Nam Vu

Chương 47: Tín đồ đưa tới cửa

“Bị bộ tộc trục xuất?”

Nghe lời nói ngắt ngứ của nam nhân trước khi ngất, lại nhìn dấu ấn trên cổ tay họ, các cô nương vốn muốn mang họ về doanh trại lại do dự.

Người Dorsha phụ thuộc thành Battier, ba nam nhân trước mắt đều là tráng niên, nhưng lại bị trục xuất, nhất định đã phạm đại tội.

Đáng nghi ngờ hơn nữa là, từ thành Battier tiếp cận biên giới phía đông tới hoang thành trong đại mạc này, bọn họ làm sao sống sót? Người bình thường vào hoang mạc, rời khỏi bộ lạc, không có gia súc, lại không quen thuộc vị trí ốc đảo, căn bản không sống qua được ba ngày!

“Nadya, sao vậy?”

Một cô nương chăn thả khác dẫn lạc đà đi tới, âm thanh nam nhân nói rất nhỏ, chỉ có cô nương đứng trước mặt hắn mới có thể nghe thấy.

“Oni, bọn họ là người Dorsha phụ thuộc thành Battier.” Nadya quay đầu nói, “Nếu tôi đoán không sai, chắc là chiến sĩ bị bộ tộc trục xuất.”

“Cái gì?” Oni kinh ngạc, “Bọn họ sao lại đi tới đây?”

“Tôi cũng không biết.” Nadya dùng roi chọt nam nhân vừa nói chuyện, “Nói còn chưa xong đã ngất rồi.”

“Có cứu bọn họ không?”

“Tôi không xác định.” Nadya nhíu mày, “Không có sự cho phép của chủ nhân, chúng ta không nên mang bất cứ ai trở về, đặc biệt là bọn họ.”

“Vậy…” Oni chần chờ một chút, nói: “Giết bọn họ?”

“Không cần, bỏ họ lại đây, không bao lâu nữa chim ăn thịt thối sẽ tới thôi.”

Trong hoang mạc, chim ăn thịt thối tụ tập chỉ đại biểu một chuyện, tử vong.

Oni còn muốn nói gì đó, Nadya đã lên lưng lạc đà, quất roi đi tới đàn gia súc.

“Không còn sớm nữa, trở về sớm thôi.”

“Ừm.”

Hai cô nương lùa dê ba sừng về ốc đảo, không nhìn lại phía sau một cái. Tiếng lục lạc vang lên, âm thanh thanh thúy như gọi tỉnh nam nhân đang hôn mê, ngón tay dính đầy cát vàng nhẹ động một chút.

Nadya và Oni về tới ốc đảo, lùa đàn dê vào chuồng, thương lượng một chút, tìm tới Miya, nói lại chuyện thấy người Battier cho cô.

“Xác định sao?” Miya đang nấu canh, cái nồi đang gác trên lửa bốc nhiệt khí ùng ục, thảo dược thêm vào đã hòa vào canh thịt, tỏa ra hương thơm khiến người khó thể kháng cự.

“Nhìn từ quần áo và vòng cổ, bọn họ chắc là người Battier.”

“Ta không phải hỏi cái này.” Miya lại thêm vào trong nồi hai loại cỏ khô, không thêm hương liệu nào khác, mùi vị của canh vẫn nồng như cũ, “Các người xác định những người đó sống không tới ngày mai sao?”

Nadya và Oni quay mặt nhìn nhau, Miya buông muỗng xuống, đứng lên, nghiêm khắc nhìn bọn họ, “Đã quên những gì ta từng nói với các người sao? Đã quên cuộc sống ở thôn bọn cướp rồi sao? Cuộc sống thoải mái khiến đầu óc các người nhét đầy cỏ khô rồi sao?”

Vẻ mặt hai cô nương lập tức thay đổi, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Nếu cảm thấy bọn họ đáng nghi, tại sao không giết bọn họ? Hạ thủ không được thì mang bọn họ về, một khi phát hiện không đúng cũng có thể lập tức động thủ!”

“Miya…”

“Thu lại lòng đồng tình không tất yếu đi, tất cả của chúng ta đều là chủ nhân cho! Thân phận của chủ nhân đặc biệt, có rất nhiều người đều đang âm thầm rình mò, nếu quên điểm này…” Miya kéo khăn đầu lên, không tiếp tục nói nữa, mà cầm dao găm một bên lên: “Bọn họ đang ở đâu, dẫn ta đi.”

Nadya và Oni không dám tiếp tục chần chờ, đồng dạng cũng cầm vũ khí lên, dẫn Miya tới chỗ đã phát hiện mấy người thành Battier. Nhưng lại phát hiện nơi đó trống không, mấy nam nhân đã không còn. Dấu vết trên cát không còn rõ ràng, vết chân đã bị cát vàng che lấp. Sắc mặt Miya trở nên rất khó coi, cách hồ bán nguyệt gần như thế, bọn họ rất có khả năng đã trốn vào ốc đảo, chỉ cần trộm một bộ đồ của công thợ, thì có thể trà trộn vào hoang thành.

Hai cô nương cắn môi, hối hận nắm chặt đoản đao. Nếu thời gian có thể chảy ngược, bọn họ sẽ không chút do dự giết những nam nhân đáng nghi đó, cho dù không giết chết, cũng sẽ làm như Miya đã nói, dẫn bọn họ về doanh trại trông coi. So với Oni, hối hận của Nadya càng sâu, dù sao cô là người ra quyết định.

“Miya, hiện tại nên làm sao?”

“Đợi.” Miya cắm dao găm vào thắt lưng, trên gương mặt yêu kiều mang theo lãnh liệt và sát ý, “Cáo sa mạc dù có giảo hoạt, sớm muộn cũng sẽ lộ đuôi ra!”

Ba cô nương không vào ốc đảo, ốc đảo bên ngoài hoang thành thực vật kín kẽ, có rắn và độc trùng sinh sống rất đông, lại gần lùm cỏ cao ở hồ bán nguyệt là lãnh địa của mèo cát. Miya tin, nếu mấy người lai lịch bất minh đó trốn vào đây, muốn lập tức tìm được bọn họ là không mấy khả năng, không bằng đợi, nhìn xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.

“Chỗ chủ nhân ta sẽ đi nói.” Giọng Miya rất lạnh, ánh mắt giống như đao, “Sai lầm như thế đừng phạm vào nữa, cũng đừng để ta hối hận vì đã dẫn các người rời khỏi thôn bọn cướp.”

“Vâng.”

Miya như thế mới là vu nữ Mills khiến bọn cướp không dám vượt qua lôi trì nửa bước, cũng là huyết mạch bộ tộc dùng sinh mạng và linh hồn bảo vệ lời thề.

Cô hiến toàn bộ trung thành và ôn nhu của mình cho Hà Ninh, vì Hà Ninh, cô có thể trở thành một thanh đao, một mũi mâu! Đây vốn không phải là chức trách của vu nữ, nhưng cô lại cam nguyện gánh lấy.

Nguyên nhân, cô không dám suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ.

Cô chỉ nguyện quy tất cả là lòng trung thành, gương mặt cha mẹ sớm đã mơ hồ trong ký ức, nhưng lời thề của cô từ đầu tới cuối vẫn rõ ràng.

“Vu nữ Mills trung thành với đại vu, người Mills vĩnh viễn không phản bội!”

Các cô nương đi rồi, canh Miya nấu còn cần phải hầm một chút, khi cô đi, một cô nương tay nghề không tồi đặc biệt ngồi trông.

Nadya và Oni đi tới cạnh đống lửa, cùng các cô nương khác chuẩn bị bữa tối, Miya tìm tới đội trưởng kỵ sĩ, đơn giản nói rõ chuyện này, các kỵ sĩ lập tức gia tăng cảnh giới, các công thợ cũng trở nên cẩn thận.

Ngoài mặt tất cả đều rất bình tĩnh, dưới bình tĩnh lại ẩn chứa sát cơ.

Dân tộc sinh sống trong đại mạc, các kỵ sĩ được thành Burang ủy thác trọng nhiệm, bất cứ kẻ nào dám mạo phạm người thành chủ muốn bảo vệ, đều sẽ trở thành vong hồn dưới đao của các kỵ sĩ!

Chuyện an bài xong xuôi, canh cũng hầm xong, Miya đi vào thần điện đưa canh cho Hà Ninh, nhưng lại không thấy người.

Trong phòng chỉ có bảng đồng chất ở góc tường và cuộn da dê đang trải ra, không thấy bóng dáng Hà Ninh và thằn lằn xanh.

Miya bưng canh đứng ở trước cửa, biết Hà Ninh lại ra ngoài rồi.

Thời gian gần đây, Hà Ninh cứ cách mấy ngày sẽ ngồi lên lưng thằn lằn xanh, từ trên không tuần thị lãnh thổ thuộc về y.

Pháp lệnh Mudy ban bố tuyên bố với bên ngoài, hoang thành và ốc đảo đều là lãnh địa của hắn, trên thực tế, Hà Ninh mới là chủ nhân chân chính của nơi này.

Thằn lằn xanh mở rộng đôi cánh giữa trời, thanh niên bị thổi bật tóc dài, dưới mặt trời, trong không trung, y giống như sứ giả của thần. Màn đêm buông xuống, lại mang tới cho mọi người một cảm giác chấn động bất đồng.

Con đường thần côn của Hà Ninh có bước phát triển dài, trừ các cô nương và kỵ sĩ, các công thợ cũng hoàn toàn xem y là người thần dụ.

Ốc đảo ngày càng mở rộng, dòng sông chảy trong thành, thần điện cao to nguy nga, cơn mưa dân tộc đại mạc chờ đợi mấy trăm năm, tất cả, đều là do người thanh niên tóc đen này mang tới.

Sinh sống tại đây, quả thật giống như thiên đường.

Khi nghỉ ngơi, các công thợ luôn sẽ tụ tập lại thảo luận mọi thứ, nếu chủ thành Burang và người thần dụ cho phép, sau khi dựng lại hoang thành, bọn họ hy vọng có thể sinh sống ở đây. Cho dù không phồn hoa như thành Burang, cho dù cách xa ngoại thế, bọn họ vẫn muốn ở lại.

Tâm tư của các công thợ, Hà Ninh có thể phát giác ít nhiều. Không chỉ là thái độ trở nên càng cung kính, còn có người dâng cống phẩm trước thần điện. Cho dù chỉ là tượng gỗ và trái cây hái được trong ốc đảo, nhưng cũng đủ để biểu đạt thành ý của họ.

“Ở lại sao?”

Hà Ninh không xác định được. Những người này là Mudy đưa tới, bất luận thế nào cũng sẽ không mang ác ý với y, lại thêm biểu diễn thần côn trước đó, Hà Ninh tin rằng, chỉ cần tiếp tục dẫn dắt, bọn họ tuyệt đối sẽ trở thành cốt cán cho mình.

Kiến thiết hoang thành cần người, sau khi xây dựng càng cần người, nếu không có, y dựng những căn nhà đó làm gi?

Nhớ tới vàng và bảo thạch vào tay rồi mất, mỗi khi nhớ tới ánh vàng lấp lánh đầy phòng đó, Hà Ninh đều không khỏi đau đớn. Y cho Mudy nhiều tiền như thế, đủ để đền bù phí dụng của những công thợ và kỵ sĩ này chứ? Phí phái người lao động này, Mudy cũng kiếm được một món lớn đó chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Hà Ninh đều cảm thấy chuyện này mình chịu thiệt.

Mặt trời lặn, doanh trại ngoài thành nổi lên đống lửa, hương thức ăn trôi xa, Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh, biểu thị nó bay cao lên một chút.

Chọn ra ngoài lúc này, một nguyên nhân quan trọng, chính là để tránh Miya tới đưa canh bổ. Nghĩ tới canh đó, mũi liền tê ngứa. Sờ sờ mũi, may mà không chảy máu. Nhất thiết đừng bổ thêm nữa, còn bổ nữa thì không đơn giản chỉ là chảy máu mũi mà thôi.

Đã nói mấy lần, ngặc nỗi Miya ý chí kiên định vô cùng, không biện pháp, Hà Ninh chỉ đành trốn, có thể trốn một lần thì trốn một lần.

Thằn lằn xanh đập cánh, mở to miệng gào lên, tiếng gầm truyền đi rất xa.

Người trên mặt ngẩng đầu lên, nhìn thằn lằn xanh và Hà Ninh trên không, lập tức ném đồ vật trong tay đi, thành khẩn cầu nguyện.

Bối cảnh là ráng đỏ đầy trời, vây quanh thân là gió đêm hơi se lạnh, Hà Ninh nhắm hai mắt lại, một cơn mưa nhỏ rả rích lại đổ xuống, thấm ướt cỏ xanh và cát vàng.

Tình cảnh này, người trong hoang thành sớm đã quen thuộc, nhưng lại mang tới chấn động không thể sánh nổi cho người mới tới.

Ba người Dorsha trốn trong ốc đảo, kinh ngạc nhìn thằn lằn xanh và thanh niên tóc đen bay lượn giữa trời, cho rằng mình nảy sinh ảo giác trước khi chết.

“Thần linh!”

Nhớ tới câu chuyện lưu truyền trong phía đông đại mạc, người thần bí mang tới cơn mưa cho thành Burang, thanh niên tóc đen bị đại vu Ortiramhs nói là quái vật, trong lòng ba người nổi lên từng đợt sóng lớn kinh hãi.

Bọn họ từng cùng người bị trục xuất của bộ tộc khác lang thang trong sa mạc, dựa vào kinh nghiệm chăn thả và truy bắt con mồi, tìm được thức ăn và nước trong cát vàng.

Bánh trong túi sớm đã ăn hết, túi nước cũng đã trống rỗng, người bên cạnh từng người từng người ngã xuống, rất nhanh sẽ biến thành thức ăn cho chim ăn thịt thối và bộ xương khô dưới cát vàng.

Không muốn chết, không muốn chết như thế.

Ban đầu, bọn họ vẫn thành khẩn cầu nguyện với thần điện Ortiramhs, ngày qua ngày, hy vọng đại vu có thể chỉ dẫn cho họ, mang họ ra khỏi khốn cảnh.

Ôm hy vọng tốt đẹp, sự thật lại luôn luôn bày ra vẻ tàn khốc.

Thần điện và đại vu Ortiramhs chỉ có thể dùng lời nói dối để xây nên bề ngoài chói sáng, cầu nguyện không nảy sinh bất cứ tác dụng nào, tử vong vẫn không ngừng giáng xuống.

Vì tín ngưỡng, bọn họ mất đi bộ tộc, mất đi vinh dự trở thành một chiến sĩ, còn sắp mất đi tính mạng.

Trước mắt là cát vàng mênh mông, ốc đảo chỉ là ảo ảnh, khi đối mặt với tuyệt vọng, một đàn dê ba sừng đã cứu vãn mạng sống của họ. Đi theo đàn dê, bọn họ lại gặp linh dương sừng dài, tiếp theo tìm được ốc đảo. Đi thẳng tới, không cần phí sức phân biệt phương hướng, chỉ muốn có thể sống thêm một ngày.

Lực chịu đựng của động vật luôn cao hơn nhân loại, dê ba sừng và linh dương sừng dài mấy ngày không uống nước cũng không tới nỗi nào, vẫn có thể ngày đêm không nghỉ di chuyển. Đại khái có thể phát giác được nguy hiểm tới từ phía sâu, tốc độ của đàn dê tăng nhanh, có mấy lần ba người ngã xuống dưới mệt mỏi kiệt quệ, khi tỉnh lại, gần như mất luôn bóng dáng đàn dê.

Cứ thế, dựa vào nghị lực kiên cường và bản năng cầu sinh, bọn họ đi theo đàn dê tới hoang thành sâu trong hoang mạc, khi còn cách ốc đảo mấy trăm mét thì gặp được cô nương du mục.

Sau khi cô nương đi, nam nhân duy nhất còn chút sức lực lay tỉnh hai bạn đồng hành, dìu đỡ lẫn nhau lết vào ốc đảo. Trong ốc đảo, nam nhân nói lại cuộc đối thoại đã nghe thấy trong lúc mơ màng cho bạn đồng hành, ba người không dám dễ dàng xuất hiện trước mặt người ở đây.

Mục dân thất lạc bộ tộc sẽ được giúp đỡ, nhưng kẻ bị bộ tộc trục xuất sớm đã bị đóng dấu kẻ tội đồ.

Hai bạn đồng hành oán hận nam nhân tiết lộ thân phận, nam nhân lại chỉ cười khổ, thân phận bọn họ không nói thì có thể che giấu sao? Giơ cánh tay lên, dấu vết trên cổ tay đến chết cũng không cách nào xóa đi.

Ba người trầm mặc, cũng không còn oán trách lẫn nhau, tìm được mấy thực vật có thể ăn làm nhuận lại miệng khô cằn. Bọn họ không dám lại gần bờ nước, cỏ bên bờ hồ tuy rậm rạp, nhưng khó bảo đảm sẽ không bị phát hiện.

“Hiện tại nên làm sao?”

“Đợi tối đến, có lẽ có thể nghĩ biện pháp lấy được trường bào và một chút thức ăn.”

Chủ ý ba người thương lượng không khác với suy nghĩ của Miya bao nhiêu, chẳng qua, bọn họ đối với người nơi này không có địch ý, cũng không mang bất cứ âm mưu nào, chỉ là muốn sống sót.

Sau khi thương lượng xong, ba người tìm tới một nơi ẩn mật, không quan tâm có thể xuất hiện rắn hay trùng gì không, một người cảnh giác hai người nghỉ ngơi. Lúc này, trên không trung truyền tới tiếng kêu đáng sợ, hai người đang nửa tỉnh nửa mê lập tức mở mắt ra, lại phát hiện bạn đồng hành đang canh gác vẻ mặt ngây dại.

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của họ, long ưng và mãnh cầm bay lượn trên trời không hề hiếm lạ, tọa thú của chủ thành Battier rất nhiều người từng thấy qua. Nhưng, bay trên trời là thằn lằn đen?

Ba người không xác định được, đồng thời nảy ra một suy nghĩ, đó thật sự là thằn lằn đen?

Đợi khi ba người nhìn thấy Hà Ninh trên lưng thằn lằn đen, đầu càng thêm hỗn loạn, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào. Cho tới khi ánh lửa chiếu sáng gương mặt, ba người mới hoàn hồn lại. Khi bọn họ phát ra âm thanh, quên mất ẩn giấu, các kỵ sĩ vây quanh ốc đảo, cùng mèo cát đã tìm tới đây.

Miya có suy nghĩ của cô, các kỵ sĩ cũng vậy.

So với bị động chờ đợi, bọn họ càng giỏi chủ động xuất kích.

“Người Battier?”

Không cần dây thừng, ba nam nhân hư thoát dễ dàng bị tha ra khỏi ốc đảo.

Trong doanh trại, ánh mắt mọi người nhìn bọn họ cực kỳ không tốt, đặc biệt là các kỵ sĩ lật cổ tay ba người, nhìn thấy đồ án ấn trên cổ tay, ánh nhìn rơi lên người họ càng thêm tràn đầy chán ghét.

“Người bị trục xuất.” Một thợ sắt khá có địa vị trong số công thợ nói, “Bọn họ là tội nhân, không thể để họ ở lại đây!”

Các kỵ sĩ không lên tiếng, Hà Ninh trên không chú ý đến tình huống trên mặt đất. Vỗ vỗ lưng thằn lằn xanh, thằn lằn xanh kêu lên một tiếng, từ giữa không chúc xuống, đống lửa trong doanh trại bị gió tán ra, múa may cuồng vũ.

Hà Ninh nhảy xuống khỏi lưng thằn lằn xanh, đội trưởng kỵ sĩ đặt tay phải trước ngực, “Đại nhân, bắt được ba kẻ xâm nhập đáng nghi.”

Hà Ninh bảo thằn lằn xanh ở lại tại chỗ, một mình đi qua. Các kỵ sĩ và cô nương không để ý, đa số công thợ thì vẫn vô cùng kính sợ thằn lằn xanh, “Là cướp sao?”

“Không xác định.” Đội trưởng kỵ sĩ nói: “Bọn họ là tội nhân bị bộ tộc trục xuất.”

Tội nhân?

Hà Ninh nhìn ba nam nhân ngồi bệt dưới đất, bọn họ cũng ngẩng đầu lên nhìn Hà Ninh, trong biểu tình tràn đầy kính sợ, chỉ nhìn một cái đã bắt đầu run rẩy. Cho dù các kỵ sĩ cầm đao gác lên cổ, bọn họ cũng không run sợ như thế này.

Sờ sờ mặt, Hà Ninh không hiểu, mình đáng sợ như vậy sao? Theo thẩm mỹ quan của người bình thường, tướng mạo của y cũng tính là không tồi mà?

Các kỵ sĩ cũng đồng dạng không hiểu, Miya bưng canh về lại doanh trại ánh mắt lấp láy, giống như hiểu ra cái gì, vượt qua mọi người, đưa canh tới trước mặt Hà Ninh, “Chủ nhân, nên dùng canh rồi.”

Khóe miệng Hà Ninh giật giật, vẫn trốn không thoát sao?

Ba nam nhân dưới đất đột nhiên giãy dụa, bổ nhào tới dưới chân Hà Ninh, âm thanh run rẩy mà khàn khàn, “Người thần dụ! Xin cho chúng tôi ở lại, chúng tôi nguyện làm tôi tớ của ngài!”

Hà Ninh thực sự bị dọa, canh trong tay cũng bị văng ra không ít, mùi vị thơm nồng đặc biệt mê người. Nhưng trong lòng Hà Ninh lại bắt đầu phát khổ, ông trời, Miya lại thêm vào dược thảo gì trong canh?

“Chủ nhân, xin giao ba người họ cho tôi.” Miya bắt chéo hai tay, hành lễ với Hà Ninh, “Miya sẽ hoàn toàn làm rõ thân phận của họ, tìm ra phương pháp xử lý thỏa đáng nhất.”

Phương pháp xử lý thỏa đáng nhất? Hà Ninh cúi đầu nhìn nhìn ba nam nhân như tín đồ cuồng, trực giác cho y biết, giao ba nam nhân này cho Miya, khẳng định sẽ mang tới cho y kinh hỉ không phải bình thường.

Hà Ninh gật đầu rồi, Miya dẫn ba người đó xuống, còn gọi hai kỵ sĩ và Nadya theo. Cô sẽ làm gì, Hà Ninh không hỏi, y tin tưởng Miya, thủ đoạn của cô nương này không phải người bình thường có thể sánh được.

Các kỵ sĩ trở lại vị trí cảnh giới, các công thợ bắt đầu ăn, Hà Ninh cầm canh, kêu thằn lằn xanh lại dự định về thần điện, canh này y không định ăn, nhưng cũng không thể lãng phí, rốt cuộc nên xử lý thế nào?

Khóe mắt liếc nhìn thằn lằn xanh, khóe miệng cong lên, giơ canh lên, “Anh bạn, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia.”

Thân thể thằn lằn xanh cứng lại, mở rộng đôi cánh bay lên, Hà Ninh nhanh hơn nó một bước, nắm lấy chân sau của nó, móng vuốt níu thật chặt, híp mắt lại, “Mày bay thử coi?”

Bạn đồng hành tốt bị uy hiếp nước mắt đầy mặt, không nên ức hiếp thằn lằn như thế…

Lúc này, từ xa truyền tới tiếng gào quen thuộc, thằn lằn xanh lại cứng người, vẻ mặt Hà Ninh cũng biến đổi, nói không rõ là kinh hỉ hay là kinh ngạc, đặt vò canh xuống đất, nhanh chóng trèo lên lưng thằn lằn xanh, “Anh bạn, mau bay!”

Thằn lằn xanh: “…”

Khi Hà Ninh trèo lên lưng thằn lằn xanh bay lên, các kỵ sĩ và công thợ trong doanh trại cũng nhìn thấy đội ngũ dưới ánh trăng đi tới.

Vảy của thằn lằn đen nhuộm một tầng sáng lạnh, Mudy đứng trên lưng thằn lằn đen, kéo khăn trên mặt xuống, ý cười chìm sâu vào trong con mắt màu lam, nhìn Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh, “Ta trở về rồi, đại vu của ta.”