Nàng Ấy Là Văn Thanh - Hành Chi

Chương 9

Huynh ấy cũng đã đến tuổi phải lấy vợ, nhưng muốn dựa vào cha ta và mẹ huynh ấy để dành của hồi môn cho chàng thì quả là không thể nào.

Huynh ấy lại đưa hết tiền cho ta, bảo ta dành làm của hồi môn, mọi người nói chàng ngốc hay không ngốc?

Ta lấy ra một túi lụa màu chàm, cho vào một ít bạc vụn và tiền đồng rồi treo lên cho chàng.

“Bây giờ huynh đã làm quan, cũng phải giao tiếp, không thể lúc nào cũng ăn của người khác, không phải sao? Của hồi môn của ta đã dành đủ từ lâu rồi, số tiền này cứ để dùng trong nhà đi!”

Giờ thì trong nhà cũng không cần đến tiền của huynh ấy, số tiền này cứ để dành cho huynh ấy lấy vợ.

Mẹ Tống Tấn bắt đầu đi lại nhiều hơn, mỗi khi có ai đưa thiếp mời, phần lớn là bà đều đi.

Ông nội nói với ta: “Con nghĩ hắn ngốc, nhưng thật ra hắn rất khôn khéo! Trong mắt các phu nhân và tiểu thư, Tống Tấn là một người rất được ưa chuộng. Nếu mẹ hắn không lo liệu, thì còn đợi đến khi nào nữa?”

“Giờ hắn đã làm quan, cũng đã đến tuổi đội mũ trưởng thành, tiền đồ lại vô hạn.”

“Giờ chỉ còn thiếu mỗi việc lấy vợ.”

Nghe những lời này, không hiểu vì sao, ta trằn trọc cả đêm không ngủ được, n.g.ự.c ngột ngạt khó chịu.

Tháng sáu, hoa đỗ quyên nở rộ, bé Mãn Mãn đã được gần tám tháng, vịn vào mép giường đứng rất vững vàng.

Bé chỉ biết gọi một từ duy nhất là “tỷ”.

Bé đã cai sữa, ăn cháo và thức ăn mềm, ta giữ lại v.ú nuôi để chăm sóc bé.

Mẹ Tống Tấn cử Ngụy bà bà đến nói rằng muốn quản gia, thân phận chủ mẫu quản gia đương nhiên là danh chính ngôn thuận.

Ta giao quyền quản gia ra, hỏi Ngụy bà bà có muốn đón bé Mãn Mãn về không, bà chỉ nói: “Phu nhân không đề cập,” rồi xong chuyện.

Ông nội muốn lên điền trang, nên ta đưa ông nội, bé Mãn Mãn và v.ú nuôi cùng đi.

Khi còn nhỏ, ta theo mẹ trồng rau, chỉ thấy rằng trên đời này không có thứ gì đáng tin cậy bằng đất đai, chỉ cần ta chăm chỉ, nó sẽ đền đáp ta.

Điền trang nuôi gà vịt, Mãn Mãn ngày nào cũng đòi đi xem, v.ú nuôi ôm không nổi, nếu bé biết chạy, chắc đã tự mình đuổi theo rồi.

Khoảng mười ngày sau, Tống Tấn đến.

Huynh ấy đến lúc hoàng hôn, ánh chiều tà phía chân trời, ta ngồi trong sân cầm quạt thẫn thờ.

Huynh ấy chỉ mặc một chiếc áo bào trắng mỏng, nét mặt thêm phần kiên nghị lạnh lùng.

“Văn Thanh.” Huynh ấy gọi ta.

Ta ngây ngốc nhìn huynh ấy, không biết đang nghĩ gì, nhất thời quên trả lời.

Huynh ấy đứng trước mặt ta, cúi xuống nhìn, không hiểu sao ta lại cảm thấy chột dạ, không dám nhìn thẳng huynh ấy.

Đêm qua, ta mơ một giấc mộng, trong mộng ta và một người cùng nhau ân ái.

Áo cưới đỏ rực, vai rung động, những giọt mồ hôi chực rơi, cùng với đôi mắt dài đỏ thẫm của huynh ấy.

Khi tỉnh dậy, cổ ta đầy mồ hôi nhớp nháp, ta dùng tay nhẹ nhàng lau, lòng bàn tay ướt đẫm.

Hừ!

“Văn Thanh?” Huynh ấy lại gọi.

“À, sao chuynh lại đến đây?”

“Ta đói rồi, còn cơm không?”

Ta thở phào nhẹ nhõm, gật đầu rồi vào bếp.

Không hiểu vì sao mình lại mơ giấc mộng ấy, mà huynh ấy lại xuất hiện đúng lúc này.

Chúng ta ở điền trang đến cuối năm, huynh ấy thỉnh thoảng đến, ta tránh mặt, chẳng nói được mấy câu.

Qua năm mới, ta đã mười bảy, nên tránh hiềm nghi mới phải.

Ông nội đưa chúng ta về nhà, nói rằng sau năm mới ông sẽ đi lại nhiều, phải định hôn sự cho ta.

Việc này ông không yên tâm giao cho ai cả.

Trong lòng ta trống rỗng, nhưng cô nương nào mà chẳng phải lấy chồng?

Nhà cửa vẫn như cũ, ta bế bé Mãn Mãn đến tìm mẹ bé.

Bà ngồi xếp bằng trên giường, nghiêm chỉnh gảy bàn tính.

Thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt, tiểu thư khuê các nghe thấy tiếng bạc còn thấy bẩn tai, nay lại có ngày này?

Nghe nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mới mấy ngày, bà đã thay đổi sao?

Bà chưa từng nhìn ta bằng ánh mắt chính diện.