Nan Từ

Chương 102

Thiệu gia nghênh đón một tin tốt.

Thiệu gia tiểu công tử 24 tuổi, hôm nay chuẩn bị giải quyết đại sự cả đời.

Ba mẹ Thiệu đang đi du lịch nước ngoài đều bỏ hết mọi thứ nhanh chóng trở về, đừng nói là Thiệu tổng và Điền Điềm chỉ đang làm việc trong công ty.

Tất cả thành viên trong gia đình đều trở về nhà cũ, ngồi hết trên ghế sofa.

——————

【 Tư An tiên sinh: Would you marry me? @ Thiệu nhị công tử 】

【 Thiệu nhị công tử:?? @ Tư An tiên sinh? 】

Điền Điềm ngồi lướt điện thoại, nhìn thấy đôi tình nhân nhỏ lớn mật kia, cảm thấy thời đại thật sự đã thay đổi rồi.

Lướt xuống phần bình luận bên dưới, số lượng fans vui vẻ ăn đường cùng với những câu chúc mừng không ngớt kia, thật sự nhiều hơn quá nhiều so với số lượng bình luận ác ý của nhóm antifans. Đến người qua đường đa số đều là chúc phúc, tình cờ có vài bình luận không mấy xuôi tai cũng rất nhanh bị nhấn chìm trong biển bình luận này.

"Nói đến lễ cưới, em và Tiểu Hàm đã tính xong hết rồi, tụi em cũng sẽ chuẩn bị bay qua Đan Mạch, muốn hỏi ý kiến của anh hai và đại Điền."

"Ý kiến của bọn anh đối với mấy đứa nhiều nhất cũng chỉ là kiến nghị, chủ yếu vẫn là tùy hai đứa quyết định thôi, đúng không tiểu Điềm?" Thiệu Huy mở miệng, vỗ vỗ cánh tay đang cầm điện thoại của Điền Điềm, kéo lực chú ý của y về, "Em thấy như thế nào?"

"Không sai." Điền Điềm thả điện thoại trong tay xuống, dựa lên cánh tay Thiệu Huy, cười với Thiệu Hàm rồi nói, "Chuyện lớn như thế này, đương nhiên suy tính của hai đứa mới là quan trọng nhất rồi."

"Anh Điền." Ánh mắt của Thiệu tiểu thiếu gia quét qua quét lại trên người Điền Điềm và Thiệu Huy, nhìn cách hai người bọn họ tự nhiên thân mật với nhau như vậy, híp mắt nói, "Anh nhớ nhắc nhở anh em nha, có cuồng công việc đến như thế nào cũng nhớ dành ra ít nhất cũng phải mấy tiếng cho em đó, em kết hôn anh ấy không thể vắng mặt được đâu."

"Đương nhiên rồi." Điền Điềm cười híp mắt, "Đại sự cả đời của tiểu thiếu gia nhà chúng ta, như thế nào đi nữa cũng không thể bỏ qua được."

Điền Điềm nói xong liếc nhìn Thiệu Huy: "Thiệu tổng, ngài nói có phải hay không?"

Thiệu Huy gật gật đầu, khóe miệng cũng mang theo ý cười: "Đều nghe theo em."

"Mấy đứa, mau qua đây, lễ phục phải lựa cái nào đây." Mẹ Thiệu đánh gãy cuộc nói chuyện của họ, chỉ vào bản thiết kế trên giấy hỏi, "Mẹ đã liên lạc vài nhà thiết kế giùm các con rồi, các con mau qua đây nhìn xem mình thích kiểu nào đi."

Thiệu Hàm vui vẻ đi qua bên kia, mẹ Thiệu có ý đồ riêng mà nhìn Điền Điềm.

"Sao vậy mẹ?" Điền Điềm chỉ vào mình và Thiệu Huy, "Tụi con cũng phải qua nhìn sao?"

Mẹ Thiệu nói: "Dĩ nhiên rồi, hai người các con là mặt mũi của Thiệu gia chúng ta nha, đến lúc đó cả quá trình đều được quay phim lại, hai đứa phải làm mẹ nở mày nở mặt mới được!"

"Con biết rồi, mẹ." Thiệu Huy tiếp lời, lại lập tức chuyển sang đề tài khác.

——————

Thiệu Hàm tiểu thiếu gia sắp kết hôn, Thiệu gia trên dưới đều bận rộn. Bởi vì tính chất công việc của hai người đều là đứng trước ánh đèn sân khấu, công tác truyền thông cũng cần chuẩn bị rất nhiều.

Thiệu Huy phát hiện, so với người anh ruột như hắn đây, Điền Điềm lại càng để tâm hơn.

"Em nên nghỉ ngơi rồi nha." Thiệu Huy ôm chầm lấy người đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho mặc xong quần áo, cực kỳ muốn ném cái laptop trong tay y đi, "Tiểu Điềm, đã qua 12 giờ đêm rồi."

"Chờ một chút, để em làm xong bảng so sánh mấy địa điểm tổ chức kết hôn đã, em phải gửi qua cho tiểu Hàm nữa." Điền Điềm mắt nhìn thẳng, hết sức chuyên chú gõ chữ trên bàn phím, mắt kính đều đã trượt đến chóp mũi cũng không kịp chỉnh lại, "Anh ngủ trước đi."

Thiệu Huy nhìn những văn kiện Điền Điềm đã làm trước đó, từ phong thổ, người địa phương, ẩm thực, nơi dừng chân, mỗi mặt đều được khái quát tỉ mỉ.

Hắn nghiêm túc xem một chút, phát hiện giáo đường lúc trước bọn họ cử hành lễ cưới cũng ở trong danh sách, hắn xem tư liệu đó một chút, lại nhìn ngón tay đeo nhẫn bên trái của Điền Điềm đến bây giờ vẫn còn trống rỗng, đưa tay xoa xoa chiếc nhẫn bên tay phải của Điền Điềm, nắm lấy đầu ngón tay y, hôn lên mu bàn tay u một cái.

"Anh làm gì vậy?" Điền Điềm muốn rút tay về lại không thể, một tay Thiệu Huy nắm lấy tay y, một tay nhanh chóng gỡ xuống mắt kính của y, "Anh đừng quậy nữa mà, em sắp làm xong rồi."

"Để mai rồi làm." Thiệu Huy hôn lên má Điền Điềm, lại hôn lên mắt y một cái, "Nếu em không nghỉ ngơi tốt, ngày mai lại nhức đầu cho coi."

"Anh Huy..." Điền Điềm bị Thiệu Huy quậy phá đến hết cách, chỉ có thể ôm Thiệu Huy một cái coi như động viên, nói: "Anh chờ em một chút, em lập tức... Ai!"

Thiệu Huy tắt đèn, nhất thời căn phòng tối đen như mực.

Hắn vươn mình một cái ấn Điền Điềm vào trong chăn.

"Ngủ!"

"Anh thật sự rất vô lại nha..." Điền Điềm bị cướp laptop, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm bất động, "Lúc này em ngủ không được."

"Ngủ không được?"

Thiệu Huy đột nhiên nở nụ cười.

"Này! Tay anh đặt ở đâu vậy! Này!" Sắc mặt Điền Điềm lập tức thay đổi, lại không thể thoát ra, rất nhanh bị trấn áp xuống.

Giường đôi này chất lượng rất tốt, lay động mạnh đến đâu cũng sẽ không phát ra tiếng, chỉ là tình cờ, từ trong chăn truyền ra một chút rên rỉ nghẹn ngào nhỏ bé không đáng kể, cũng không biết đã phải chịu ủy khuất như thế nào.

Tuy đang là ngày thu, trong phòng ngủ nhà Thiệu tổng hiện tại lại là "cảnh xuân" đẹp đẽ.

Editor: tui đã có thể chắc chắn, đây là thanh thủy văn:).

P/S: đếm ngược còn 2 chương nữa (╥_╥)