Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 7

Trì Noãn nức nở một tiếng thật dài.

Nhân viên quán trà sữa bên cạnh thấy Cố Ninh Tư mang theo ví tiền trở lại, hiểu ý cười nói: "Bạn học của em sợ em xảy ra chuyện, à không, em ấy đang gọi 110."

Nói rồi liền quay lại quán lấy trà sữa mà hai cô đã gọi trước đó.

Cố Ninh Tư không tự nhiên quay đầu đi: "Tôi không sao, cậu kiểm tra thử ví tiền đi."

Trì Noãn mở ví và kéo khóa kéo, ngón tay chạm vào bức ảnh nhỏ bên trong.

Cố Ninh Tư ở đây, ảnh của ba mẹ cũng ở đây.

Nỗi chua xót trong lòng trào ra, Trì Noãn hít vào một hơi, nước mắt lũ lượt rơi xuống.

"Này, cậu..." Cố Ninh Tư ngơ ngác nhìn cô.

Đúng lúc này Từ Đan gọi điện tới, tiếng rít gào vang lên: "Noãn Noãn, cậu đâu rồi? Ký túc xá đóng cửa rồi kìa!"

Trì Noãn cố nén tiếng nức nở, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể nói: "Hôm nay anh trai đến thăm mình, ăn tối nên hơi muộn..."

Từ Đan thần kinh thô, cũng không nhận ra manh mối gì từ giọng nói của Trì Noãn, nàng "ồ" một tiếng rồi nói: "Vậy tối nay cậu ở đâu? Ngày mai kịp đi học không?"

Trì Noãn: "..."

Sau khi cúp máy, thời gian hiển thị trên điện thoại đã là 9 giờ 32 phút.

Gió đêm thổi tới, Trì Noãn lạnh lẽo rùng mình.

Tiếng của nhân viên quán trà sữa vang lên: "Hồng trà macchiato đã xong, bạn muốn uống ngay hay mang về ạ?"

...

Dưới ánh đèn đường, Trì Noãn đang uống trà sữa, Cố Ninh Tư cắn ống hút uống hai ngụm rồi hỏi cô: "Cậu không thể về trường à?"

Trì Noãn gật đầu, trên mặt cô vẫn còn dấu vết khóc, khóe mắt và mũi đều đỏ bừng. Mái tóc đuôi ngựa buông xõa sau gáy, tóc mai khẽ lay động trong gió đêm.

Cô nói: "Mình vẫn chưa làm xong bài tập."

Cố Ninh Tư: "..."

"Cố Ninh Tư." Cô gọi tên nàng, "Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, đã làm phiền cậu từ tiết thể dục đến giờ. Vừa rồi cũng vậy..."

Cố Ninh Tư không nói gì.

"Cảm ơn cậu, mình thật sự rất cảm kích cậu."

Cố Ninh Tư: "Biết rồi."

Hai người uống trà sữa xong, Cố Ninh Tư ném cốc vào thùng rác rồi xoay người hỏi Trì Noãn: "Cậu có muốn đến nhà tôi làm bài tập không?"

...

Nhất trung là trường cao trung tốt nhất Vân Thành, nhà ở gần trường Nhất trung đều là tấc đất tấc vàng.

Cố Ninh Tư quét vân tay rồi dẫn Trì Noãn vào sân.

Bên trong biệt thự không có chút ánh đèn.

Hai người đi qua một khoảng sân không nhỏ, Cố Ninh Tư mở cửa nhà rồi ra hiệu cho Trì Noãn vào.

Đèn cảm ứng âm thanh bật sáng, máy sưởi trong nhà tranh nhau hoạt động.

Cố Ninh Tư tháo giày, nàng đi chân trần trên thảm, vừa đi vừa cởi áo khoác.

Trì Noãn có chút lo lắng nhìn xung quanh, hỏi: "Cô chú không có ở nhà sao?"

Cố Ninh Tư bật đèn sàn trong phòng khách lên, một chú mèo xanh béo ú từ trên sô pha nhảy xuống, vừa cọ vào ống quần nàng vừa kêu meo meo.

Cố Ninh Tư nói: "Tôi sống một mình."

Nàng bước tới dưới cửa sổ, thêm một ít thức ăn mèo vào bát.

Chú mèo xanh vẫy đuôi, bắt đầu vui vẻ ăn.

Sống một mình? Vậy lần trước nàng bị sốt, lẽ nào là tự chăm sóc mình sao? Trì Noãn có hơi hối hận, lúc trước nên hỏi nhiều hơn mới phải. Giờ mà nhắc lại chuyện này thì không khỏi đạo đức giả, cô đành hỏi nàng: "Cậu sống một mình có sợ không?"

Cố Ninh Tư nói: "Không."

Căn phòng rất ấm áp, Trì Noãn cũng cởi đ ồng phục, lộ ra áo len màu trắng bên trong. Cô thấy vẫn có chút nóng, liền xắn tay áo lên.

Cố Ninh Tư dời tầm mắt, nói: "Cậu muốn làm bài tập trước à?"

Trì Noãn nói "ừm".

Cố Ninh Tư đưa Trì Noãn vào phòng mình, sau đó hạ chiếc đèn treo trên bàn xuống. Trì Noãn theo nàng vào phòng, phát hiện phòng của Cố Ninh Tư rất giống con người nàng, từ màu sắc đồ đạc cho đến hoa văn ga trải giường, khắp nơi đều toát lên vẻ lạnh lẽo.

Trì Noãn lấy bài tập trong cặp ra, tựa người vào bàn và bắt đầu viết.

Cố Ninh Tư chuẩn bị đồ ngủ đi ra ngoài tắm.

"Cậu không làm bài sao?" Trì Noãn hỏi nàng.

Cố Ninh Tư im lặng.

"..." À rồi, Trì Noãn gật gù, Cố Ninh Tư mở cửa đi ra ngoài.

Mèo xanh đã ăn no liền vào phòng qua khe cửa, rón rén đến gần Trì Noãn rồi nhảy lên một phát, dùng ghế làm cầu nối mà nhảy tới bàn học.

Trì Noãn giật mình, sau khi thấy rõ là nó thì liền đưa tay xoa xoa cái đầu xù lông của nó.

Mèo xanh không sợ người lạ, từ cổ họng phát ra tiếng kêu thỏa mãn rồi nằm ngủ gật trên cặp sách của Trì Noãn.

Trì Noãn làm bài tập được một lúc liền liếc nhìn chú mèo xanh mũm mĩm vài lần.

- ---- Thì ra Cố Ninh Tư thích mèo à? Nghĩ đến đây, khóe miệng Trì Noãn không khỏi nâng lên, nhìn bề ngoài Cố Ninh Tư lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng thực ra lại rất tốt bụng, chẳng trách nàng sẽ thích mấy con vật nhỏ mềm mại dính người này.

Trì Noãn đang cẩn thận dùng cán bút chơi đùa với râu mèo thì Cố Ninh Tư đã tắm xong và mở cửa bước vào. Nàng ngồi xuống phía bên kia bàn học, xem điện thoại rồi hỏi Trì Noãn: "Ngày mai cậu định mấy giờ đến trường?"

Tóc nàng chưa sấy khô hẳn, cổ áo ngủ hơi thấp để lộ xương quai xanh, Trì Noãn phát hiện trên xương quai xanh bên phải của nàng có một nốt ruồi rất nhỏ.

Trì Noãn đáp: "... Trước 7 giờ đi, mình muốn tự học sớm."

Cố Ninh Tư gõ mấy chữ vào điện thoại, lại hỏi: "Bữa sáng cậu ăn gì?"

Trì Noãn nói: "Gì cũng được, mình không kén ăn."

Mèo xanh kêu "meo" một tiếng, lạch bạch đến gần tay Cố Ninh Tư cầu xoa xoa. Cố Ninh Tư sờ nó vài cái rồi đặt điện thoại xuống.

Trì Noãn tiếp tục làm bài tập, điện thoại Cố Ninh Tư sáng lên.

Chữ "Thìa" liên tục nhấp nháy trên màn hình.

Trì Noãn nhìn Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư cũng ngẩng đầu nhìn Trì Noãn.

Trì Noãn nói: "... Cậu không tiếp sao? Đã tìm cậu từ lúc ăn tối rồi, chắc là có việc gấp đấy?"

Cố Ninh Tư nói: "Không tiếp, phiền."

Dứt lời, nàng trực tiếp cúp máy.

Người ở đầu dây bên kia dường như rất hiểu tính tình của Cố Ninh Tư, sau khi bị cúp máy cũng không gọi lại nữa.

Trước 11 giờ, Trì Noãn đã làm xong bài tập.

Sau khi thu dọn cặp sách và trả ghế về vị trí cũ, Trì Noãn xoay người lại thì thấy Cố Ninh Tư đang tựa vào đầu giường xem tạp chí.

Ánh sáng và bóng tối chạm khắc nên những đường nét nhu hòa trên khuôn mặt nàng.

Trì Noãn đứng đó một lúc Cố Ninh Tư mới nhận ra, nàng ngẩng đầu khỏi cuốn tạp chí: "Cậu làm bài xong rồi?"

Trì Noãn gật đầu.

Cố Ninh Tư đóng tạp chí và xuống giường, nàng chỉnh lại cổ áo bị lệch, hỏi Trì Noãn: "Có muốn tắm trước khi ngủ không?"

Trì Noãn nói: "Được."

Cố Ninh Tư đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ khác, khoát lên khuỷu tay rồi đưa Trì Noãn đi tắm.

Sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước, nàng chỉ cho Trì Noãn vị trí của những đồ dùng vệ sinh cá nhân, rồi xác nhận với Trì Noãn: "Cậu ngủ cùng tôi hay để tôi dọn dẹp phòng cho khách một chút?"

Trì Noãn không muốn làm phiền Cố Ninh Tư nên liền không chút nghĩ ngợi nói: "Ngủ cùng cậu đi."

Nói rồi cô tháo dây buộc tóc và cởi áo len.

Cố Ninh Tư nhẹ nhàng đóng cửa lại.

...

Mèo xanh đã quay về ổ mèo nhỏ của nó và ngủ say như chết.

Trì Noãn cùng Cố Ninh Tư nằm cạnh nhau trên giường, đèn trong phòng đã tắt, rèm cửa chỉ là một lớp vải mỏng, có ánh trăng mờ nhạt từ bên ngoài rọi vào.

Trì Noãn cảm thấy lưng có hơi ngứa, liền đưa tay gãi.

Trong không gian yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng sột soạt của quần áo và ga giường.

Cố Ninh Tư hỏi: "Sao thế?"

Trì Noãn thành thật nói: "Lưng mình ngứa..."

Cố Ninh Tư do dự một lát rồi quay sang Trì Noãn. Trì Noãn hiểu ý, cũng quay người lại.

Tay Cố Ninh Tư xuyên qua áo ngủ đặt trên lưng Trì Noãn.

Trì Noãn thoải mái nhắm mắt lại, ngáp một cái gọi tên nàng: "Cố Ninh Tư."

Cố Ninh Tư: "Ừm."

Giọng Trì Noãn dịu đi: "Cậu đặt báo thức chưa..."

Cố Ninh Tư: "Rồi."

Trì Noãn: "Ừm..."

Trì Noãn chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, hơn 6 giờ, đồng hồ báo thức reo lên.

Cố Ninh Tư tắt báo thức và rời giường trước, Trì Noãn cũng đã tỉnh rồi, nhưng vẫn cứ nhắm mắt không dậy. Trong chăn, trên gối đều tràn ngập mùi hương của Cố Ninh Tư.

Trì Noãn cảm thấy rất thơm, nên thi thoảng lại ngửi một chút.

Tiếng chuông cửa trong sân vang lên, sau đó dường như có tiếng nói chuyện và đóng mở cửa.

Trì Noãn mở mắt ra, biết nếu còn không dậy thì sẽ muộn nên liền xuống giường, cô gấp chăn gối gọn gàng lại, rồi cởi đ ồ ngủ thay thành quần áo của mình.

Cố Ninh Tư ở bên ngoài gõ cửa: "Ăn sáng thôi."

Trì Noãn cẩn thận mặc áo len xuống khỏi đầu: "Đến ngay!"

Cô ra khỏi phòng, đánh răng rửa mặt, thắt bím tóc rồi vào phòng khách ăn sáng.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, mới hơn 6 giờ, ánh nắng đã xuyên qua cửa kính và chiếu vào sàn nhà trong phòng khách.

Mèo xanh tắm mình trong ánh nắng và chơi đùa với quả cầu nhỏ của nó.

Cố Ninh Tư mặc một chiếc áo len rộng rãi, ngồi ở một bên bàn uống sữa tươi.

"Chào buổi sáng, Cố Ninh Tư." Trì Noãn mỉm cười bước tới, sau đó liền... Có chút sửng sốt.

Bữa sáng trên bàn vô cùng phong phú, từ bánh mì sữa nướng đến bánh bao hấp sữa đậu nành, từ mì hoành thánh đến cháo và các món ăn kèm... Tất cả bày ra chiếm hết nửa bàn.

Cố Ninh Tư: "Ngồi đi."

Trì Noãn: "Những món này không phải là cậu... Làm đâu nhỉ?" Nàng cũng mới rời giường không lâu, sao lại có thời gian làm những món này?

Cố Ninh Tư thành thật gật đầu: "Gọi đồ ăn."

Nhưng nhiều như vậy, hai người ăn đâu hết... Nghĩ đến đây, Trì Noãn ngồi xuống, chọn một bát cháo mà ăn.

Cháo rất thơm và mềm, Cố Ninh Tư chuyển đ ĩa đồ ăn kèm với cháo đến tay Trì Noãn. Các món ăn kèm được bày biện rất cẩn thận, Trì Noãn cũng không rõ là món gì, cô nếm thử một miếng, lông mày gần như muốn rụng hết.

Món này ngon quá đi!

Có những món ăn kèm vừa đẹp mắt vừa ngon, cô bất giác ăn sạch một bát cháo. Nhưng Cố Ninh Tư chỉ uống chút sữa bò, sau đó lại xé nửa miếng bánh mì, dường như khẩu vị không tốt lắm.

Trì Noãn không khỏi liếc nhìn mì hoành thánh.

Những miếng hoành thánh với lớp vỏ mỏng và đầy ắp nhân trôi bồng bềnh trong chiếc bát xanh, khói bốc nghi ngút, dù nhìn kiểu gì cũng thích.

Có lẽ vì ánh mắt của Trì Noãn quá trực tiếp nên Cố Ninh Tư đã đặt bát mì hoành thánh đến trước mặt cô.

Trì Noãn xấu hổ nếm thử một miếng hoành thánh, nghiêm túc khen ngợi thức ăn với Cố Ninh Tư: "Bữa sáng ở chỗ này ăn rất ngon. Cháo ngon, đồ ăn kèm cũng ngon, mùi vị mì hoành thánh cũng rất tuyệt!"

Cố Ninh Tư nói: "Thật sao?"

Trì Noãn dùng thìa múc hoành thánh lên: "Không tin thì cậu thử xem?"

Cố Ninh Tư nhìn cô rồi từ từ lại gần.

Trì Noãn không hiểu sao tim mình lại chợt lạc mất nửa nhịp.

Cố Ninh Tư nắm lấy tay Trì Noãn ăn hoành thánh. Sau khi nhai kỹ nuốt chậm, nàng hỏi Trì Noãn: "Cậu có muốn thử hết mấy món này không?"

Trì Noãn lắc đầu: "Mình no, mình no rồi." Cô không khỏi nói lắp.

Khi đến trường và vào lớp, Từ Đan nói: "Mặt trời mọc hướng tây à, Cố Ninh Tư không đến muộn đã là nể mặt lão sư rồi, vậy mà hôm nay còn đi học sớm?"

Trì Noãn ngồi trên ghế, chậm rãi lấy sách vở ra.

Từ Đan vừa soi gương vừa nói: "Cơ mà cũng phải nói, Cố Ninh Tư thật sự rất có nghĩa khí. Hôm qua bọn mình đưa cậu đến phòng y tế, Đỗ Mẫn liền nhắn tin nói tiết tự học đã bị lão Mạc chiếm đóng, hình như là muốn làm kiểm tra. Mình đang lo đây, haiz, Cố Ninh Tư trực tiếp bỏ bài kiểm tra rồi."

Từ Đan đóng gương nhỏ lại: "Được rồi, từ giờ Cố Ninh Tư sẽ là người của chúng ta."

Trì Noãn quay đầu, Cố Ninh Tư đã gục xuống bàn bắt đầu ngủ bù rồi.