Trần Phong vẫn không có chút thả lỏng, dồn hết tốc lực chạy đi. Ma pháp lực trong thân thể hắn đang dần cạn kiệt, thể lực cũng cạn kiệt, Chân khí cũng cạn kiệt, nhưng hắn không dám dừng lại dù chỉ một chút, bởi hắn biết nếu dừng lại thì đời hắn xong rồi
Đột nhiên hắn thấy bốn phía cây cối từng đám héo rũ rất nhanh, thậm chí mấy cây cỏ bên đường đã chết khô từ lúc nào. Yêu thú ở khắp nơi kêu gào thảm thiết, giống như bị chọc tiết vậy, trong âm thanh có thể nghe được nỗi đau đớn cùng tuyệt vọng của chúng.
" Cái quái gì...." Hắn lẩm bẩm
" Là Đế thuật! Thiếu niên, nguy lắm rồi! Là Sinh mệnh tịch diệt của Mộc Tinh!."
Đốt tre vừa hét xong thì bầu trời đột nhiên đen kịt, từng luồng khí tức tử vong buông xuống khiến Trần Phong cảm thấy toàn thân vô cùng yếu ớt, các tế bào héo rũ, Chân khí, Ma pháp lực tan rã, ý thức dần dần chìm vào bóng đêm.
" Giao quyền điều khiển cơ thể cho ta!"
Khoai hết lên một tiếng, không đợi hắn đồng ý mà cướp lấy thân thể, hai tay liên tục kết ấn, miệng lẩm bẩm một loại từ ngữ gì đó rất lạ.
" Vạn năm trước ta cùng hắn có thể đánh ngươi lên bờ xuống ruộng, bây giờ cũng như vậy thôi!"
Khoai hét lớn, sau lưng đột nhiên xuất hiện một đôi cánh trắng muốt, trên đó từng luồng ánh sáng lưu chuyển, trông thần thánh vô cùng.
" Thánh Nguyệt trảm!"
Đôi cánh lớn khẽ vung lên một lần, từ đó một ánh sáng tỏa ra, hóa thành một hình lưỡi liềm chém đến bầu trời đen kia. Chỉ thấy xoẹt một tiếng, bầu trời bị chém làm đôi, lộ ra một Mộc nhân* khổng lồ, hai con mắt từng luồng sáng xanh nhảy lên.
" Không....."
Nó mới kịp kêu lên một tiếng liền bị ánh sáng chém đến, cơ thể đồ sộ đột nhiên vỡ thành 2 mảnh, không khống chế được mà rơi xuống mặt đất. Còn bầu trời đen kia cũng chậm rãi biến mất, như thế nó chưa từng tồn tại vậy.
Bá đạo!
Trần Phong hút một ngụm khí lạnh, trong lòng cảm thấy kinh hãi không thôi. Thực lực của Mộc tinh đâu phải yếu ớt gì, thấp nhất cũng là Dung Linh đỉnh cao, chiến lực cường đại không gì sánh được. Ví như Nam Việt quốc cường giả chủ yếu nằm ở Dung Linh cảnh, là trụ cột của mỗi thế lực. Còn Tông Linh cảnh, Tôn Linh cảnh thì đã trở thành cấp bậc trưởng lão, nguyên lão rồi, cường giả như vậy rất hiếm khi xuất hiện, trừ khi xuất hiện chí bảo.
"Chạy......"
Giọng nói tràn đầy yếu ớt của Khoai truyền đến.
Trần Phong ngay lập tức quay đầu, không có chút chần chừ mà phóng đi
Trong Tinh thần hải Khoai mờ nhạt dần, có thể thấy thân thể nó đang tan rã, hoá thành vô số điểm sáng.
" Chuyện gì thế, Khoai, ngươi ổn chứ?"
" Không ổn...chạy!"
Nói xong nó thân thể đột nhiên vỡ tan, hoá thành vô số điểm sáng bay về phía đốt tre.
Trần Phong tâm tình trầm trọng, bước chân ngày càng nhanh lên, thầm tính toán xem nên làm như thế nào.
"Nó là Linh cảnh cấp yêu quái, dù bị trọng thương thì muốn giết ta quá mức đơn giản. Thực lực ta bây giờ quá thấp, tốt nhất chạy đến Nam Việt quốc biên quan, ở đó cũng có Linh cảnh cấp cường giả, có ghể bảo vệ mạng nhỏ này của ta. Giờ này chắc hẳn họ cũng cảm nhận đến sự nguy hiểm của Mộc tinh rồi chứ???"
Hắn trong lòng quyết định, lập tức đổi hướng, chạy về phía Tây Bắc, nơi đóng quân của quân đội.
Ở xa xa, hai mảnh thân thể của Mộc tinh đột nhiên run lên dữ dội, sau đó vô số cành cây từ chúng tỏa ra, hợp lại với nhau dần trở thành một cái cây hoàn chỉnh. Khí tức của nó sụp một mảng lớn, trong hốc mắt hai đốm sáng ảm đạm vô cùng, tưởng có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, bây giờ dù có Huyền Linh cảnh cấp đến đây cũng khó có thể chiến thắng nó, chưa kể đến giết chết nó.
" Xào xạc, xào xạc...."
Cành lá trên đầu nó rung lên liên hồi, tựa như đang trao đổi gì đó. Chỉ thấy bốn phía yêu thú gầm lên kinh thiên, sau đó tất cả chúng đột ngột cuồng bạo, giống như một cái triều cường vậy, càn về bốn phương.
Thú triều!
Ở bản của Vi Sơn cũng cảm nhận được chân động này, mồ hôi lạnh trên trán ông ta tuôn ra như suối. Vi Sơn hét lớn:
"Bà con, mau chạy vào nhà rông, tế tự Linh của thần bản, bảo vệ bản ta!"
Nói rồi ông ta cũng nhanh chân chạy đến nhà rông, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
" Đã 30 năm rồi, sao lại xuất hiện thú triều nữa?"
Gã lẩm bẩm, sau đó cùng mấy trăm người trong bản quỳ xuống ngước nhìn bàn thờ mà cúng bái.
" Ơ thần bản trên cao, ngài hãy xuống đây, bảo vệ cho những con dân của ngài ơ."
Trên bàn thờ có thể mơ hồ thấy được hình ảnh một ông lão đầu tóc bạc phơ, dáng dấp có chút già nua. Nếu Trần Phong ở đây hắn tuyệt đối sẽ nhận ra, bởi đây là một trong số các Linh hồn đã nói chuyện với hắn trước kia.
Không chỉ có bản này,mà hàng trăm bản khác đều cúng tế các vị thần của bản mình, để mong được bình an. Từng vị thần bản to lớn cao ngạo lơ lửng trên bầu trời, khí tức cường đại như vòi rồng cuốn qua hết thảy, trấn áp vô số yêu thú cùng dã thú cấp thấp.
"Ngươi nói sao, thú triều??"
Phía trong một tòa thành sát biên giới, một người đàn ông dáng người cao to vạm vỡ, khuôn mặt lộ rõ vẻ cương nghị. Ông ta nghe tin tức của cấp dưới bẩm báo, liền điểm quân tinh nhuệ nhất, sau đó liền xuất binh.
Phút chốc liền có hai ba chục người từ trong tòa thành bay ra, chia thành bốn đội rồi bay về bốn hướng, bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.
Mà ở một nơi nào đó thủ phạm gây ra vụ này - Trần Phong cũng đang vô cùng vất vả chống đỡ bầy yêu thú. Hắn vốn đang chạy trốn yên bình, không hiểu sao bốn phía tiếng thú kêu vang trời, sau đó là từng đợt yêu thú tràn đến. Ban đầu chỉ là mấy con dã thú, nhưng giờ đã là Yêu thú cấp một đỉnh rồi rất nhanh sẽ có những con mạnh hơn chạy ra, lúc đó hắn chết chắc!
Phía trước hắn giờ là ba con yêu thú cấp một, thực lực không hề tầm thường, khiến hắn chiến đấu vô cùng gian nan. Hắn sau một thời gian dài chạy trốn, mặc dù có sử dụng Vạn Mộc hồi xuân để trị liệu nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời, không giải quyết được gốc rễ.
Ba con yêu thú vây quanh hắn, ánh mắt đầy bất thiện nhìn con mồi này, xem nó có đúng là thứ mà chủ nhân cần thiết hay không?
Trần Phong cũng liếc mắt ngang dọc, chậm rãi rút từ trong nhẫn không gian ra một cái bao tay. Bao tay này là hắn lấy được từ Lý Long, vẫn chưa thử dùng lần nào, nay sử dụng là chuẩn xác nhất..
"Hây a!"
Hắn hét lớn một tiếng, quanh thân lôi điện phun trào, sau đó hắn tung một chiêu thật mạnh mẽ đánh lên mặt đất.
Oanh
Lập tức mặt đất sụp một mảnh lớn, khói bụi mù mịt. Mà ba con yêu thú cũng gầm lên, đồng thời lao thẳng về phía Trần Phong.
Bốp!
Trong đám khói bụi mù mịt, Trần Phong nhờ có Tinh thần lực nên có thể biết được vị trí của đám yêu thú, từ đó ra đòn phản kích. Chỉ thấy toàn thân hắn cơ bắp nổi lên, huyết khí cuồn cuộn như rồng, một đấm đánh thẳng vào gáy con yêu thú gần nhất. Nó làm sao có thể tiếp nổi một chiêu này, lập tức cái cổ bị đánh sụp xuống, máu tươi từ miệng phun trào như suối.
Hắn sau khi tung một chiêu này liền vận dụng Phong hệ ma pháp, đẩy thân thể hắn lên cao tấm hai mét so với mặt đất. Cùng lúc này, một con yêu thú khác cũng nhảy vồ đến, nhưng chỉ cào vào khoảng không. Nó chưa kịp ổn định lại thân hình thì Trần Phong đã rút ra một thanh kiếm, điên cuồng truyền Chân khí cùng Ma pháp lực vào đó, khiến nó phút chốc tỏa sáng rực rỡ, như một tia sao băng rơi xuống, xuyên qua cổ họng hắn.
Gaooo
Tiếng kêu trầm đục của nó vang lên đầy thảm thiết, đó liên tục vùng vẩy thân thể, hòng ngồi dậy được. Nhưng Trần Phong lúc này đã ngồi trên thân thể nó, toàn thân vận lực đè nó xuống, còn hai.tay thì ghì chắc thanh kiếm, không cho nó có cơ hội thoát ra. Máu tươi từ cổ nó phun trào như suối, tiếng kêu gào đầy thảm thiết vang lên.
Giữa lúc hắn đang dùng toàn lực trấn giữ con yêu thú thì con thứ ba cũng lao lại, một cái tát như trời giáng đánh lên lưng hắn, khiến hắn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng hai tay hắn vẫn giữ chặt thanh kiếm, đóng đinh con yêu thú. Cùng lúc đó quanh thân hắn lôi hệ ma pháp tỏa ra, hóa thành một cái búa lớn đánh lên thân thể to lớn của con thứ ba này.
Rẹt rẹt.
Bị một búa vào đầu khiến nó vô cùng choáng váng, cộng với điện giật thì không hề dễ chịu chút nào, phút chốc mùi da lông cháy bốc lên nồng nặc, mùi rất khó chịu. Bởi vậy mà con yêu thú nhanh chóng thụt lùi lại, để cho Trần Phong một quãng thời gian thở dốc nhỏ.
Quãng thời gian này tuy ngắn nhưng cũng đủ để Trần Phong kết thúc con yêu thú. Hai tay hắn vận lực, cố gắng xẻ cổ của con yêu thú làm đôi.
Roạc roạc
Cuối cùng con yêu thú cũng không thể chịu nổi vết thương như vậy, thân thể to lớn dần thôi cựa quậy, nằm gục xuống. Mà Trần Phong cũng thở ra một hơi, mồ hôi chảy ra như mưa, ánh mắt nhìn chằm chằm con yêu thú còn lại.
Con yêu thú này thuộc hệ Hổ, là Hổ răng kiếm, thực lực ngang với Luyện khí hậu kì của loài người. Nếu là Trần Phong ở thời kì đỉnh cao có lẽ sẽ đánh gục được nó, nhưng hiện tại hắn chỉ còn phân nửa sức mạnh, muốn chiến thắng là vô cùng khó khăn.
" Ta đã bị thương không nhẹ, nếu tiếp tục đánh chỉ sợ sẽ bị nó xé xác ra. Chưa kể nếu để lâu thì đám yêu thú còn lại sẽ ngửi thấy mùi máu, mò lại đây. Lúc đó thì cái mạng nhỏ này của ta sẽ đi đời nhà ma! Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!"
Hắn thận trọng suy tính, rốt cục liền thôi thúc chút ít Ma pháp lực còn sót lại trong cơ thể mà bay lên cây, chạy trốn.
Gaô
Con hổ thấy con mồi của mình chạy đi, nhất thời vô cùng tức giận, đuôi đánh vút một tiếng bốp rồi tức tốc đuổi theo hắn.
Hai cái một người một thú thi nhau chạy trốn, người thì đạp cây mà chạy, thú thì đuổi theo sát nút, không hề dừng lại.
"Khốn nạn, ta làm gì mà khiến nó giận dai thế?"
Trần Phong nghiến răng nghiến lợi, ngồi chồm hỗm trên một gốc cây cổ thụ, phía dưới là bốn năm con yêu thú hình thể to lớn không kém con Hổ răng kiếm lúc nãy. Thậm chí còn có một con còn to gấp rưỡi bọn nó, hơi thở cuồng dã đến cực điểm, chốc chốc lại lấy thân mình đâm vào cổ thụ, hòng chấn hắn rơi xuống.
Trần Phong ngồi trên một cành lớn nhất của cây cổ thụ, chậm rãi hồi phục vết thương. Trong tay hắn hiện tại cầm một đốt tre, cắm thẳng vào thân cây, chậm rãi hút đi sinh mệnh lực của nó, bổ sung sang Trần Phong. Đây là một trong các khả năng của Vạn mộc hồi xuân - Linh thuật mà sư phụ dạy cho hắn trước lúc đi.
Vạn mộc hồi xuân có năm tầng, nhưng chia làm hai con đường. Con đường thứ nhất là vận dụng Mộc hệ năng lượng trong thân thể mình, từ đó khuyếch đại lên, trị liệu vết thương. Con đường thứ hai là hút Mộc hệ từ bên ngoài để chữa trị. Cả 2 cách đều có chỗ đặc biệt, nhưng bởi vì Trần Phong còn chưa có được Linh lực nên không thể sử dụng cách đầu, đành phải dùng cách hai mà thôi.
Hắn vừa chậm rãi chữa trị, vừa nhìn về phương xa. Từ đây có thể bao quát cảnh rừng núi đại ngàn hoang sơ hùng vĩ, cổ tĩnh. Nhưng hiện nay sự tĩnh lặng đó đã bị phá vỡ, thay đó là vô số tiếng yêu thú dã thú kêu vang trời, sóng âm chấn động bốn phương. Từng đám yêu thú chạy rầm rậm, bước chân nặng nề khiến cho người ta có cảm tưởng như xảy ra động đất vậy.
Hắn thậm chí còn thấy ở xa xa, một bóng người khổng lồ xuất hiện, thân thể gã to lớn cao ngạo, vĩ đại vô cùng, tựa như chiến thần cổ xưa, đang vung tay chém giết, đánh lui đám yêu thú. Hơi thở gã cuồng ngạo đến cực điểm, giơ tay nhấch chân liền khiến cho gió bão nổi lên, máu tươi be bét.
Hắn còn thấy ở xa xa, bốn năm đầu yêu thú hình thể khổng lồ, so với con bạo viên hắn gặp trong Linh bảo giới còn muốn khủng bố hơn. Bọn chúng chậm rãi di chuyển, xung quanh là vô số con yêu thú đi theo, tựa như là đế vương đang đi tuần tra lãnh địa.
Hắn còn thấy được đâu đó từng vị Linh giả đang tế ra Linh hồn của mình, toàn lực đánh lui đám yêu thú.
Trần Phong nhìn toàn cảnh một lượt, phút chốc ngẩn ngơ. Ngày hôm nay, hắn đã chứng kiến được một màn quá kì vĩ, quá hoàng tráng. Hắn thấy được sự to lớn của thế giới này, sự hoang dã mà từ trước đến nay hắn chưa gặp qua chưa từng biết đến.
"Thật đẹp..."
Trong vô thức hắn lẩm bẩm, ánh mắt nhìn chân trời xa xăm tràn đầy ý vị.
Oành
Đột nhiên thân cây rung lắc dữ dội, suýt chút nữa đã khiến hắn ngã xuống. Trần Phong quay mặt xuống nhìn, chỉ thấy không biết từ lúc nào đã có thêm một lô một lốc gần chục con yêu thú, thậm chí trong đó còn có một con vô cùng to lớn, mỗi khi đụng vào cây cổ thụ liền khiến nó lung lay như sắp đổ.
Yêu thú cấp ba!
Hắn trong lòng trầm trọng, thầm than không ổn. Nếu cứ như vậy thì có khả năng cây sẽ ngã xuống, và hắn sẽ bị hàng chục con yêu thú lao vào xé xác!
" Không được, ta cần làm gì đó. Thú triều đã xảy ra gần hai mươi phút rồi, không lí nào cường giả ở Nam Việt biên quan lại không biết. Ta chỉ cần chống đỡ rất nhanh họ sẽ đến cứu!"
Hắn đành nắm lấy muốn tia hi vọng cuối cùng này, thân thể đứng thẳng dậy, Chân khí trong kinh mạch cuộn trào lên, tựa như rồng cuộn, thanh thế kinh người.