Nàng Dâu 8X, Mẹ Chồng 6X

Chương 23

Tống Ca lựa chọn mãi, cuối cùng tìm được một căn nhà thuê chung người khác ở gần cơ quan mình. Đó là một căn hộ hai phòng rộng sáu mươi mét vuông, là kiểu nhà tập thể cũ, bạn cùng phòng với cô cũng là một cô gái trẻ ở tỉnh khác lên Bắc Kinh làm việc. Khi giao chìa khóa nhà cho Tống Ca, bà chủ nhà đã thu tiền thuê nhà nửa năm, mỗi tháng 1.200 tệ, khoản tiền này Tống Ca lấy từ thẻ ngân hàng của bố, trong điện thoại cô chỉ nói nhà Vương Tân ở cách xa cơ quan, gần đây công việc của cô lại rất bận rộn nên cô thuê phòng ở gần cho tiện đi lại, bố cô không yên tâm, còn hỏi cô có phải vì không sống được ở nhà Vương Tân nên mới chuyển ra ngoài không, Tống Ca đưa điện thoại cho Vương Tân đang ngồi cạnh, Vương Tân đảm bảo mấy lần, bố Tống Ca mới yên tâm hơn.

Thuê nhà xong, Vương Tân giúp Tống Ca tới siêu thị mua xoong nồi bát đĩa, mắn muối và các đồ dùng sinh hoạt khác. Mặc dù phải ngủ trên chiếc gường mà không biết bao nhiêu người đã từng ngủ, Tống Ca vẫn cảm thấy niềm vui khi thế giới chỉ còn có hai người, không cần nhìn khuôn mặt khắc khổ của mẹ Vương Tân, mặc dù ở trong một căn nhà tồi tàn nhưng trong lòng cô vẫn thấy tự do và thoải mái, chỉ có điều sự tự do này nhanh chóng bị những phiền não xua đi.

Từ nhỏ tới lớn, hầu như Tống Ca chưa bao giờ nấu ăn, hồi nhỏ, bố mẹ cô đều bận công việc nên việc nhà do một tay bà nội chăm sóc, sau đó bà nội cô lớn tuổi, mẹ cô lại mời ôsin làm việc theo giờ, tới giờ cơm, Tống Ca bước vào bếp là đã có cơm ăn, đi học cấp ba và đại học thì ăn cơm ở nhà ăn của trường, bởi vậy cô chỉ biết ăn thế nào chứ không biết phải làm thế nào. Ở gần cơ quan, ngày nào Tống Ca cũng về nhà sớm hơn Vương Tân, mua một đống thức ăn ở siêu thị về, vội vàng lật nhanh quyển hướng dẫn nấu ăn, thức ăn làm ra cũng có hình dáng màu sắc gần giống với trong sách nhưng mùi vị thì chẳng ra làm sao. Mấy ngày đầu Vương Tân còn cổ vũ cô, nói là muốn vẽ hổ thì trước tiên phải học vẽ mèo. Mặc dù Tống Ca thấy thức ăn cô làm thật là khó nuốt, nhưng dù sao tâm trạng cũng thấy thoải mái, sau đó trên mâm cơm, Vương Tân càng ngày càng nói ít, chỉ lúc nào Tống Ca hỏi dồn là anh thấy thức ăn thế nào, anh mới ừ một tiếng tượng trưng, không nói ngon hay không, những lời cổ vũ ban đầu cũng dần dần ít đi, tâm lý Tống Ca bắt đầu mất cân bằng, chỉ cần Vương Tân không về nhà là Tống Ca lại ăn bừa cái gì đó trên đường, khi là quả trứng tráng, lúc thì bát cháo loãng, thế giới chỉ có hai người bắt đầu trở nên lạnh lẽo hơn.

Có một lần, Vương Tân ăn cơm tối ở ngoài xong, khi về nhà thấy Tống Ca đang dựa lưng vào tường xem ti vi, Vương Tân bèn ngồi xuống bên cạnh đó, Tống Ca hít hít mũi, dửng dưng hỏi:

- Món sườn xào chua ngọt mẹ anh làm vẫn là mùi vị cũ, anh ăn mấy miếng hả? Đã miệng chưa?

Vương Tân đỏ mặt tía tai, ấp úng:

- Lẽ ra mẹ bảo anh mang một ít về cho em nhưng anh sợ em giận nên không dám mang. Cục cưng, vài ngày chúng mình về nhà ăn cơm một bữa đi, thứ nhất là để em đỡ phải vào bếp, thứ hai là để bố mẹ thấy vui vẻ hơn.

Tống Ca quay sang nguýt Vương Tân một cái, nhớ lại không biết quyển sách nào từng nói, nếu muốn giữ được một người đàn ông thì hãy giữ chặt cái dạ dày của anh ta, xem ra anh chàng này chỉ có thân xác là về với cô, còn trái tim thì vẫn ở chỗ mẹ anh ấy. Tống Ca đạp Vương Tân một cái, Vương Tân không phòng bị, ngã ngay xuống đất, Tống Ca nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đừng có hòng! Cho dù ngày nào tôi cũng phải nhịn đói thì cũng không về ăn cơm thừa nhà anh đâu!



Từ sau khi đuổi Bạch Như Tuyết đi, con trai ngoại trừ về nhà tắm giặt thay quần áo thì không ở nhà một ngày nào, Hạ Thu Đông không chịu đựng được nữa, bèn gọi điện thoại cho con trai, câu nói của anh suýt chút nữa thì khiến Hạ Thu Đông chết vì tức.

- Mẹ muốn bọn con cút thì bọn con cút rồi, giờ mẹ bảo bọn con về, con xin lỗi, con cút xa quá rồi!

Hạ Thu Đông cảm thấy căn nhà to lớn rộng rãi của bà giống như một nấm mồ, chết chóc, lạnh lẽo, không có chút sinh khí nào. Sự yên tĩnh bà vốn muốn có nay khiến bà cảm thấy ức chế, không thể nào ăn ngon ngủ yên được nữa. Xem ti vi, lên mạng cũng không thể giải tỏa được nỗi cô đơn vì không có người bầu bạn, ngoại trừ việc trốn trong phong khóc thầm, bà chẳng còn biết làm gì nữa.

Hôm đó con trai mua KFC về nhà, vừa vào nhà đã không thấy Bạch Như Tuyết đâu bèn lao vào phòng bà như một con hổ, hỏi bà đã làm gì Bạch Như Tuyết?

Hạ Thu Đông thêm mắm dặm muối, kể lại tình hình khi đó, không ngờ con trai bà chẳng nói lời nào đã lao vào phòng ngủ, lấy ra một quyển sổ đỏ ném trước mặt bà:

- Mẹ nhìn đây, con và Bạch Như Tuyết đã có pháp luật bảo vệ, Bạch Như Tuyết là một phần trong gia đình mình, không phải ai muốn phủ định cô ấy là có thể phủ định được!

Hạ Thu Đông kinh ngạc nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn đóng dấu đỏ đặt trước mặt bà, giận tới nỗi lắp bắp:

- Con… con… Hai đứa dám tự đi đăng ký kết hôn? Trong mắt chúng mày còn có người lớn không hả?

Trần Thần nói:

- Trong luật hôn nhân có quy định là phải được bố mẹ đồng ý không?

Hạ Thu Đông giận quá, cầm chổi quất túi bụi vào người Trần Thần:

- Đồ ngu! Người khác chưa làm gì mà mày đã quay lại cắn mẹ mày là sao?

Trần Thần cố gắng né tránh! Đàn ông không đấu với đàn bà! Thấy Hạ Thu Đông đã mất cả lý trí, Trần Thần chạy vọt ra ngoài:

- Mẹ chẳng phải không cần con dâu cũng chẳng thích con trai sao? Con đi, con đi cho mẹ vừa lòng, bọn con đều làm mẹ vừa lòng, được chưa? Môt mình mẹ cứ ngồi mà giữ lấy cái nhà to này, lúc không có ai thì hãy nghĩ xem xung quanh mẹ còn những ai? Mẹ có những cái gì?

Hạ Thu Đông đuổi theo ra tới cửa, chửi với sau lưng Trần Thần:

- Cút! Cút hết đi! Bà mày ở một mình càng yên tĩnh.



Mấy ngày sau đó, Hạ Thu Đông đã thực sự đầu hàng trước sự yên tĩnh, gọi điện thoại cho chồng, ông nói phải đi tiếp khách, mặc dù bà biết khách mà ông tiếp không phải là khách trong công việc, nhắn tin cho con trai, con trai nói là khi nào Bạch Như Tuyết về thì anh mới về. Hay nói cách khác là nếu muốn anh về nhà thì buộc phải mời Bạch Như Tuyết về nhà trước, bắt Hạ Thu Đông chủ động gọi điện cho Bạch Như Tuyết chẳng khác nào đòi mạng của bà, cho dù có sai như thế nào thì một bà mẹ chồng cũng không thể nhận lỗi trước mặt con dâu được. Nhưng nếu không nhận lỗi, Hạ Thu Đông cũng không thể không thừa nhận rằng cho dù bà không muốn như thế nào thì Bạch Như Tuyết cũng đã là con dâu nhà họ Trần, dù sao cũng phải tự tìm đường lui cho mình. Mấy ngày hôm nay, Hạ Thu Đông đã đi tới mấy cửa hàng cho thuê thích hợp để mở lớp dạy đàn tranh, nhưng chưa thỏa thuận được với cửa hàng nào, có chỗ giá cả chưa hợp lý, có chỗ thì chủ nhà sợ ồn ào không cho thuê, khiến Hạ Thu Đông đã khó lại càng thêm khó.

Thứ bảy, một đồng nghiệp mời cơm, trong bữa cơm, các đồng nghiệp nhắc tới chuyện này, một người nói:

- Thật là phí cho chị làm ở Cục Văn hóa, về đàn tranh thì chị phải liên hệ với bên làm âm nhạc ấy, chỉ cần có không khí là công ăn việc làm dễ tìm, hai là nhờ bên đấy bồi dưỡng ra chút nhân tài cho thành phố.

Hạ Thu Đông lập tức nghĩ ngay tới Cơ quan văn nghệ quần chúng, mấy năm nay bên đó liên tục mở các lớp dạy nhạc cụ như đàn dương cầm, viôlôn, ghi ta, thi thoảng cũng có lớp nhị hồ, lớp sáo, nhưng chưa bao giờ nghe nói mở lớp đàn tranh. Hạ Thu Đông ngay lập tức gọi điện thoại cho giám đốc Hồ của Cơ quan văn nghệ quần chúng, không ngờ ông Hồ lại bảo bây giờ mấy căn phòng của cơ quan đã cho thuê gần hết, muốn kiếm một phòng trống thì hơi khó. Đặt điện thoại xuống, Hạ Thu Đông lại mặt mày ủ rũ, người đồng nghiệp gợi ý:

- Ông Hồ nói thế thôi, chuyện này sao có thể giải quyết trong điện thoại được? Gì thì gì cũng phải… - Người đồng nghiệp xoa mấy ngón tay vào nhau. - Thời này không có quà, người quen cũng không làm được việc. Vả lại tôi nghe nói bên ông Hồ đang cho xây một tòa nhà mới, ông Trần nhà chị kiểu gì mà chẳng biết chuyện này, làm ở ngân hàng, chắc thế nào cũng dính dáng tới?

Những câu nói của đồng nghiệp khiến Hạ Thu Đông bừng tỉnh, bà quyết định thứ hai sẽ đi tìm ông Hồ, trà rượu nhà mình đâu có thiếu, giả sử ông Hồ còn tham ít thì mấy cây thuốc lá với mấy chai rượu hảo hạng là ngon lành rồi, nếu ông Hồ tham nhiều thì lúc đó mới nhờ tới chồng mình cũng không muộn, chồng bà không coi bà ra gì nhưng chuyện của con trai con dâu thì không thể không lo. Đã quyết định xong, Hạ Thu Đông bỗng thấy cảm khái, nghĩ lại làm bố mẹ ai cũng xót con, con trai con dâu không lo tới mình nhưng trước mặt người ngoài, vẫn phải vì con mà cúi đầu cầu cạnh.

Khi Doãn Kiếm Lan gọi điện thoại tới, Hạ Thu Đông vẫn đang ngồi trên bàn ăn, trong điện thoại, Doãn Kiếm Lan nói, hội mạt chược chiều nay vẫn tiến hành như thường lệ, Hạ Thu Đông chặc lưỡi nói:

- Con gái chị học xong rồi à? Không sợ chúng tôi làm ồn nó sao?

Doãn Kiếm Lan nói:

- Chưa, tới cuối tháng cơ mà. Tôi đã nói với chị rồi, cô gia sư mới mời về hay lắm, tuần trước tôi nghĩ nhiều quá, sợ người ta qua mặt con gái mình, thực ra tôi có ở đó hay không người ta cũng một lòng một dạ dạy cho con mình.

Hạ Thu Đông ừ một tiếng, nói là đúng một giờ sẽ đến luôn.

Ăn trưa xong, Lâm Đan Phong giúp Doãn Kiếm Lan rửa bát, lau chùi nhà bếp, mặc dù Doãn Kiếm Lan không cho cô phải làm những công việc này nhưng Lâm Đan Phong nói ở nhà cô đã làm quen rồi, ở không lại thấy buồn. Buổi trưa, Tạ Tiểu Dục phải ngủ một lát, Doãn Kiếm Lan ngồi trên salon, vừa xoa xoa cái vai tê buốt, vừa bảo Tiểu Phong lại ngồi nghỉ một lát. Lâm Đan Phong vâng một tiếng, đóng cửa phòng bếp lại, rửa tay sạch sẽ rồi tới trước ghế salon, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Doãn Kiếm Lan:

- Bác gái, có phải bác bị đau vai không? Mẹ cháu cũng thế, hình như phụ nữ cứ tới năm mươi tuổi là sẽ thấy cơ thể mệt mỏi.

Doãn Kiếm Lan ngượng ngùng nói:

- Cháu bận rộn từ sáng tới giờ, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, năm nay vừa lập xuân là bác đã thấy vai không được khỏe, bác trai cháu nói là tại bác ở nhà nhiều quá nên mới thế, cũng có khi đúng, con người rảnh rang quá thì sinh lắm bệnh.

Bàn tay Lâm Đan Phong nhẹ nhàng xoa bóp, lòng bàn tay ấm áp khiến Doãn Kiếm Lan cảm thấy cái vai tê buốt giảm đau đi rất nhiều.

Lâm Đan Phong vừa xoa bóp vừa kể cho Doãn Kiếm Lan về tình hình học tập của Tạ Tiểu Dục:

- Bác gái, môn lịch sử cháu đã giúp Tiểu Dục ôn tập được một nửa rồi, kể các câu chuyện lịch sử kết hợp với niên biểu sự kiện lớn giúp em ấy nhớ bài rất nhanh. Tiểu Dục cũng đã học được bảy, tám bài hát tiếng Anh, vì thế cũng thích học tiếng Anh hơn ngày trước nhiều, mấy hôm nữa cháu sẽ giúp em ấy học vài kỹ năng để nhớ từ mới, dạy em ấy học thuộc từng đoạn văn rồi bổ sung thêm ngữ pháp, chắc là tới lúc khai giảng, Tiểu Dục có thể theo kịp bạn bè môn này. Còn mấy môn tự nhiên, cháu đã kiểm tra cơ bản và phương pháp giải toán của em ấy, đều không có vấn đề gì, cháu thấy kiến thức của Tiểu Dục trong mấy môn này khá chắc.

Doãn Kiếm Lan gật đầu liên tục:

- Tiểu Phong, nghe cháu nói thế bác thấy yên tâm hơn nhiều rồi. Cũng nhờ cháu cả, nếu mà mời cháu làm gia sư sớm thì tốt quá, bác đỡ phải mất oan một món tiền lớn, hơn nữa lại không phải lo lắng nhiều. Cháu nói xem, thằng Siêu Phàm nhà bác chẳng quan tâm gì tới việc học của em gái, nếu mà giới thiệu cháu tới sớm thì bác đỡ nhọc công bao nhiêu không? Con trai đúng là vô tâm! Haiz, chuyện bác nhờ cháu, cháu nói với Siêu Phàm chưa?

Tiểu Phong ấp úng, mặt đỏ rần lên:

- Dạ chưa ạ, bác gái, cháu…

Doãn Kiếm Lan an ủi:

- Không phải vội, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Tiểu Phong vội vàng chuyển chủ đề:

- Bác gái, còn một chuyện này nữa, bài văn Tiểu Dục làm xong, cháu sửa lại một chút rồi gửi cho báo, cháu muốn em ấy có thêm động lực để học tập, nếu bài văn của em ấy được đăng báo, sau này sẽ tích cực học văn hơn, như thế Tiểu Dục sẽ không còn thấy ghét môn văn nữa.

- Ừ! Hay lắm! – Doãn Kiếm Lan không ngừng khen ngợi. Những gì mà Tiểu Phong nghĩ và lo lắng cho Tiểu Dục có lẽ còn nhiều hơn người làm mẹ như bà. Tối hôm đó trước khi về nhà, Tiểu Phong còn mang bài văn con gái bà viết qua cho bà xem, lúc đầu Doãn Kiếm Lan không chú ý lắm, chỉ tiện tay đặt lên bàn trà, tiếp tục xem bộ phim Hàn Quốc đang tới chỗ gay cấn. Trước đây bà cũng đã đọc văn con gái làm vài lần, câu trước chẳng ăn nhập chút nào vào câu sau, những bài văn không có kết thúc thực sự không thể thu hút bà bằng bộ phim Hàn Quốc. Xem được nửa bộ phim thì chồng về, lúc gọi chồng vào ăn cơm, bà thấy ông đang ngồi trên salon, chăm chú đọc bài văn của con gái, lúc ngẩng đầu lên, bà nhìn thấy như khóe mắt ông ươn ướt:

- Kiếm Lan, cái này là con gái mình viết hả?

Doãn Kiếm Lan đáp:

- Đúng thế. Vì viết bài văn này mà còn không cho em với Tiểu Phong vào phòng nữa, sao thế? Lại râu ông nọ cắm cằm bà kia hả? Tiểu Phong vừa mới đưa em, em vẫn chưa đọc.

Tạ Chí Viễn đưa bài văn cho bà:

- Em đọc đi, đừng ngày nào cũng chỉ biết theo dõi mấy bộ phim Hàn Quốc khóc lóc thảm thương, chịu khó bỏ công sức vào con cái đi. – Nói rồi Tạ Chí Viễn tắt ti vi, vào phòng ăn dùng bữa tối.

Doãn Kiếm Lan ngạc nhiên nhìn chồng, rồi cầm bài văn của con gái lên, đọc từng câu từng chữ rất cẩn thận, đọc xong, nước mắt bà rơi như mưa. Trong bài văn của mình, nó viết: “Em Hâm Thu và những em nhỏ khác trong Viện phúc lợi vì bị bố mẹ bỏ rơi nên đánh mất một tuổi thơ hạnh phúc và vui vẻ mà lẽ ra các em ấy phải có, những người bạn đồng trang lứa không được hưởng tình yêu của bố mẹ mà phải chịu đựng những đau khổ mà ở độ tuổi đó lẽ ra không cần phải chịu đựng. Lần đầu tiên tôi cảm nhận sâu sắc rằng, tôi hạnh phúc biết bao nhiêu, bố mẹ tôi yêu tôi đến nhường nào, vậy mà trước đây, tôi đón nhận sự quan tâm của mọi người dành cho tôi như một lẽ tự nhiên, hết lần này tới lần khác khiến cho bố mẹ phải tức giận. Bé Hâm Thu và những người bạn nhỏ trong Viện phúc lợi là một tấm gương giúp tôi tỉnh ngộ, tôi sống trong một gia đình hạnh phúc, tôi không có lý do gì để không biết cảm ơn mọi người, không có lý do gì để không trân trọng cuộc sống hiện tại. Bắt đầu từ ngày hôm nay, không những tôi phải học tập thêm nhiều kiến thức mới mà còn phải học cách làm thế nào để yêu bố mẹ, yêu người thân, yêu bạn bè, và phải học cách chia sẻ tình yêu của mình cho những người bạn thiếu thốn tình thương”.

Doãn Kiếm Lan không ngờ con gái mình lại có thể làm văn hay như thế, lưu loát và cảm động như thế. Hài lòng vì con gái cuối cùng cũng trưởng thành, đồng thời bà cũng thấy cảm kích Tiểu Phong, chính Tiểu Phong đã tìm ra chiếc chìa khóa để mở cửa tâm hồn con gái bà, vậy mà bà là mẹ lại mất mười mấy năm trời không thể tìm ra chiếc chìa khóa đó, có lẽ bà đúng như chồng nói, yêu thương con cái không đúng cách? Hoặc là bà căn bản không biết làm thế nào để yêu con mình?

Đêm hôm đó, Doãn Kiếm Lan không hề chợp mắt.



Nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Phong nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay mình, Doãn Kiếm Lan bỗng thấy trong lòng thật chua xót. Con cái bà đã lớn ngần ấy rồi nhưng chưa một lần phục vụ bà như thế, bà càng thấy thích Ngô Tiểu Phong hơn, bèn kéo tay cô nói:

- Tiểu Phong, mấy hôm nữa cháu nói với mẹ cháu, cho cháu làm con gái nuôi của bác nhé, sau này cho dù không làm gia sư cho Tiểu Dục nữa thì bác cũng hy vọng cháu thường xuyên tới nhà chơi.

Lâm Đan Phong ngượng ngùng nói:

- Bác gái, bác tốt quá! Làm con gái của bác chắc chắn là rất hạnh phúc!

Doãn Kiếm Lan nói:

- Thế cứ quyết định vậy nhé. Hôm nào cháu gọi bố mẹ tới, hai nhà đi ăn bữa cơm, lát nữa nói chuyện này cho Tiểu Dục, chắc là nó mừng lắm!

Lâm Đan Phong nói:

- Bác gái, cần gì phải hình thức như thế? Nếu bác thích thì sau này ngày nào cháu cũng tới chơi với bác.

Doãn Kiếm Lan nói:

- Ừ, Tiểu Phong, lát nữa bác sẽ báo tin này cho dì Thu Đông, cho bà ta tức chơi, thế là bác có hai đứa con gái rồi, để bà ta một mình ngồi giữ cậu con trai nghịch ngợm đi.

Lâm Đan Phong hỏi:

- Dì Thu Đông là ai ạ?

Doãn Kiếm Lan nói:

- Ồ, bác mừng quá quên hết cả, cháu không quen đâu, là một người bạn bài của bác, lát nữa họ sẽ tới đây chơi mạt chược, không làm phiền hai chị em học bài đấy chứ?

Lâm Đan Phong nói:

- Không sao đâu ạ, cháu với Tiểu Dục đóng chặt cửa vào, căn nhà to thế này cũng không lo ồn đâu. Bác nên thường xuyên tham gia các hoạt động giải trí, người Nhật Bản nói chơi mạt chược có thể rèn luyện đại não, nghe nói còn có thể giảm bớt nguy cơ mức chứng Alzhelme ở người già.

Doãn Kiếm Lan nói:

- Mọi người ở nhà đều không thích bác chơi mạt chược. Tiểu Phong, chỉ có cháu là hiểu bác thôi. Cháu nói xem, bác giờ rảnh rỗi, cả ngày từ sáng tới tối ngoài việc nhà ra cũng lại làm việc nhà, chán lắm. Chỉ có chút sở thích đó thôi mà họ còn muốn cướp mất của bác.

Lâm Đan Phong mỉm cười:

- Bác gái, Siêu Phàm với Tiểu Dục chắc là vì suy nghĩ cho bác thôi, sợ bác ngồi thời gian dài sẽ khiến vai và cổ bị đau.

Doãn Kiếm Lan nói:

- Nếu bọn chúng thương bác được bằng một nửa cháu thôi thì bác đã mãn nguyện lắm rồi. Thôi muộn rồi, cánh tay của bác cũng đỡ nhiều rồi, cháu vào phòng nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa còn phải dạy cho Tiểu Dục.

Lâm Đan Phong vâng một tiếng rồi rời đi.