Trần Phong mấy ngày tiếp theo cũng không làm gì nhiều, chỉ ở nhà tu luyện. Hắn đã quen dần với Chân khí ở Luyện Khí đỉnh cao, mười phần sức mạnh đã đạt đến chín phần, chiến lực có thể so với Tụ khí cảnh sơ kì cao thủ. Đó đương nhiên chưa kể đến Tinh thần lực, Ma pháp lực, Ngụy Chân Khí, Sức mạnh thân thể, võ kỹ. Nếu sáu thứ đó gộp lại thì Trần Phong đủ sức để đánh ngang tay với Tụ khí hậu kì võ giả, thậm chí Tụ khí đỉnh cao cũng không phải là không thể chống lại.
"Bây giờ dù có gặp Lê Nghĩa thì cũng có thể đường đường chính chính đánh với hắn một lần, mà không phải sử dụng tiểu xảo rồi."
Cảm thụ được sức mạnh của mình, Trần Phong lòng tự tin tăng vọt, chiến ý bừng bừng. Thân thể hắn sau khi sử dụng Kim Vân thảo, Yêu thú Tinh huyết đã tăng một mạch lên tầng thứ sáu trung kì của Kim thân thập biến quyết. Lúc này hắn có thể dựa vào thân thể mà chịu một đòn của Luyện khí sơ kì võ giả, dù là Luyện khí trung kì võ giả xuất toàn lực cũng chưa chắc có thể khiến hắn trọng thương, cùng lắm chỉ là phun ra vài ngụm máu mà thôi.
Mà đến lúc này, có thông tin từ Thợ săn công hội truyền đến. Bọn họ đã điều tra ra, kẻ bị giết đó là một tên tội phạm bị truy nã, kẻ từng giết không ít con cháu của các đại gia tộc, bởi vậy nên người giết hắn không những không trở thành tội phạm, trái lại còn là người có công.
Nhưng Trần Phong vẫn không nhận công lao về mình. Thứ nhất, có thể đây là một kế hoạch của Thợ săn công hội, nhằm dẫn dụ thủ phạm ra. Tuy nói Thợ săn công hội chí công vô tư, nhưng Trần Phong sau lần này đã mất đi niềm tin rất nhiều. Lúc Lê Chí Cường đánh hắn sao không có ai ra cản? Phải biết Khai Huyệt cấp cao thủ ở công hội cũng có năm bảy vị, đó là chưa kể những người đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Vậy mà có ai ra tay cứu hắn không? Không! Chỉ có Đặng lão có quan hệ với hắn mới ra tay giúp đỡ. Sau đó mãi mới có Linh giả thấy chuyện bắt đầu phức tạp nên mới ra tay ngăn cản. Họ làm như vậy thì quả thật khiến cho lòng người nguội lạnh.
Thứ hai, hắn muốn ẩn mình. Hắn không muốn tiết lộ thực lực của mình ra. Việc có hay không hắn giết được Tụ khí cảnh hậu kì võ giả vẫn là một dấu chấm hỏi. Nếu giờ Trần Phong đi nhận công lao thì bọn người kia sẽ biết rõ thực lực của hắn, từ đó có thể phái cao thủ mạnh hơn truy sát. Tụ khí cấp khó giết nổi hắn thì phái Nội cương cao thủ ra. Với những gia tộc như Triệu gia thì cao thủ cỡ này cũng có ba bốn chục người. Lúc đó thì hắn nguy rồi. Chiến lực hắn có thể chống lại Tụ khí cảnh, nhưng Nội cương thì......khó nói.
Hai lí do đó khiến hắn vẫn sinh hoạt như thường ngày, không vì tin này mà nao lòng.
"Trần Phong, Trần Phong."
Trong lúc hắn đang nghỉ ngơi ngoài vườn thì đột nhiên một thanh âm nữ tính vang lên, cùng với đó là đám người anh Thành, Ánh Nguyệt chạy đến.
"Trần Phong, cậu biết tin gì chưa. Vì xác chết kia là của một sát thủ bị truy nã, cho nên công hội không tìm kẻ giết gã nữa. Mà Minh Dương học viện cũng gửi lời xin lỗi đến cậu, và chính thức khôi phục lại thân phận học viên của cậu."
Ánh Nguyệt hưng phấn hét lớn, vẻ mặt cực kì kích động, giống như cô nàng mới là người được giải oan.
Trần Phong ngồi dậy, gật đầu đáp:
"Cảm ơn cậu nhiều."
Hắn lấy ra một chồng ghế, sau đó phân phát cho từng người.
"Trần Phong, bây giờ em có thể trở lại Minh Dương học viện, ấy là chuyện tốt. Nhưng có chút nguy hiểm."
Nguy hiểm?
Trần Phong nhíu mày, quay về phía Thành, nói:
"Có chuyện gì vậy anh?"
"Triệu Hảo, đột phá Nội cương cấp rồi!"
Đám người Ánh Nguyệt cũng gật đầu hưởng ứng:
"Đúng vậy, hắn ta đột phá Nội cương, chiến lực cường đại cực kì, dù là Nội cương cảnh thế hệ trước cũng khó địch nổi hắn."
"Mạnh như vậy?" Trần Phong cả kinh, trong lòng có chút lạnh toát.
Thanh Hoa ánh mắt ngưng trọng, gật gật đầu:
"Đúng đây em ạ, sau khi hắn đột phá Nội cương liền tìm đến mấy vị Nội Cương cảnh trong mấy nhà Lê, Phạm, Đặng. Kết quả là mấy vị này hết thảy đều thua trận. Thậm chí trong đó có một vị Nội cương trung kì đỉnh, kém chút nữa là đột phá hậu kì!"
Trần Phong lần này quả có chút lo ngại rồi, thực lực tên này so với trước còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
"Bây giờ hắn thanh danh vang dội, nhiều học viên đã gia nhập vào Thanh Hà hội, để cho hội này vượt qua hội của ba vị thiên tài còn lại. Trần Phong, thời gian tiếp theo cậu sẽ khó sống khá giả rồi."
Triệu Minh chỉ biết thở dài, lắc lắc đầu.
"Hơn nữa, nghe nói Trần Văn Lâm vị Ma pháp viện thiên tài này cũng có ý liên thủ với hắn, mục đích thì tôi có chút suy đoán."
Nói rồi hắn nhìn sang Hà My, khiến cô bé này cúi đầu, kéo mũ chùm kín đầu, nói ra mấy lời nhỏ như muỗi:
"Em xin lỗi."
Xong hắn lại quay sang nhìn Trần Phong, nói:
"Thằng đó muốn có được cô bé, nhưng lại nghe nói Hà My hay đi lại gần với cậu, cho nên...."
Hắn cũng không nói tiếp, nhưng Trần Phong cũng đoán ra ít nhiều.
Trần Văn Lâm xem ra vì gái mà mờ mắt rồi, quyết định hợp tác với Triệu Hảo. Bởi cả hai đều có một mục tiêu chung, đó là Trần Phong. Đây đều là cái gai trong mắt bọn họ, khiến họ quyết phải diệt trừ. Cách làm thì vô số kể: Đánh bại hắn, làm nhục hắn, hoặc đơn giản hơn: Giết hắn!
Nhưng bọn hắn tuy thế lực sau lưng mạnh nhưng cũng không dám làm càn. Chắc chắn bọn hắn sẽ sử dụng tiểu xảo, khiến Trần Phong thân bại danh liệt, nặng hơn là phế bỏ tu vi, đuổi ra Minh Dương thành.
"Để xem bọn hắn có thể bày ra trò gì."
Trần Phong ánh mắt trầm xuống, cười lớn:
"Mọi người đừng lo. Mấy hôm trước em nói đã có cách giải quyết thì sẽ có cách giải quyết. Tuy chuyện này đã tệ đi nhiều nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của em."
Nghe hắn nói vậy mọi người cũng đành cười khổ, đành chuyển hướng sang vấn đề khác.
Đột nhiên Thanh Hoa lấy ra một cái bình ngọc, đưa cho hắn:
"Học viện nói vì em bị oan cho nên nhờ bọn chị gửi cái này."
Trần Phong nhận lấy bình ngọc, chậm rãi mở ra.
"Là một phần Trị thương thủy cùng Trị thương đan!"
Hắn rung động thật sự, không ngờ học viện lại mạnh tay như vậy, sẵn sàng dùng loại thuốc tốt như vậy để xin lỗi.
Mấy người xung quanh cũng trợn tròn mắt, miệng lắp ba lắp bắp, nói:
"Trời ạ, cậu lại có thể có được loại thuốc này. Nó không những là cực phẩm chữa thương, mà lại còn là cực phẩm dùng để tăng cường tu vi."
"Thật đáng ghen tị!"
Trần Phong cười hì hì, chậm rãi thu bình ngọc vào nhẫn không gian, nói:
"Nói chung trong cái rủi có cái may. Có nó em sẽ sớm đột phá Luyện khí, tu thành Tụ khí là chuyện trong tầm tay."
"Trần Phong, em đạt đến cảnh giới nào rồi?" Thành có chút tò mò, hỏi.
Hắn chỉ cười nhạt một chút, nói:
"Ha ha, không dám dấu diếm. Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng bây giờ em mới đạt đến Luyện khí đỉnh cao."
Luyện khí đỉnh cao?
Bốn người trong đó há hốc mồm, khóe mắt giật giật, hét lớn:
"Em và Thành là yêu quái à? Ngắn ngủi một tháng, từ Luyện khí sơ kì tu thành đỉnh cao. Dù là Minh Dương thành lúc tốt nhất thì thiên tài cũng như vậy mà thôi. Mà nghe nói những người này giờ đã tu đến Linh giả cảnh giới, nghe nói là Chân Linh Huyền Linh cảnh rồi."
Triệu Minh cùng Phạm Dũng càng ngậm ngùi, họ vào đây cùng lúc với đám Trần Phong, lúc đó mọi người còn sàn sàn nhau, nhưng giờ thì sao? Họ vẫn là Luyện khí sơ kì, còn Thành và Trần Phong đã là Luyện khí đỉnh cao."
Trần Phong cùng Thành hai người nhìn nhau, mới ngẩn ra. Bọn họ thực lực tăng trưởng quá nhanh chóng, quá mạnh mẽ. Lấy người thường phải mất không ít năm mới có thể từ sơ kì đạt đến hậu kì, còn bọn hắn? Một tháng! Quá nhanh.
Ánh Nguyệt cùng Thanh Hoa thấy tốc độ tu luyện của mình cũng không tệ, họ tu từ năm chín tuổi, đến nay đã đạt đến cảnh giới này cũng là không chậm, nhưng so với hai tên kia......thật đáng xấu hổ.
Cũng phải thôi, tài nguyên của Thành và Trần Phong quá nhiều. Thành thì được một vị Linh giả xem trọng, cung cấp hắn tài nguyên vô cùng, bởi vậy một tháng liền đạt đến Luyện khí đỉnh cao. Còn Trần Phong? Tiền thì hắn không thiếu, tiêu xài cực kì hoang phí. Đương nhiên giờ thì hắn chết chắc rồi, sư phụ thu lại số tiền đó, giờ hắn chỉ là một thằng khố rách áo ôm. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Trần Phong đều cảm thấy cực kì bi ai, nhịn không được mà rơi lệ, thầm chửi rủa bản thân mình trước đây sao lại ngu ngốc đến như vậy, sao lại tiêu xài hoang phí đến như vậy.
"Có lẽ chúng ta tiến đến Minh Dương học viện đi thôi. Đã muộn rồi."
Cả đám hăm hở chạy đi, lấy khả năng của bọn họ rất nhanh liền đến nơi.
"Minh Dương học viện, ta đã trở lại. Triệu Hảo, Lê Nghĩa. Các ngươi chờ đó!"
Trần Phong hít sâu một hơi, rồi bước vào kết giới.
Hà My!
Lúc bọn hắn vừa bước vào, một thanh âm truyền đến, cùng với đó là một thanh niên mười bảy mười tám tuổi chạy đên.
Trần Lâm?
Trần Phong ánh mắt kinh ngạc, suy nghĩ xem tên này có ý định gì.
"Hà My mới sáng sớm em đã đi đâu vậy?"
Trần Lâm cười vui một tiếng, ánh mắt lướt qua đám người Trần Phong một thoáng, chỉ khẽ gật đầu, so đó tiến lại bên cạnh Hà My, nói:
"Đi, anh đã hiểu rõ tại sao vấn đề hôm qua rồi. Đó là do lúc niệm chú, trong Ma pháp ngữ có một câu không phù hợp với cách Ma pháp lực vận chuyển, thành ra một chiêu đó không đánh ra được."
Hắn thao thao bất duyệt, hoàn toàn đem đám người Trần Phong bỏ qua, trong mắt hắn chỉ còn có Hà My.
Trần Phong khẽ ho một tiếng, nói:
"Hà My, nếu em có việc thì bọn anh đi trước nhé."
Hắn không phải sợ hãi Trần Lâm, mà hắn thấy tên này cũng có vẻ muốn bàn luận về Ma pháp, xem ra có ý tốt với Hà My. Thôi thì để hắn thoải mái đi, đừng làm quá là được.
Đột nhiên Hà My quay sang hắn, giật góc áo hắn, khiến hắn không thể không quay lại.
Chỉ thấy cô bé hai mắt ngân ngấn nước, thân thể nhỏ bé run rẩy, khiến hắn có chút kinh ngạc.
"Em ghét hắn, hắn là đồ khốn, lúc nào cũng lấy cớ là tìm hiểu Ma pháp lực để làm phiền em, nhiều lúc còn định sàm sỡ em nữa."
Đậu xanh, muốn vào tù bóc lịch à?
Trần Phong trong đầu ong ong, thầm chửi mình là thằng ngu. Xem ra cô bé rất ghét thằng này, chẳng qua vì lí do gì đó mà vẫn chịu đựng.
Trần Phong cười lạnh, đột nhiên vươn tay ra, kéo Hà My vào lòng mình, sau đó cười lạnh:
"Xin lỗi, nhưng tôi chợt nhớ ra là có hẹn với Hà My, có lẽ việc bàn luận để khi khác đi."
Hà My bị hành động này của hắn làm sững người, ngơ ngác. Mà mấy người còn lại cũng trợn mắt há hốc mồm, khóe mắt giật giật.
Trần Lâm ánh mắt như phun lửa, Ma pháp lực quanh thân hắn trào ra, hóa thành từng đám từng đám Ma pháp thuật. Có Lôi tiễn, Hỏa cầu, Băng phong, Thổ thuẫn.
Hà My lúc này đã có chút tỉnh lại, thấy Trần Lâm Ma pháp lực trào ra bèn có chút sợ hãi, lo sợ Trần Phong địch không lại, bởi vậy mà có ý giãy dụa, muốn thoát khỏi Trần Phong.
"Yên nào cô gái nhỏ, xem anh làm sao xử lí thằng này."
Trần Phong đột nhiên siết chặt tay, ôm cô bé chặt hơn nữa, tay phải Chân khí tỏa ra.
Long trảo thủ!
Hắn lúc này khí thế bộc phát đến đỉnh cao, huyết khí như rồng.
Long thủ vươn ra, đánh tới đám Ma pháp thuật kia. Lập tức Lôi tiễn, Hỏa cầu,... thình thịch một tiếng liền nổ tung, hóa thành vô số điểm sáng bay đầy trời.
Trần Lâm kinh ngạc lùi lại mấy bước liền, không thể tin vào mắt mình. Trần Phong vậy mà lại dám ra tay, một chiêu liền đem đám Ma pháp thuật của hắn đánh nổ tung 💥! Phải biết hắn ngưng tụ những Ma pháp thuật này căn bản chỉ để dọa Trần Phong mà thôi, dù sao Hà My đang ở sát bên Trần Phong, nếu không cẩn thận thì có thể đánh trúng em ấy, lúc đó thì hắn triệt để xong rồi! Nhưng giờ Trần Phong lại thật sự lại ra tay với hắn, lại còn lấy xu thế sét đánh, tốc độ cực nhanh, không cho hắn có cơ hội phản kháng.
Hắn kêu lên một tiếng, lập tức một tấm khiên hiện ra. Đó là Thổ hệ Ma pháp hóa thành thực chất, lực phòng thủ cực mạnh.
Bành!
Long thủ đánh đến, lập tức đem Thổ thuẫn đánh cho vết rạn chằng chịt, thậm chí Trần Lâm cũng chịu phản phệ, phun ra một ngụm máu.
"Mạnh thế, sao Triệu Hảo nói hắn chỉ có chiến lực là Tụ khí sơ kì???"
Ma pháp sư chiến lực cực mạnh, chẳng qua có một tệ đoan. Họ quá mất thời gian vào việc niệm chú, thành ra mỗi chiêu đều đánh ra chậm rãi. Còn tu luyện giả lại khác, uy lực kém hơn nhiều so với Ma pháp sư, nhưng thắng ở tốc độ nhanh. Nếu một Ma pháp sư đánh một vs một với một võ giả, thì võ giả kia có tỉ lệ thắng rất lớn. Nhưng nếu để đám Ma pháp sư kia niệm chú xong thì chỉ có tàn đời, một võ giả chứ một chục người như vậy cũng sẽ bị Ma pháp sư kia luyện chết!
Trần Phong bản thân cũng biết rõ Ma pháp, bởi vậy vừa xuất chiêu liền vận dụng toàn lực, một chiêu đem Trần Lâm đánh gục!
Thổ thuẫn sau một lúc liền không chống đỡ nổi, lập tức vỡ nát. Mà Chân khí trong tay Trần Phong cũng tiêu hao sáu bảy phần, nhưng năm ngón tay hắn vẫn chộp tới, muốn bóp lấy cổ Trần Lâm.
Sắc mặt Trần Lâm tái nhợt, muốn lùi ra sau nhưng vô vọng, bởi bàn tay Trần Phong tiến đến quá nhanh!