nữa.

Nhưng ông cũng không thắc mắc quá nhiều.

Chỉ cần việc mà Đoàn Lan Khuê muốn làm bọn họ sẽ theo, đây chính là sự trung thành tuyệt đối.
Chờ bàn xong việc với Khương thúc đã đến giờ tí, Đoàn Lan Khuê thật sự quá mệt mỏi, vừa nằm lên giường đã thiếp đi.
Ngày hôm sau liền ngủ thẳng đến gần trưa mới tỉnh.
Mà bên kia, Lê Trường Quân nghe ám vệ báo về tình hình mất dấu của Mộng Điệp Y Tử thì chỉ cười nhẹ.
"Người này thật không đơn giản..."
Nàng nói hôm nay sẽ đến giúp đỡ điều tra án, nhưng mãi đến trưa vẫn chưa thấy người hắn có chút buồn bực.
Đoàn Lan Khuê ăn xong cơm trưa xong, để cho một nữ ám vệ dịch dung thành mình, còn mình thì giả thành nha hoàn hạ đẳng đi ra bên ngoài.

Vẫn động tác cũ, nàng đến một ngõ nhỏ vào một ngôi nhà dịch dung thành Mộng Điệp Y Tử, sau đó một đường đi thẳng đến Thanh Long Đường.

Bên Thanh Long Đường Lê Trường Quân và người nhà họ Lưu cũng chờ nàng đến sốt ruột.
Khi nghe thông báo Mộng Điệp Y Tử đến bọn họ lúc này mới thở ra một hơi.
Lão thái thái nhìn tôn tử đang uống thuốc, cảm khái.
"Còn tưởng nàng không đến nữa...!Làm ta lo muốn chết..."
Đoàn Lan Khuê vẫn một thân y phục màu tím từ đầu đến chân, chỉ là nàng không mang mạng che mặt nữa.
"Mộng Điệp cô nương, cô đến rồi!"
Hàn Mã Dao tiến lên chào hỏi đầu tiên.

Đoàn Lan Khuê nhìn bà ta khẽ gật đầu.
"Để các vị phải chờ lâu rồi.

Hôm qua mệt mỏi quá nên hôm nay dậy hơi muộn..."
Nói rồi nàng đi tới bên giường của Lưu Xương đang nằm.
Hắn nhìn thấy nàng liền muốn đứng lên, nàng liền ngăn lại.
"Thế tử là người bệnh vẫn nên nằm yên thì hơn."
Lưu Xương nghe nàng nói có chút lúng túng mà nằm trở lại giường, giọng nói khàn khàn.
"Nghe người nhà ta nói, nhờ ơn cô nương đã cứu ta từ tay diêm vương trở về, ta thực sự vô cùng cảm kích..."
Đoàn Lan Khuê cười nhìn hắn.
"Ta nào có cái bản lĩnh cướp người từ tay diêm vương gia như thế tử nói chứ.
Là dương thọ của thế tử chưa tận, nên diêm vương cũng không nhận ngài mà thôi."
Nàng vừa nói vừa kéo một chiếc ghế đến cạnh giường ngồi xuống.
"Được rồi, phiền thế tử đưa tay ra cho ta bắt mạch."
"À!"
Lưu Xương vén tay áo lên đưa ra cổ tay cho nàng chuẩn mạch.
Đoàn Lan Khuê chăm chú bắt mạch, một lúc lâu sau mới buông ra, lại kiểm tra vết thương cho hắn một lần.
"Ổn định rồi, cứ làm theo những gì ta dặn, ngày mai thế tử có thể về nhà tĩnh dưỡng..."

"Vậy sao?"
Lưu lão thái thái vô cùng vui vẻ.

Bà ấy tiến lên nắm lấy tay của Đoàn Lan Khuê.
"Mộng Điệp cô nương, cô nương chính là ân nhân cứu mạng của nhà chúng ta...
Nhà chúng ta vô cùng cảm kích, không biết nên báo đáp cô nương như thế nào cho phải."
Đoàn Lan Khuê mỉm cười.
"Chuyện báo đáp nọ kia cứ chờ thế tử khoẻ hẳn lại nói đi.
Bây giờ ta cần đi tới phòng chứa xác bên kia giúp Cửu Vương Gia tra án trước đã..."
Lưu lão thái thái nghe nàng nói vậy cũng không dám trễ nải công việc liền nói.
"Vậy cô nương mau đi thôi, đừng để Cửu vương gia ngài ấy chờ lâu."
Mọi người ở đây, ai lại không biết cái tính tình thối hoắc của Lê Trường Quân chứ.
Bảo sao, bọn họ từ sáng tới giờ cứ thấy hắn mang bộ mặt âm trầm, hoá ra là chờ cô nương này đến.
Vụ án kia đến nay đã có hơn mười nạn nhân rồi, hắn vô cùng sốt ruột muốn bắt hung thủ về quy án.
Đoàn Lan Khuê tạm biệt người của Lưu gia liền đi sang phòng chứa xác bên cạnh.
Lê Trường Quân cùng mấy quan viên, còn có cả thái y cũng đều đang ở đây.
Nhìn thấy nàng đến Lê Trường Quân nét mặt mới hơi giãn ra một chút.
"Ta còn tưởng ngươi không tới chứ?"
Đoàn Lan Khuê bĩu môi, nói.
"Nếu không phải bị vương gia ngài cho người bám đuôi, ta cũng không phải vòng vo trên phố mấy vòng, để phải trở về nhà muộn, ngủ muộn nên dậy muộn thôi..."