Nam Việt Đế Vương

Chương 62: Linh hồn là gì?

Trần Phong khẽ hít sâu một hơi, rồi toàn bộ huyệt đạo trên cơ thể mở ra, liên tục hút lấy Linh khí trong trời đất, muốn bổ sung năng lượng cho cơ thể mình. Nhưng mọi chuyện lại đâu vào đó, từng tia Linh khí vừa hấp thu liền bị đốt tre hút sạch không còn một mống.

" Lại nữa, thế làm sao ta tiến lên Tụ khí, Nội cương được? Ngươi cũng đừng quá mức như vậy chứ, nhả lại cho ta ít Linh khí để bổ sung năng lượng đi nào."

Trong Tinh thần hải hắn, đốt tre rung lên liên hồi, lúc nhanh lúc chậm, tựa như có vẻ lưỡng lự. Một lúc sau hắn thấy được Linh khí hắn hấp thu được đều mất đi 6-7 phần, còn 3 phần là đốt tre để cho hắn sử dụng.

" Rõ ràng là Linh khí ta khổ công hấp thu không ngờ lại bị nó hút đi gần hết, chỉ để lại cho ta một ít, lương tâm của nó đâu rồi?"

Trần Phong nghĩ thầm, cảm thấy bản thân mình vô cùng đáng thương. Có một chủ nhân nào lại bị kẻ ăn bám hiếp đáp, lấn át như hắn hay không?

Hắn thờ dài một hơi, rồi chầm chậm hấp thu Linh khí, và rồi hắn phát hiện Linh khí nơi đây có chút không ổn, giống như trong đó có một loại năng lượng khác vô cùng có hại, khiến cơ thể người hấp thu sẽ không những không mạnh lên, trái lại sẽ bị suy yếu dần dần.

"Chẳng lẽ đây là cái mà người ta gọi là rừng thiêng nước độc? Không khỏi quá kinh dị đi?"

Trần Phong nhíu nhíu mày, ý thức trong Tinh thần hải khẽ di động, tìm kiếm kiến thức. Một lúc sau, rốt cục hắn cũng tìm được thứ mình cần.

"Ở những nơi núi cao rừng rậm suối dài, là chỗ mà Thổ hệ cùng Mộc hệ nguyên tố cực thịnh. Mộc hệ là đại diện cho sinh mệnh, cho sức sống, Mộc hệ càng nhiều thì chứng tỏ sức sống càng mãnh liệt. Nhưng cực thịnh mà suy, chính những nơi như vậy lại sinh ra tử khí, Âm ma hệ, cực có nguy hại với sinh vật sống. Người thường sống ở đây, không cẩn thận sẽ bị tử khí này ám vào người, sức sống bị ăn mòn, không lâu lắm liền tử vong! Thậm chí ở những khu rừng già cổ thụ, sinh mệnh khí cùng tử khí hòa quyện, để cho tu giả cũng cảm thấy áp bức, khó thở, mà nơi đây cũng sẽ sinh ra một số loại sinh vật kì quái. Tỉ như vạn năm trước có một cây chiên đàn, cao ngàn trượng, cành lá xum xuê bao phủ một vùng. Nhưng rồi lâu ngày cây chết đi, hóa thành yêu tinh, trở thành Mộc tinh, làm loạn khắp nơi"

Trần Phong thở dài một hơi, ngưng hấp thu Linh khí. trong Linh khí này có quá nhiều tạp chất, nếu tiếp tục thì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến thân thể sau này. Tốt nhất là nên ngừng lại, để rời khỏi nơi đây rồi tính tiếp.

Mà lúc này đám trẻ kia cũng đã tắm xong, từng đứa từng đứa bò lên bờ rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà.

" Hôm nay có thịt yêu thú đấy bọn mày ơi, thằng nào chậm chân thì chết nhé."

" Đúng rồi, lâu lắm mới được một bữa, phải ăn thật no mới được."

Phía xa xa lại xuất hiện từng bóng người phụ nữ, sau lưng là từng cái gùi, bên trong cơ man không biết bao nhiêu là rau, từ măng, rau khoai,.....

" Thằng ngốc, ngày mai hãy đưa ta vào sâu bên trong cánh rừng đó đi!"

Đột nhiên một âm thanh từ bên trong não hắn vang vọng lên, tràn đầy sự thúc dục, nóng vội. Lúc nghe đến từ thằng ngốc, Trần Phong liền biết ngay kẻ vừa nói là ai.

" Là ngươi à đốt tre?"

"Ta đây, cứ gọi ta là Khoai đi. Sâu trong rừng kia có một chỗ sinh mệnh lực cực kì nồng nặc, là Mộc hệ chuyển hóa mà thành. Nếu được vào đó thì ta sẽ rất nhanh hồi phục được thực lực của mình."

" Ta rõ rồi, nhưng mà cái tên ngươi sao nghe....là lạ thế? Khoai? Ai đặt cho ngươi?"

" Cái thằng này lắm chuyện quá. Tên này là của chủ nhân đời đầu tiên của ta, vì không biết đặt tên thế nào nên hắn đặt ta là Khoai luôn! Cái thằng này so với ngươi còn ngu ngốc hơn, kém cỏi hơn nhiều! Đương nhiên ngươi vẫn là thằng nhóc ngu ngốc mà thôi. Nói với ngươi nhiều quá, ta sắp ngủ mất rồi, mau mau tìm đến nơi đó, không thì ta sẽ...."

Hắn đang nói dở thì đột nhiên im bặt, tựa như bị một cái gì đó chặn ngang. mà Trần Phong cũng không biết làm thế nào nên đành thu dọn quần áo mà về bản cùng mọi người


Ở giữa bản, trong một căn nhà to lớn nhất bản.

Căn nhà này được gọi là nhà Rông, đi từ xa liền có thể thấy được. Nhà được dựng trên sáu cái cột lớn, bốn phía dùng tre, nứa, gỗ để làm tường, sàn cũng dùng các tấm đan bằng tre lồ ô, nứa, cây giang, tuyệt nhiên không có chút sắt thép nào, rất gần với thiên nhiê. Giữa nhà có một dàn lan can chạy dọc, là nơi để những ché rượu của làng khi tổ chức lễ hội. Trên tường thì treo đủ loại chiêng, trống, Nhưng đặc biệt nhất phải kế đến cái mái. Mái thậm chí chiếm đến 7-8 phần chiều cao của căn nhà, được làm bằng lá tranh đan thành tấm.

Lúc này trong nhà đã có tới mấy trăm người, dường như toàn bộ dân bản đều tụ tập về đây. Bốn phía bày biện đủ loại đồ ăn, không thiếu món nào, mùi thơm nức mũi khiến Trần Phong nuốt nước bọt ừng ực, suýt nữa không nhịn được mà nhào vào ăn. Nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng chỉ đành đợi cho mọi người tập trung đông đủ mới dám ra tay, dù sao hắn cũng chỉ là một người lạ.

Đến lúc mọi người trong bản tập trung đông đủ, trưởng bản Vi Sơn mới đứng lên, cười to, nói:

" Ngày hôm này là ngày vui của cả bản. Lần này đi săn bắt được 3 con yêu thú cấp ba, sáu con yêu thú cấp hai, mười con yêu thú cấp một, đủ để bản ta sử dụng trong cả mấy tuần."

Nói rồi ông ta quay người lại, nhìn về phía bàn thờ, sau đó lấy ba que hương, cắm lên lư hương, cầu nguyện bằng một thứ tiếng kì lạ, khiến Trần Phong đầu ong ong chả hiểu gì. Mà dân làng bốn phía cũng cúi đầu, miệng lẩm nhẩm một thứ tiếng gì đó, dáng vẻ vô cùng thành tâm

Một lúc lâu sau, Vi Sơn mới thôi tế bái, cúi người thật sâu vái tạ bàn thờ, rồi cười nói:

" Tôi đã gieo quẻ, các vị thần bản, thần mường đã đến, các vị ấy sẽ nhận lễ trước, mong bà con đợi một chút, rồi chúng ta mở tiệc."

Nhiều người có lẽ cũng nghĩ các vị thần này chỉ ở trong tâm linh, không có thật, nhưng dưới con mắt của Trần Phong họ thật sự tồn tại! Hắn có thể thấy được trên bàn thờ từng Linh hồn vờn quanh, hấp thu lấy hương khói, hương nhang, hương thức ăn. Mà khi mỗi người dân thành tâm cúng bái, thì có một loại năng lượng kì lạ xuất hiện, từ người bọn họ bay lên nhập vào những Linh hồn đó, bảo tồn Linh hồn đó không bị mục nát.

Người có ba hồn bảy phách, nằm sâu trong Tinh thần hải bởi vì chỉ cần tiếp xúc với các vật chất của thế giới tự nhiên thì rất nhanh sẽ bị mục nát, vỡ vụn rồi biến mất.. Linh là ý thức, hồn đại diện cho sự sống, sinh mệnh, phách đại diện cho các giác quan của người. Vật chất vốn là vật chết, không có sự sống. Sau đó xuất hiện Linh, Linh trong linh tính, chỉ ý thức, ngày xưa ta thường nghe cha ông nói: vật này có Linh, Linh thiêng lắm là do vậy. Sau khi tạo Linh thì mới xuất hiện hồn, ba hồn gồm Hồn Tinh - Tinh: sự tinh anh trong nhận thức, Hồn khí - Khí: năng lượng làm cho cơ thể hoạt động và Hồn Thần - Thần: thần thái của sự sống. Một sinh vật sống cần phải có ít nhất Linh cùng Hồn, tỉ như các loại vi khuẩn tuy chúng chưa đủ 3 hồn nhưng cũng có thể tạm xem là sinh vật sống, bởi chúng đã có Hồn Khí, có năng lượng để sống. Phách có bảy cái, đại diện cho các giác quan của nhân loại: Xúc giác, Khứu giác, Vị giác, Thính giác, Thị giác, Cảm giác( cảm trong cảm nhận) và Bản năng. Đến lúc này mới được xem là một sinh vật sống hoàn chỉnh, có ý thức rõ ràng.

Mấy người này lúc còn sống ít nhất phải đạt đến Chân Linh cảnh, Linh hồn cùng phách được rèn luyện đến mức có thể thoát li thân thể thì bây giờ còn sống thế này, nếu không đã bị trời đất mài mòn, hóa thành hư vô rồi.

" Thiếu niên, ngươi nhìn thấy được bọn ta sao?"

Giữa lúc Trần Phong đang trân trân quan sát mấy Linh hồn này, đột nhiên hai ba người trong đó quay lại, dáng vẻ nghi ngờ nhìn hắn khiến hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hắn ấp a ấp úng, đáp:

" Vâng, các ngài là....?"

Một người trong đó thấy hắn có thể nhìn thấy mình, liền bước ra trước, vờn quanh cơ thể Trần Phong, thanh âm vui vẻ, nói:

" Bọn ta là thần bản, thần mường của vùng này. Ta là vị thần bản đầu tiên, còn bọn họ là những vị tướng vì đất nước mà ngã xuống, hi sinh ở chỗ này nên được phép trở thành Tế Linh, ở chỗ này nhận lấy cúng bái, tế tự, sống tiếp để che chở cho con dân nước Việt."

" Ngươi có thể nhìn thấy chúng ta, chắc hẳn đã mở ra Tinh thần hải không gian? Vậy chắc cũng đạt đến Huyễn Linh cảnh rồi. Nhưng sao bọn ta không cảm nhận được Linh lực trong thân thể ngươi nhỉ?"

Cả đám Linh hồn cùng bay đến, vờn quanh thân thể hắn, có chút giống như quỷ ám vậy.

" Kì quái, lúc còn sống ta dù kém cũng là Huyền Linh cảnh cấp bậc, lại còn Nam chinh Bắc chiến, đủ loại dị nhân kì sĩ đều gặp qua, nhưng một tên nhóc như thế này là lần đầu. Tinh thần không gian đã mở, đã sản sinh Tinh thần lực, nhưng Khí vẫn chỉ là Chân khí, chưa hóa Linh lực, Linh hồn cũng chưa được hiện rõ. Kì quái, kì quái."

"Không sai, ta còn thấy được Tinh thần hải kìa, tên nhóc này sao lại không đóng Cánh cửa Linh hồn, muốn bị đoạt xác sao?"

Bọn họ ba mồm bảy miệng bàn luận, huyên náo vô cùng, nhưng kì lạ là âm thanh lại chỉ có Trần Phong nghe được, còn những dân làng lại không nghe được mảy may.

"Hay là chúng ta mời Linh của Trần tướng quân đến đây, ngài ấy lúc còn sống là Tông Linh đỉnh cao cường giả, chắc hẳn sẽ biết về mấy cái này chứ?"

"Nhưng chúng ta chỉ là mấy cái Tế Linh nho nhỏ, làm sao mời đến Linh hồn của ngài ấy?"

"Ừ đúng."

Bọn họ vẻ mặt tràn đầy suy tư, không hiểu đầu đuôi rốt cục thế nào. Mà Trần Phong cũng dở khóc dở cười, bọn họ chỉ còn Linh hồn nhưng không ngờ lại giống người sống như vậy, có vui vẻ, có suy tư, có ảo não,.... muôn hình vạn trạng

Linh hồn tự xưng là thần Mường lúc nãy lên tiếng hỏi hắn:

"Thế ngươi tên gì? Đến từ đâu?"

"Họ Trần, tên Phong, đến từ Minh Dương thành ạ. Vì có việc quan trọng nên đến đây, không ngờ làm phiền các ngài rồi."

"Không sao, chỉ cần ngươi đừng làm hại dân bản thì bọn ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Giờ thì hãy ăn uống no say đi, xem như là lời chào hỏi của bản ta đến ngươi."

Vị thần bản kia cười nhẹ, dáng vẻ rất hiền hòa tựa như một người ông nội với con cháu mình vậy.

Trần Phong gật gật đầu, vái chào bọn họ ba lượt tỏ sự thành kính, rồi quay sang phía dân bản. Bọn họ lúc này cũng đã bắt đầu cầm đũa lên, cười nói vui vẻ vô cùng, xem chừng bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.

Vi Sơn cũng cầm đũa lên, quay sang nhìn Trần Phong mà cười ha ha, nói:

"Trần Phong, cháu cứ ăn uống thoải mái đi nhé."

Nói rồi ông ta đón lấy một chén rượu từ tay dân bản, uống một hơi cạn sạch. Mà bốn phía mọi người cũng vui cười, ăn mừng một mùa đi săn thắng lợi. Cả căn nhà tràn đầy không khí vui tươi, tràn đầy sức sống, khiến Trần Phong không tránh được mà sinh ra cảm giác vui lây.

Hắn cũng lao vào ăn uống, ăn như hổ như sói, bởi vì tên Khoai lại hiện lên và lại yêu cầu hắn ăn thật nhiều, ăn hết sức có thể. Và hắn còn phải cật lực tránh khỏi những lời chúc rượu đầy thành ý của dân bản. Hắn làm vậy không phải vì hắn gia giáo, được dạy bảo, mà bởi vì liên quan đến một chuyện cũ của hắn, khiến hắn nhớ mãi đến nay. Cái này cũng là một bí mật nho nhỏ của hắn, sau này sẽ tiết lộ......

Hai tiếng sau....

Bữa tiếc rốt cục cũng kết thúc, từng người dân ai về nhà nấy trong tâm trạng vui sướng thỏa mãn về ngày hôm nay.

Trần Phong cũng được phân một gian phòng cho người lạ đến thăm bản. Hắn nằm trên giường mà nhớ đến Linh Nhi ở Minh Dương thành, không biết con bé ngày hôm nay như thế nào, có vì hắn đi xa mà lo lắng hay không? Rồi có hoảng sợ hay không? Muôn vàn câu hỏi khiến lòng hắn như có ngàn con ngựa nhảy chồm lên, tựa như có ngọn lửa đốt trong lồng ngực mình. Hắn nằm trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà ngồi dậy, đi về phía nhà trưởng bản.

"Cháu muốn liên lạc với Minh Dương thành?"

" Vâng, ở đó cháu còn cô em gái nữa, bây giờ không biết nó thế nào rồi. Mong bác giúp cho."

Nhờ Vi Sơn mà rốt cục Trần Phong cũng liên lạc được với Linh Nhi.

"Trần Phong, anh đang ở đâu vậy, nơi đây bây giờ hỗn loạn quá.... Đùng!!!!!"

Trần Phong có thể nghe được âm thanh của một thứ gì đó lan tới, xem chừng cũng không hề nhỏ đâu.

"Em đừng lo, anh rất nhanh sẽ về đến nơi, em hãy gắng chờ một chút."

Hắn mồ hôi tuôn trào, cố gắng tìm cách trấn an Linh Nhi, còn mình thì nghĩ đủ mọi cách để trở về nhanh nhất.

"Anh cũng đừng lo quá, ở đây đã có chị Ánh Nguyệt ở đây cùng em rồi. Em mấy ngày nay lo cho anh quá, bây giờ thì ổn rồi. Em nghĩ anh nên trở về sau bốn năm ngày nữa, đợi Minh Dương thành ổn định trở lại đã."

Nghe đến đây hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng, còn trong thâm tâm thì cảm kích Ánh Nguyệt vô cùng, nghĩ rằng lúc nào về phải trả ơn thật nhiều. Bọn họ cũng chỉ gặp nhau một thời gian ngắn, nhưng Ánh Nguyệt lại quan tâm đến hắn như vậy, tuy rằng có thể có âm mưu gì đó ở đây nhưng chỉ biết hiện tại cô nàng đang bảo vệ em gái hắn, người thân duy nhất của hắn, thế là đủ.

"Vậy ta cũng có thể ở lại đây vài ngày, vừa tu luyện, vừa tìm kiếm cái Mộc hệ cực địa kia mới được."

Hắn nghĩ thầm, cảm ơn Vi Sơn một tiếng rồi nhanh chân chạy về phòng, đánh một giấc thật sâu.

Hết chương 61.

Ai đọc đến đây thì để lại lời cmt, cảm ơn nhiều