Nàng Của Anh

Chương 27: Nhẫn Bạc

Uyển Dư quay mặt đi nhìn Lục Minh Thành: “ Cậu trẻ, cậu làm ơn bảo người giúp cháu đun một cốc cà phê”

Một trà một, Uyển Dự sẽ không chặt đứt cánh tay của Linda, nhưng cô ta đổ cà phê và người cô, bất luận cho Lục Minh thành có đến hay không đến, thì lý cà phê này cô nhất định sẽ hất trả lại.

Hiệu suất làm việc của nhân viên trong quán cà phê rất tốt, rất nhanh quản lý quán cà phê đã sai người bưng lên một cốc cà phê nóng hồi hồi,

Nhìn vào cốc cà phê nóng đang bốc khỏi kia, Linda đương nhiên đoán ra được Uyền Dự muốn làm gì, sắc mặt của cô ta đột nhiên trắng bệch, ly cà phê vừa được đun nóng này, nếu đổ lên người không khác gì bóc đi một lớp da.

Linda bị dọa đến nỗi không chế được bản thân cứ thể run bần bật, nước mắt của cô ta cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, trưng ra vẻ mặt đáng thương nhìn Lục Minh Thành, lại nhìn Uyền Dư, không có ai nói đỡ cho cô ta.

“ Uyền Dư à, cô đừng làm như vậy! Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Vừa nãy là tôi đã quá kích động, không phải là tôi cố ý hắt cà phê vào người cô đâu!”

Linda nhìn thấy Uyển Dư cầm cốc cà phê lên sợ tới nổi không ngừng lùi về phía sau, sợ rằng cốc cà phê nóng này sẽ đổ lên người mình.

“ Bất luận là cô cổ ý hay không cố ý, nỗi đau này tôi cũng nếm thử rồi, bây giờ tôi trả lại nó cho cô!"

Nói xong, Uyển Dư liển cầm cốc cà phê lên, cô cầm một cốc cà phê lớn đầy tức giận hát lên người Linda Cà phê đổ hết lên cánh tay của Linda, Linda hét lên một tiếng đau đớn giống hệt như lợn bị chọc tiết, có ta nhìn vào mắt Uyển Dư, trong người tràn ngập sự căm phẫn tức giận, hận nỗi không thể lăng trí UYển Dư, chỉ ngại là Lục Minh Thành đang có mặt ở đây, cô ta không dám biểu hiện ra ngoài.

Uyển Dư cười lạnh trong lòng một tiếng, hận tôi đi, dù gì thì Linda và Diệp Hiểu Khê từ lâu cũng đã coi cô như cái gai cái nhọt trong mắt, bất luận là cô có làm gì, bọn họ cũng không bao giờ bỏ qua cho cô, như vậy chi bằng cô chủ động ứng chiến.

Tiếng thảm thiết của Linda cực kì khó nghe, Quý

Ngôn xua xua tay tỏ ý bảo thuộc hạ kéo cô ta ra ngoài.

Nghĩ đến việc những gì vừa rồi cô đã làm đều bị Lục

Minh Thành nhìn thấy hết, Uyển Dư liên cảm thấy hơi xấu hổ.

Cô họ khan vài tiếng, ngại ngùng nói với Lục Minh

Thành: " Cậu à, vừa rồi có phải là cháu rất độc ác không?

Đàn ông mà, chắc chắn đều thích những nữ nhân có vẻ mong manh yếu đuổi dựa dẫm người khác, biểu hiện của cô vừa nãy quá mạnh mẽ rồi cũng không biết là cậu trẻ có ghét cô không nữa.

* Gậy ông đập lưng ông, cô làm tốt lắm.

Trong ánh mắt của Lục Minh Thành không hề có chút ghét bỏ nào cả, những lời này đều là cậu ta thật lòng nói ra.

Quý Ngân đứng ở một bên cũng vỗ tay khen cô * Đúng vậy đó bác sĩ Diệp, vừa nãy có thật sự quá ngầu luôn! Cũng chính vì chỉ có động tác quả ngẫu của cô mới có thể khiến cô ta hét lên một cách mê hồn đến như thế mê hồn?"

Khỏe môi Uyển Dư khẽ co giật, cũng có nghĩa là tiếng hét của cô ta khiến Quỷ Ngôn cảm thấy sung sướng.

Lục Minh Thành cứ nắm chặt lấy bàn tay của cô, cái tư thế này, Uyền Dư thật sự cảm thấy rất xấu hổ.

Cô vừa nghĩ muốn Lục Minh Thành bỏ tay cô ra, liền chú ý đến chiếc nhẫn màu bạc mà Lục Minh Thành đeo ở ngón tay trò.

Chiếc nhẫn này, với chiếc nhẫn mà năm năm trước ở khách sạn đó tên trai bao đã đeo lên tay cô hoàn toàn giống nhau,

Người đàn ông buổi tối ngày hôm đó không phải là Hàn Tinh ư, làm thế nào mà cậu trẻ lại có được chiếc nhẫn này?

Vô số những câu hỏi đang nổ bùm bùm trong đầu của Uyển Dư, nó khiến cho có đầu óc choáng váng.

Chẳng lẽ nào, người đàn ông đêm hôm đó là cậu trẻ chăng?!

Uyển Dư mất bình tĩnh nắm chặt lấy cánh tay của Lục

Minh thành, người cô run lẩy bẩy chỉ tay vào chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay cái của Lục Minh

Thành: * Câu trẻ, làm sao mà cậu lại có được chiếc nhẫn này!" “ Tại sao lại hỏi như vậy?"

Lục Minh Thành có chút bối rồi khi nghe câu hỏi của

Uyển Dư " Không Không có gì đâu, chỉ là cháu cảm thấy chiếc nhẫn này đặc biệt trông rất quen, hình như là đã gặp ở đâu đó rồi thì phải."

Uyển Dự lo sợ nếu có cử thể trực tiếp nổ ra chuyện năm năm trước người đàn ông kia đã tặng cho cô chính là chiếc nhẫn màu bạc này thì hơi đường đột quá, cô đành phải khéo léo hỏi lệch đi.

"À, Tiểu Tịnh cũng có một cái nhẫn trông như thế này." Lục Minh Thành suy nghĩ một chút, rồi tiếp tục nói * Có lẽ là cháu đã nhìn thấy qua ở chỗ cậu ấy, cho nên mới cảm thấy quen mắt"

Thì ra là Hàn Tinh cũng có chiếc nhẫn bạc như thế này.

Uyển Dự cảm thấy, hình như trái tim của chính mình vừa mới bay lên một chút liền bị người khác đập cho một cái lại rơi xuống.

Cô biết là, người đàn ông trong cái đêm năm năm khi vừa xuất hiện ý nghĩ này trong đầu trong nháy trước không bao giờ có thể là cậu trẻ được, nhưng mắt đã bị đánh một cái thật đau để tỉnh lại, thật sự là cô cảm thấy có gì đó rất thất vọng.

Vừa nãy hành động của cô mạnh tay quả đã làm ảnh hưởng đến vết thương trên bàn tay, bây giờ hoàn thần lại cô mới cảm nhận được từng cơn đau nhức ùa đến.

Cô đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, bây giờ cô phải nhanh chóng đi xử lí vết thương trên bàn tay của mình trước đã, nếu không trên tay nhất định sẽ mọc lên những cái bọng nước, như thế thì sẽ rất rắc rối.

" Cậu à, chuyện ngày hôm nay cháu cảm ơn cậu nhiều, cháu xin phép quay lại bệnh việc trước đây!"

Nói xong, Uyển Dư nhanh chóng quay người định đi ra khỏi quán cà phê.

Lục Minh Thành đưa tay ra dứt khoát cầm chặt tay của cô: * Cô bị thương rồi, để tôi giúp cô xử lí vết thương!"

Ngữ khí không hề muốn thương lượng một chút nào khiển Uyển Dư hoàn toàn không biết phải làm sao để từ chối được, trong lúc hoảng hốt thì cô đã bị Lục Minh thành kéo đến phòng vệ sinh của quán cà phê mất rồi, anh ta mở vòi nước ra cử thể từng chút một dùng nước lạnh xả lên vết bỏng trên tay của cô ấy.

Cách tốt nhất để xử lí vết thương do bị bỏng, quả thực là dùng nước lạnh làm dịu vết thường, sau đó mới bôi thuốc lên, Uyển Dư không ngờ được là cách xử lí vết thương của Lục Minh Thành lại có thể chuyên nghiệp đến vậy.

Từng động tác của anh ta thật sự đều rất cẩn thận, người ta đã nói là, người đàn ông cẩn thận, tỉ mi là mê hoặc nhất, đúng thế, bình thường cậu trẻ đã rất hấp dẫn rồi, khi tỉ mi như thế mê hoặc đến chết người.

Uyền Dư có chút si mê ngắm nhìn gương mặt anh tuần được ông trời ưu ái của Lục Minh Thành, cô ý thức được bàn thân đã lại vượt qua giới hạn rồi, Uyền Dự iền vội vàng quay mặt đi hướng khác.

“ Chuyện của tối hôm qua, tôi xin lỗi."

Giọng nói của Lục Minh Thành đột nhiên vang lên bên tại của Uyên Dư Uyển Dưbỗng chốc lặng người, lấy lại ý thức xoáy mặt lại: " Cái gì cơ?"

Uyển Dư không ngờ Lục Minh Thành cũng xoay mặt lại, cô cứ thể quay lại, mỗi cô trùng hợp lướt qua môi của anh, không khí xung quanh trong phút chốc trở nên vô cùng ái muội..

  • Trước
  • Tiếp