- Hacmonica!- Giọng cô nhỏ nhẹ tựa như gió thoảng nhưng lại lạnh như tản băng. Đôi mắt đen láy xinh đẹp ấy ánh lên một tua nhói đau. Nhưng cô không hề biểu hiện.
- Mia...! Mình...mình...- Cô gái trẻ run rẩy như chú cún nhỏ.
- Tuệ Vân cô đã quá khinh địch rồi. Cô nghĩ cô là ai chứ? Cô muốn phản lại tôi, phản lại những người đã yêu thương cô như người thân, luôn bảo vệ cô để chạy theo một tình yêu mù quáng với hắn và danh vọng, tiền bạc. Tôi không thể ngờ được ngày này sẽ xảy ra. Không thể ngờ người bạn thân, người em gái ngấy thơ của tôi lại dám làm chuyện này!- Mia lãnh đạm nhìn Hacmonica trong ánh đèn như pha lê.