Nam Vu

Chương 9: Thác nước trên không

Tựa lên tảng đá, tim Hà Ninh đập như trống, đầu óc choáng váng.

Tiếng hô giết xa dần, Hà Ninh lớn gan thò đầu ra khỏi tảng đá, trừ một đống cát mù, chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ.

Lỗ tai vẫn ùng ùng, cổ họng khô cháy, thử đứng lên, nhưng hai chân mềm nhũn, lại ngã xuống đất. Lúc này mới nhớ ra, lại cả ngày không ăn gì, rồi liên tiếp bị dọa, nước cũng chưa uống một hớp.

Xoa xoa mặt, y muốn mình tỉnh táo một chút, trừ để mắt càng hoa, hiệu quả không lớn lắm.

Bất đắc dĩ, không có đồ ăn, cách duy nhất chính là uống nước, ít nhất phải chống đỡ tới khi y tìm được thằn lằn xanh, hoặc về tới hoang thành. Quyền trượng mang y bay bao xa, Hà Ninh không có bao nhiêu khái niệm, nhưng hướng về hoang thành thì lại đặc biệt rõ ràng.

Đặc biệt là hiện tại, chỉ cần nhắm mắt lại, hồ nước màu trắng, kiến trúc cổ xưa, cột đá cao to, đỉnh vòm có họa tiết, không có cái nào không hiển thị trước mắt.

Khiến Hà Ninh phải kinh ngạc là, tất cả những gì thấy trong hoang thành trước đó, lúc hốt hoảng còn cho là ảo ảnh sa mạc, giờ lại đang dần rõ ràng trong ký ức.

Chợ phiên náo nhiệt, kiến trúc mang theo phong tình nước ngoài, vũ nương xinh đẹp, tiểu thương trả giá, thương nhân dắt lạc đà, mỗi một chi tiết, mỗi một gương mặt, giống như hiển hiện trước mắt. Y cũng đang ở trong đó, một thành viên của cảnh tượng phồn hoa.

Bóng người tóc đen đã từng xuất hiện trong đầu cũng không còn mơ hồ, gương mặt như nhìn trong gương, thân hình thon dài nhưng hơi gầy, ngồi trên lưng một con thằn lằn màu lửa đỏ. Khác với thằn lằn xanh và thằn lằn đen, sau lưng thằn lằn đỏ có mọc đôi cánh, mở rộng, mang người tóc đen bào đen bay lên không, trong tầng mây, tay người đó cầm quyền trượng màu bạc, đang phát ra một tia sáng vàng dịu hòa…

Hà Ninh dùng sức lắc đầu, vỗ mình hai cái, càng nghĩ càng thấy không đúng, từ khi tới hoang thành, y đã trở nên khác thường.

Nghĩ tiếp cũng chỉ thêm nhiễu loạn, không bằng sớm hồi phục thể lực, nhanh chóng động người. Bất kể là ai thắng, cái người ngồi trên lưng thằn lằn đen và nhân huynh sai sử long ưng, đều không phải đồ lương thiện. Nhìn sang hướng bụi bốc cao, ngay cả bóng dáng của long ưng và thằn lằn đen cũng nhỏ đi, bên này mình tạo chút nước, chắc sẽ không gây sự chú ý.

Hà Ninh hạ thấp người, nghĩ một lượng chỉ cần đủ cho mình uống là được, không ngờ, khi y mặc niệm, đồng thời một dòng thác nước rộng đủ ba mét đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, dòng nước mát trong từ giữa tầng mây chảy thẳng xuống, giọt nước óng ánh giống như trân châu trút xuống, thác nước trực tiếp dội lên đầu Hà Ninh, thoáng chốc xối y ướt nhẹp.

Nước thấm vào cát vàng, thấm ướt cả một khoảng đất lớn, không khí nóng bức tựa hồ cũng lan tràn niềm vui.

Rất nhanh, với Hà Ninh và bãi đá y tựa lưng làm trung tâm, một đầm nước đường kính mười mấy mét xuất hiện trong sa mạc. Theo dòng nước trút xuống, diện tích vẫn đang không ngừng tăng lớn.

Nửa ngồi trong nước, Hà Ninh ngẩn ra.

Đất cát trên mặt và trên người bị nước xối đi, cho dù đã giãy dụa trong sa mạc gần hai tháng, cũng không thấy bị đen bao nhiêu, càng không thể tin nữa là, từ khi tới thế giới xa lạ này, Hà Ninh vẫn không mọc râu, dưới cằm trơn nhẵn, ngược lại tốc độ mọc dài của tóc thì nhanh tới khó tin.

Tóc đen dính trên trán, giọt nước đọng lại, càng khiến y nhỏ đi mấy tuổi.

Kinh ngạc nhìn tất cả những thứ trước mắt, Hà Ninh muốn khóc. Chỉ là muốn uống nước mà thôi, cần phải thế sao?

Các dũng sĩ hoang mạc đang đánh nhau cũng bị cảnh tượng phía xa kinh động. Tất cả mọi người, bao gồm Mudy và Sekurus trong đó, đều cho rằng mình nảy sinh lỗi giác, hoặc là nhìn thấy ảo ảnh thỉnh thoảng xuất hiện trong sa mạc.

Nếu là ảo giác, tại sao lại chân thật như thế? Cho dù cách khá xa, cũng có thể cảm thụ được sự mát dịu của nước, trong gió nóng phản phất mang theo sự ngọt ngào thấm nhuần cổ họng.

Tất cả mọi người đều không còn lòng dạ tiếp tục chiến đấu, một lòng muốn đi nghiên cứu. Thằn lằn đen buông vuốt đang cắn trong miệng ra, long ưng không còn trảo mắt thằn lằn đen nữa.

Mudy kéo chặt dây cương, “Sekurus, ngươi đi đi.”

Hắn có dự cảm, nhất định phải mau chóng chạy qua, điều này còn quan trọng hơn cả giết Sekurus.

Thằn lằn đen gầm lên, mang theo bá đạo và máu tanh, răng nhọn nhiễm máu, càng thêm dữ tợn.

Sekurus không cam tâm, hắn cũng dự cảm được phía trước có thứ rất quan trọng, nhưng lúc này đã nằm ở tình thế xấu, không cách nào tranh cao thấp với Mudy, nhanh chóng rời đi mới là thượng sách.

“Đi!”

Binh sĩ Battier chuyển hướng, nhanh chóng bỏ đi. Chiến sĩ hoang mạc sẽ không lật lọng, bên chiếm ưu thế đã lên tiếng nói kết thúc chiến đấu, thì sẽ không nhân cơ hội theo dõi tập kích đối phương.

Không đợi người Battier đi xa, các chiến sĩ của thành Burang đã lao về chỗ thác nước.

Chân sau thô tráng của thằn lằn đen bước thật nhanh, lúc chạy còn tạo ra gió, thổi khăn trùm đầu màu đen của Mudy, mái tóc màu vàng phất phơ, hắn đứng trên lưng thằn lằn đen, dưới mặt trời, trong hoang mạc, giống như lợi kiếm, hắn là vương giả trời sinh.

Khoảng cách càng lúc càng gần, chấn động dưới đất đủ khiến Hà Ninh đang kinh ngạc tỉnh lại.

Vỗ vỗ mình hai bạt tai, đây là lúc ngẩn người sao?!

Không cần xem người đang chạy tới là ai, Hà Ninh có thể làm chính là dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên, chạy đi!

Y muốn thu lại thác nước trên không, phát hiện không được.

Dái tai trái lại đau đớn nóng rát, giọt máu đỏ tươi bị khuyên tai màu bạc hút lấy, bảo thạch đen lóe qua một tia sáng đỏ, trong thác nước phóng ra một cầu vồng bảy màu, phần đuôi đâm sâu vào trong hồ nước đã vượt qua mắt cá chân, giống như thần linh giáng thế.

Hà Ninh bước trong nước, căn bản không dám quay đầu, y nhớ anh em tốt của mình, nếu có thằn lằn xanh ở đây, thì tốt biết bao.

Có lẽ đã xui xẻo tới cực hạn rồi, vật cực tất phản, thần may mắn cuối cùng cũng chiếu cố y một lần, chấn động dưới đất đột nhiên thăng cấp, một bóng dáng quen thuộc đang chạy tới chỗ y.

Miệng há to, Hà Ninh gần như không dám tin vào mắt mình, vội múa máy tay: “Anh bạn, tao ở đây!”

Thằn lằn xanh là bị thác nước giữa trời hấp dẫn tới, đồng dạng cũng có vô số động vật sa mạc bị thu hút tới, sói sa mạc, cáo tai to, linh dương sừng dài, thỏ, chuột sa mạc thành đàn.

Các động vật lao tới điên cuồng, thanh thế to lớn, cát bụi mịt mù.

Sói sa mạc hú lên thật dài, trên không lại xuất hiện một lượng lớn mãnh cầm, diều hâu, chim ăn thịt thối, chim cắt đen, số lượng nhiều nhất là chim tước xám mỏ đỏ vóc dáng không bằng nửa nắm tay, nhưng lại tụ tới trên trăm trên ngàn, tiếng đập cánh lật phật, giống như đàn ong đang cuồng vũ trong sa mạc.

Tình cảnh này, trăm năm trước từng xuất hiện, chỉ có ghi chép trên bảng đồng lịch sử, mới có miêu tả tương tự.

Thần sắc Mudy thay đổi, đôi mắt lam đậm càng thêm sâu, động dây cương, tốc độ của thằn lằn đen càng nhanh thêm, lạc đà dưới người các kỵ sĩ cũng bị nước hấp dẫn, không cần quất roi, đã dùng tốc độ nhanh nhất lao tới trước. Các kỵ sĩ chòng chành trên lưng lạc đà, gần như sắp không khống chế nổi thú cưỡi của mình.

Dần dần, thác nước trên không biến mất, cầu vồng và đầm nước đường kính hơn mười mét vẫn còn.

Hà Ninh không dám quay đầu, dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh chạy tới chỗ thằn lằn xanh, khoảng cách không tới ba trăm mét, nhưng giống như không có kết thúc.

Thằn lằn xanh cũng đang lao tới chỗ y, khi bạn đồng hành tốt sắp nắm tay đoàn tụ, cùng chạy trốn, tiếng gió sắc bén vút lên sau lưng Hà Ninh, một sợi roi màu đen quấn lên người y, cả người liền bị sợi roi kéo về sau, bay lên. Mùi máu tanh không tính là xa lạ ập vào mũi, tầm nhìn trực tiếp nâng cao mấy mét, miếng vải khoát trên người đã được mặt trời rọi khô hơn nửa, chậm rãi bay đáp xuống đất.

Cánh tay to lớn trắng nõn thon dài bóp chặt cổ tay y, một lọn tóc màu vàng, lướt qua mặt.

“Bắt được rồi.”

Bắt được ông nội mi! Dùng roi bắt, xem y là linh dương hay thỏ?

Mudy nắm chặt hai cổ tay Hà Ninh, nhíu một bên mày. Quả thật là xương cốt của nam nhân, hơi mảnh chút, nhưng xúc cảm không tồi.

Khi thấy người đang chạy đi, hành động vượt hơn suy nghĩ, trực giác cho Mudy biết, nhất định phải bắt y, không thể để chạy mất!

Trên người Hà Ninh bị roi cột, tay bị bóp chặt, quay đầu lại, đôi con ngươi màu lam đập vào mắt, chân mày rất rậm, lông mi dường như cũng mang theo màu vàng nhạt, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi màu đỏ tươi.

Đây là nam nhân có thể dùng xinh đẹp để hình dung, đáng tiếc cách hành sự thì không đẹp gì.

“Ta từng gặp ngươi.”

Câu đầu tiên của Mudy khiến Hà Ninh kinh ngạc, không đợi hắn tiếp tục nói gì, thằn lằn đen đã đột nhiên gầm lên, lùi lại một bước, hai người trên lưng nó đồng thời lảo đảo một chút, thì ra, một con thằn lằn xanh nhỏ hơn thằn lằn đen một vòng, lại bất kể tất cả từ chính diện tông lên người nó.

Cũng như hai chiếc xe tăng đụng nhau vang lên tiếng kim loại ma sát, rầm! Thằn lằn đen chỉ lùi một bước, lảo đảo một chút, thằn lằn xanh lại trực tiếp ngã nhào, lăn một vòng.

Không tới hai giây, thằn lằn xanh đã nhảy bật dậy, lại lao qua.

Chi trước ngắn ngủn dán sát bên người, mở to miệng, há hàm răng nhọn, lại lao tới mãnh liệt. Không cắn xé, cũng không cào gãi, thằn lằn đen và thằn lằn xanh giống như đang đấu sức, một bên dũng khí đáng khen, nhưng so sánh thể hình và sức mạnh, hiển nhiên là trận chiến không công bằng của hạng nặng và hạng nhẹ.

Mudy rất trấn định, thằn lằn đen rất nhanh đã có thể giải quyết kẻ khiêu chiến không tự lượng sức. Tim Hà Ninh vọt lên cổ họng, nhìn thằn lằn xanh liên tục ngã xuống rồi lại đứng dậy, nhớ nó trước kia từng nghe thấy tiếng bước chân của thằn lằn đen đã nhanh chóng chạy mất, trong lòng không khỏi chua xót.

Anh bạn, đủ nghĩa khí! Thời này, động vật thật sự nghĩa khí hơn người!

Sự công kích của thằn lằn xanh là một tín hiệu, các động vật chạy tới bên đầm nước gần như đồng thời lao tới kỵ sĩ và lạc đà của thành Burang, chim tước xám và mãnh cầm đông nghìn nghịt, mỏ và vuốt khiến người cố kỵ. Sói và cáo nhảy lên, dùng răng nanh sắc nhọn lưu lại vết thương đẫm máu trên người lạc đà. Linh dương sừng dài dậm dậm đất, giống như trâu đực thịnh nộ, sừng nhọn nhắm vào các bạn lạc đà cao lớn, ngay cả thỏ và chuột sa mạc cũng không rảnh rỗi, độ cao quá thấp, cắn móng cũng được mà? Răng bản bự sắc bén lắm nha.

Biến cố đột nhiên khiến các chiến sĩ thân kinh bách chiến không kịp trở tay.

Lại một lần lao tới, thằn lằn đen hoàn toàn tức giận, đôi mắt đỏ hồng như thiêu đốt ngọn lửa, mở to cái miệng đỏ máu, trực tiếp cắn cổ thằn lằn xanh. Thấy thằn lằn xanh sắp bỏ mạng, khuyên bạc trên tai Hà Ninh đột nhiên bắn ra ánh vàng chói mắt, khác với tia sáng dịu hòa như nước chảy khi trôi nổi giữa đám mây vừa rồi, ánh vàng lúc này, gần như mũi đao.

Mấy lọn tóc vàng phiêu bay, sợi roi quấn trên người Hà Ninh phát ra tiếng nứt chói tai, thoáng chốc đứt thành mấy khúc.

Sức mạnh của Hà Ninh đột nhiên lớn lên, giãy thoát cổ tay bị bắt lấy, ấn tay lên đỉnh đầu thằn lằn đen, nhảy xuống, cả người nhào lên người thằn lằn xanh, cảm thụ hơi thở yếu ớt của thằn lằn xanh, đôi mắt màu đen tràn đầy lửa giận, móng tay sắc bén đột nhiên mọc dài, ghim vào cát, “Ta phải giết mi!”

Lửa giận lây sang động vật, sự tiến công của chim ưng diều hâu càng thêm sắc bén, sói tru cáo gầm giao nhau, trên đường đất phẳng xa xa, một bóng dáng to lớn xuất hiện, thân hình cao mười mét, ngà voi thật lớn, hất vòi dài, tiếng gầm rung chuyển vang tận đất trời.

Kỵ sĩ thành Burang bị động vật quấn lấy kinh hãi trợn to mắt, “Voi ma mút!”