Tiếng kêu của long
ưng rạch phá bầu trời, Sekurus ngồi trên lưng long ưng, khăn đầu màu
vàng nâu bị gió thổi lên, ánh mắt nhìn thảo nguyên xanh rờn không thấy
điểm cuối, nơi đó có dấu tích của đại lục Aram, cổ thành đã biến mất bốn trăm năm sau lại bùng phát sức sống, cùng người thần dụ đã sáng tạo kỳ
tích này, mang tới hy vọng cho đại lục Aram, đại vu kế thừa từ thời đại
đế quốc, đại vu Aram chân chính.
Chị em long ưng bay hai bên
Shim, kỵ sĩ hộ vệ thành chủ trên lưng nó, khi nhìn thấy thảo nguyên xa
xa trong ánh mắt liền mang theo kinh ngạc. Nếu biến hóa của thành Burang khiến người Battier ngưỡng mộ, thì Vu thành khiến những người từng tận
mắt nhìn thấy sẽ không dám tin vào mắt mình.
Thảo nguyên bao la
không điểm cuối, cát vàng bị lấp kính trong màu xanh, dê bò thành đàn và linh dương hoang dã, mục dân cưỡi trên lạc đà vung roi dài, tất cả,
không có cái này không khiến người Battier nhớ tới truyền thuyết cổ xưa, thời đại huy hoàng chôn vùi bốn trăm năm trước.
“Thần linh!”
Thần thoại truyền thuyết xa vời như thế, cảnh tượng trước mắt thì lại vô cùng chân thật.
Sekurus kéo khăn đầu trên mặt xuống, gió mang theo hơi nước, mấy lọn tóc màu
nâu lướt qua mặt, cánh tay sau lớp áo chậm rãi thu chặt.
Trong
tòa thành này có đại vu có thể lắng nghe lời thần linh. Hắn từng bắt
được y, thanh niên tóc đen mắt đen, lang thang trong hoang mạc, mặt đầy
cát bụi, thê thảm nhếch nhác, nhưng lại đặc biệt như thế, cho tới nay
Sekurus vẫn nhớ sự đặc sắc trong con ngươi màu đen đó, giống như có ngọn lửa thiêu đốt.
Bắt được rồi, lại đánh mất, không còn cơ hội nữa.
Không cam lòng sao? Có lẽ.
Cự thú màu vàng xuất hiện tại Vu thành trong lời đồn càng khiến tâm tình
của Sekurus trở nên phức tạp. Vảy vàng tượng trưng cho huyết thống thuần nhất, đại biểu sức mạnh cường hãn nhất. Hóa thành hình dạng chân thật
nhất, chỉ có huyết mạch trực hệ của đế vương mới có thể làm được. Cho dù không cam lòng cũng phải cúi đầu. Áp chế của huyết thống tới từ pháp
điển của thời đại cổ xưa nhất, hắn là vảy xám, đã định là không thể
nghịch lại, chỉ có thể tuân theo.
“Thành chủ đại nhân!”
Đội ngũ Battier càng lúc càng lại gần Vu thành, các kỵ sĩ dưới long ưng
nhìn thấy hai đội ngũ của thành chủ khác, còn có mấy đội thương buôn
phía bắc nối gót tới. Lạc đà đông đúc, thỉnh thoảng sẽ bị cỏ xanh dưới
chân hấp dẫn, những lúc này, bất luận là kỵ sĩ hay thương nhân đều hoàn
toàn không biết làm sao.
Xuất hiện sau gò núi được cỏ xanh bao
kín, là dân biển tới từ phía nam. Năm con hải thú cực lớn sóng vai mà
đi, trên lớp mai cứng chắc dựng lều hoa lệ, trong không khí tựa hồ còn
lan tràn mùi vị tới từ gió biển.
Mục dân ngoài Vu thành liên tiếp huýt vang, trong thành truyền tới tiếng còi hiệu kéo dài, không còn thê lương như ngày xưa, mà mang theo âm luật như tiền dân viễn cổ đang ngâm nga. Trên còi hiệu có khắc vu văn Hà Ninh viết xuống, cùng vu văn trên
tường thành Burang giống nhau như đúc.
Trong tiếng còi hiệu, đàn
chim bay tới, luẩn quẩn trên thần điện đã sửa hoàn tất, lông vũ các màu
giao vào nhau, giống như từng cụm mây màu.
Ngoài thành vừa đổ một cơn mưa lớn, trong bầu trời còn cầu vồng chưa tan, trong không khí còn
mang theo mùi cỏ xanh, giống như hoan nghênh khách từ xa tới.
Sekurus vỗ lưng long ưng, long ưng kêu một tiếng, chậm rãi hạ xuống. Nơi này
không phải Battier, cũng không phải thành trì nào khác, hắn nhất định
phải biểu thị ra tôn kính nên có.
Cửa thành mở rộng, trên tường có vu văn vàng ngân đan xen, dưới mặt trời tỏa ra tia sáng chói mắt.
Các thành chủ gật đầu hỏi thăm, cờ hiệu đại biểu những tộc huy khác nhau
bay phất phới, các kỵ sĩ áo giáp sáng choang, xếp hàng vào thành.
Quan viên thành Burang phái tới đang chờ đợi trong thành, trên danh nghĩa, nơi này vẫn là lãnh thổ của Mudy Burang.
Trên đường đá xuyên suốt cả tòa thành khắc hoa văn và đồ án đủ loại, nước
sông trong vắt chảy trong thành, kiến trúc kiểu dáng cổ xưa nhưng đầy
màu sắc, thần điện cao to uy nghiêm, giống như có bàn tay vô hình lau đi dấu vết thời gian, bướt qua lịch sử bốn trăm năm, tất cả cổ xưa lại
triển hiện rõ ràng trước mặt mọi người.
“Chủ thành Battier, chủ
thành Decibri, chủ thành Ahamo tôn kính, các khách nhân tới từ phương
bắc và phương nam xa xôi.” Quan viên bắt chéo một tay trên ngực, hơi
cong lưng, trên mặt mang nụ cười thân thiện, không có chút cao ngạo,
cũng không khiến người ta cảm thấy nhún nhường, “Hoan nghênh tới Vu
thành.”
Quan viên thẳng người lại, gương mặt trẻ tuổi có bảy tám
phần giống với Musha, hắn là trưởng tử của Musha, lấy địa vị kế thừa
Musha trong thành Burang để gánh lấy tương lai gia tộc, có thể được phái tới Vu thành, hắn cảm thấy vô cùng vinh quang.
Tiếng huyên náo
vừa vang, hai chị em long ưng đột nhiên rúc lên chói tai, mở to đôi cánh rộng lớn bay lên, như hai mũi tên nhọn bắn thẳng lên trời.
Giữa không trung truyền tới một tiếng gầm lớn, bóng dáng to lớn màu đỏ lửa xuất hiện từ xa.
Người của Vu thành vừa nhìn đã nhận ra đó là tọa thú của đại vu. Rất nhiều người tới viếng thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh, nhìn đội ngũ càng lúc càng rõ ràng
bên dưới, nhận ra không ít gương mặt quen thuộc, tiếng kêu của chị em
long ưng dẫn tới tiếng gào đáp của thằn lằn xanh, hai bên có lẽ chỉ là
đang hỏi thăm ‘hảo hữu’ lẫn nhau, không ngờ ngọn lửa phun ra từ miệng
thằn lằn xanh xém chút đã thiêu cháy lông vũ của hai chị em.
Long ưng Shim bên dưới không còn bình tĩnh nữa, tựa hồ đã quên Sekurus còn
đang ngồi trên lưng nó, rống lên một tiếng rồi bay vọt lên, rõ ràng là
muốn đánh nhau.
Không đợi Shim bay lên cao, mặt đất đột nhiên
truyền tới một trận chấn động, thằn lằn đen chạy bước lớn, khí thế bừng
bừng lao thẳng tới, miệng há rộng, liên tục gào lên, răng nanh sắc nhọn
lấp lánh hàn quang.
Sau lưng thằn lằn đen đi theo mấy con mèo cát hoàn toàn có thể bỏ qua không tính cùng một đàn chim tước xám. Trận thế như vậy, so với nói là hoan nghênh bạn cũ, không bằng bảo là muốn trực
tiếp xử lý phức những người khách muốn vào cửa này.
Mọi người đều có hơi sững ra, nửa ngày cũng không thể phản ứng gì được.
Chân mày Sekurus nhíu dính lại, nắm chặt dây cương trong tay, cố gắng để không bị hất xuống.
Trên mặt quan viên trẻ tuổi nghênh tiếp khách nhân vẫn mang theo nụ cười,
trấn định tới mức khiến người kinh ngạc. Nhưng tỉ mỉ quan sát sẽ phát
hiện, độ cong khóe miệng của hắn đã cứng đờ. Căn bản không phải là trầm
ổn trấn định, mà là thạch hóa tại chỗ.
Đối diện với cục diện này, cho dù là Musha ở đây, chỉ sợ cũng không thể lập tức phản ứng lại được.
May là trên lưng thằn lằn xanh còn có Hà Ninh đang ngồi, sau một tia sáng
vàng, vu văn trong suốt tản ra xung quanh y, không chỉ xoa dịu long ưng
và thằn lằn đen xém chút đánh nhau, ngay cả đám người Sekurus, vẻ mặt
cũng có chút biến hóa.
Xung quanh như được khí lưu ấm áp bao lấy, mệt mỏi cả quãng đường lập tức tan biến, nhìn thanh niên tóc đen tỏa ra ánh vàng, mọi người khẽ giật mình, đây chính là sức mạnh của đại vu?
“Aya, đừng quậy.” Hà Ninh vỗ thằn lằn xanh một cái, “Khó khăn lắm mới gặp bạn cũ, thái độ vậy là sao? Còn nữa.” Y cong lưng xuống, thò đầu vẫy tay
với thằn lằn đen bên dưới, “Ady, nếu còn đánh nhau, thì ngâm vào hồ cho
tao, tao sẽ bảo Miya trông chừng mày!”
Uy hiếp nghe có vẻ không
đáng ngại gì đó, lại khiến thằn lằn xanh và thằn lằn đen đồng thời dập
tắt hết lửa. Mèo cát đi theo thằn lằn đen ngoan ngoãn ngồi xổm xuống,
chốc chốc liếm móng vuốt, kêu meo meo với Hà Ninh trên không, không tiếc sức bán manh lấy lòng. Đàn chim tước xám vỗ cánh phành phạch, bay đi
nhanh như lúc tới, tình huống không đúng, chạy trước.
Cảnh báo giải trừ, Hà Ninh bảo thằn lằn xanh hạ xuống, khách nhân tới cửa, không thể không hỏi thăm.
Hà Ninh quen nhất là Sekurus, tuy vị chủ thành Battier này lúc đầu đối đãi với y không tốt lành lắm, xém chút khiến y rơi tự do, nhưng nếu không
có Sekurus trợ thủ, không có người Battier cản man tộc, chiến tranh phía đông không thể kết thúc trong thời gian ngắn như thế, tương ứng, thần
điện Ortiramhs cũng sẽ không lập tức hủy diệt.
Hà Ninh tỏ ý, y ghi thù rất sâu, nhưng cũng sẽ không quên công sức của người khác.
“Hoan nghênh.”
Hà Ninh cười hỏi han mấy vị thành chủ, trừ Sekurus, chủ thành Decibri và
chủ thành Ahamo đều có duyên gặp mặt y mấy lần, lúc đầu còn từng sóng
vai tác chiến. Dân biển phía nam lại đều là gương mặt xa lạ, nhưng nhìn
độ phô trương, thân phận địa vị khẳng định không bình thường.
Nhìn thấy nghi hoặc của Hà Ninh, các dân biển tự bộc rõ thân phận, một vị
trưởng lão dân biển tóc và mắt đều là màu bạc trắng, ưu nhã đứng trên
lưng hải thú, đôi môi hồng nhạt, đường nét tinh xảo, khiến người ta rất
khó tin tưởng ông đã sống hơn hai thế kỷ rồi.
Lễ nghĩa của dân
biển có khác biệt với các mục dân, chẳng qua, lẽ nào là thực lực của
trưởng lão khá mạnh? Hà Ninh phát hiện, trừ trường bào vào khăn đầu hơi
dày trên người họ ra, không còn bọc giống cái bánh chưng cỡ lớn như mấy
người Moss.
“Đại vu tôn quý, vô cùng vinh hạnh được gặp ngài.”
Giọng của trưởng lão dân biển rất trong, nụ cười cũng ôn hòa, Hà Ninh không
biết nên hình dung ông thế nào, trên người ông không mang theo bất cứ
tính xâm lược nào, giống như mặt biển lăn tăn gợn sóng dưới mặt trời.
So với thành chủ phía đông và trưởng lão dân biển phía nam, vị trí của các thương dân tụt về sau rất nhiều, nhưng Hà Ninh lại không phân biệt đối
đãi, hỏi rõ tên của mấy người dẫn đội, thuận tiện tìm hiểu Wamu sẽ tới
sau mấy ngày, rồi cáo biệt với mọi người, công việc chuẩn bị tế điển đã
gần xong, nhưng công việc của y còn chưa hoàn thành, vì để không bị Miya lải nhải, cũng vì sắm vai một thần côn thành công, người họ Hà nào đó
cần cù và nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào trước kia.
Đợi thằn lằn
xanh mang Hà Ninh bay đi, thằn lằn đen cũng xoay người về thần điện,
quan viên trẻ tuổi lúc này mới an bài mọi người tới nơi nghỉ ngơi. Cư
dân ở đây phần lớn trú ở phía tây thành, phiên chợ của các thương dân
cũng mở tại đó. Phía nam và phía bắc thành hơi hoang vu, trải qua suy
nghĩ cẩn thận, phía đông thành tương đối gần với thần điện được dùng để
tiếp đãi khách từ xa tới tham gia tế điển.
Thành chủ phía đông và trưởng lão dân biển phía nam vô cùng thỏa mãn với an bài thế này, các
thương dân thì không quan tâm mình trú ở đâu, sau khi an bày xong hành
lý và lạc đà, lập tức mang hàng hóa tới phía tây thành.
Đội
thương buôn của dân biển ở lại trong thành bái kiến các trưởng lão, ấn
tượng của mấy vị trưởng lão đối với Hà Ninh không tồi, hôm đó liền dâng
tế phẩm lên thần điện, trong đó bao gồm hai rương châu bảo hiếm có, hoàn toàn khác thứ dân biển bán ra với ‘giá tốt’.
Sekurus rời khỏi nơi nghỉ ngơi, dự định đi vào thành một chuyến.
Vì tế điển, phòng vệ trong thành vô cùng nghiêm ngặt, đây là mệnh lệnh
Mudy đích thân đưa ra. Sekurus men theo con sông trong thành đi tới
trước thần điện, đúng lúc gặp được Mudy vừa trong thần điện đi ra.
Sekurus nâng tay phải lên, các kỵ sĩ đi theo hắn lập tức hành lễ, rồi
đứng yên tại chỗ không đi tới nữa.
Một chùm sáng rọi lên bậc thềm thần điện, thành chủ tóc vàng mặc trường bào trắng, cổ áo và tay áo có
thêu viền vàng, còn thêu vu văn màu bạc, thắt lưng thắt sợi lụa khảm
ngọc thạch, lưu tô màu bạc không ngừng va nhau theo bước đi của hắn. Vảy giữa chân mày như ẩn như hiện, bị đè dưới một viên bảo thạch lam cùng
màu với mắt hắn.
Thấy Sekurus trước thần điện, Mudy dừng bước, tay cầm quyền trượng màu vàng lại càng thêm chặt.
Sekurus dùng lễ nghĩa vương tộc hỏi thăm Mudy.
Một chuỗi tiếng trống truyền tới, ngực Sekurus lập tức trào lên một cơn
phiền muộn, đôi mắt màu nâu biến thành con ngươi dọc màu xám, trên mặt
hiện lên vảy màu xám bạc, dục vọng khát máu và hủy diệt đột nhiên sôi
sục trong lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể phá chuồng.
“Cảm thấy được sao?”
“Phải.”
Sekurus nhíu mày, “Bệ hạ, là nhạc sư của Vu tộc?”
“Không phải.” Mudy lắc đầu, ngón tay ấn lên vảy giữa trán, “Là tay trống của Amoxi, nếu là nhạc sư của vu tộc…”
Lời tiếp theo Mudy không nói ra, Sekurus rũ mắt xuống. Tuy Sekurus không
giống như Hà Ninh và Mudy kế thừa đại vu và đế vương, nhưng huyết thống
vương tộc lại khắc sâu ký ức cổ xưa vào trong hắn.
Trống trận, điệu vũ của vu nữ, tế điển của Vu thành.
Đại vu là tế phẩm của đế vương, cũng là trói buộc.
Tiếng trống sẽ thức tỉnh hiếu sát trong huyết thống cổ xưa, cũng sẽ kích phát sức mạnh vương tộc. Chịu ảnh hưởng sâu nhất, cũng đạt được sức mạnh lớn nhất, chính là đế vương Aram, độ thuần của huyết mạch đã định sẵn tất
cả.
Tiếng trống dần trở nên khẩn cấp, hai mắt Mudy hoàn toàn hóa
thành màu vàng ròng, Sekurus quỳ một gối xuống đất, góc trán nổi lên gân xanh, mồ hôi lạnh chảy xuống cằm, rất nhanh thấm ướt cổ áo hắn.
Theo tiếng trống, một sức mạnh sôi sục đang dâng lên như thủy triều trước
thần điện, sức mạnh màu vàng và màu xám bạc va chạm lẫn nhau, Sekurus
che ngực, đè nén vị ngọt tanh đang trào lên, lại lần nữa chân thật thể
nghiệm sự chênh lệch của huyết mạch đế vương.
Giống như những gì từng trải qua trong thành Battier.
Không cần mở miệng, đã khuất phục.
Nam nhân tóc vàng mắt vàng, hắn là đế vương Aram.
Gió bắt đầu thay đổi, trên thần điện đột nhiên truyền tới tiếng rống của
thằn lằn xanh, Hà Ninh dường như có thể phát giác được bầu không khí
quái dị bên dưới, nhảy xuống từ độ cao mà người bình thường sẽ ngã tan
xương nát thịt, toàn thân được ánh vàng bao bọc, trường bào như cánh
bướm phất phới, bảo thạch trên khuyên tai bạc chiếu sáng hai mắt.
Mudy bước lên vài bước, đi xuống bậc thềm, vươn tay tiếp lấy đại vu đang rơi xuống.
Một tay đỡ hai chân Hà Ninh, vẻ mặt mang theo bất đắc dĩ và dung túng.
Sekurus đứng lên, tiếng trống cũng dừng lại, Hà Ninh vỗ vai Mudy một cái, bảo
hắn buông y xuống, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Mudy gật đầu, kéo Hà Ninh về thần điện trước mặt Sekurus.
Hà Ninh không quên thăm hỏi tạm biệt thành chủ Battier, biểu tình của
Sekurus lại khác với khi mới vào thành, hắn dùng một tư thế kẻ hạ vị
cong lưng với Hà Ninh. Tóc dài màu nâu rũ xuống, che mặt hắn, cũng khiến người ta không nhìn rõ biểu tình của hắn lúc này.
Đế vương, đại vu.
Sekurus thẳng người dậy, đưa mắt nhìn bóng lưng Hà Ninh và Mudy biến mất ở góc
khuất hành lang, kéo khăn đầu xuống, nhắm hai mắt lại, khi mở ra, con
ngươi dọc màu xám đã trở về màu nâu.
Hắn xoay người đi, không quay đầu lại nữa.
Phục tùng kẻ mạnh, thần phục đế vương, ném bỏ những dã tâm và không cam, đây là số mệnh hắn không thể giãy thoát.