Nam Việt Đế Vương

Chương 44: Đi Minh Dương thành

" Cái gì mà Nội cương, Ngoại cương, bản chất cũng chỉ là đem chân khí biến hóa mà thôi. Ngươi ép chân khí đến mức nào đó, nó sẽ trở thành Cương khí, ngươi đem Chân khí phá ra, nó sẽ sẽ Khí bình thường. Trừ phi ngươi đem Chân khí hóa thành Linh lực, lại là điều khác. Nó là sự khác biệt về chất. Ta không mong ngươi tăng trưởng quá nhanh chóng, mà hãy chậm lại, làm chắc căn cơ cơ sở của mình, để sau này có tiền vốn tiến quân cảnh giới cao hơn. Hiểu chưa."

Tần Thiên nói xong một tràng, liền chắp tay mà đi, mặc Trần Phong đứng ngơ ngác đó, hai tay máu tươi rỉ ra.

Đúng vậy, chậm mà chắc, còn tốt hơn là nhanh mà hỏng.

Trần Phong cũng hiểu được ý mà Tần Thiên muốn nói. Hắn mấy ngày nay đều chăm chú luyện tập, đó là điều tốt, nhưng mà hắn tăng trưởng tu vi quá nhanh, chỉ sợ nền móng không vững chắc. Bằng chứng là những biến hóa của Chân khí hắn còn hoàn toàn mù tịt, yếu ớt.

" Nghỉ ngơi vài ngày cho quen với Chân khí đã rồi lại tiếp tục tu luyện. Tiện thể cũng chuẩn bị để đến Minh Dương học viện thôi, kẻo người ta lại thúc dục."


"Đi Minh Dương học viện? Ngươi chắc chứ?"

Tần Thiên nhìn hắn với khuôn mặt khá là ngạc nhiên

" Vâng, thưa sư phụ. Bây giờ ở đây đệ tử rất khó tiến bộ, chỉ có thể đến học viện, học hỏi thêm kinh nghiệm, giao lưu cùng những tu giả cùng trang lứa, có vậy thì thực lực mới có thể tăng nhanh được."

Tần Thiên khuôn mặt trầm ngâm không đáp, xoa xoa cằm, nghĩ ngợi miên man một lúc rồi nói:

" Vi sư định đưa ngươi đến chỗ của ta, để ngươi học tập, cũng tiện thể dễ chỉ dạy, và cũng để....gặp lại con bé kia nữa, Nhưng mà ngươi có vẻ đã quyết tâm như vậy rồi, ta cũng không ép nữa."

" Thật sao, cám ơn sư phụ."

Nhìn khuôn mặt hớn hở của Trần Phong, Tần Thiên thở dài nhẹ nhõm. Hắn nguyên bản suy nghĩ xem phải làm như thế nào để hợp lí hóa việc đem Trần Phong đến thế lực của mình. Đệ tử những tên khác đều đạt đến Huyễn Linh cảnh cả rồi, còn đệ tử hắn bây giờ mới đạt đến Luyện khí cảnh. Nếu để Trần Phong thấy bọn thiên tài kia, sợ sẽ đả kích vô cùng lớn, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến tiến cảnh sau này. Vả lại cũng tốt cho hắn, đem một cái đệ tử Luyện khí về thì chắc chắn đám người kia sẽ trêu chọc hắn, nào là không có đệ tử nên kiếm tạm một tên, nào là tội nghiệp, bla bla,.... Chắc hắn chết quá! VÌ vậy khi nghe tin Trần Phong muốn đi Minh Dương học viện, hắn cũng giả vờ tiếc nuối, nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Còn về phần Trần Phong, hắn cũng mừng thầm. Hắn còn chưa muốn rời khỏi Nam Việt Quốc. Đây là nơi hắn sinh ra, lớn lên, nuôi sống hắn, nơi có biết bao kỉ niệm, vui có, buồn có. Là tổ quốc, là quê hương, là gốc rễ, sao hắn có thể đành lòng mà rời khỏi nơi đây?

“ Vậy thì ngày hôm nay, vi sư sẽ truyền thụ cho ngươi một trong số các Linh thuật của ta, có như vậy thì ngươi mới ra dáng là đệ tử của Tần Thiên này chứ.”

Dứt lời, hắn điểm ra một chỉ, truyền thụ cho hắn một Linh thuật

Vạn Mộc Hồi Xuân!

“ Vạn mộc hồi xuân này không dùng để công kích, cũng không dùng để phòng thủ, mà chủ yếu là dùng để chữa thương. Ngươi tuy không có tố chất Mộc hệ, nhưng ngươi lại có đốt tre kia tràn đầy Mộc tinh hoa, chính là thứ dùng để tu luyện tốt nhất. Bây giờ ta sẽ biểu diễn nó cho ngươi xem.”

Quanh thân Tần Thiên Linh lực sôi trào, uy áp tỏa ra vô cùng kinh người, từng luồng từng luồng sáng xanh tỏa ra, chạm đến đâu là cây cỏ bắt đầu mọc đến đó, sinh cơ tràn ngập khiến Trần Phong có cảm tưởng nếu bản thân hắn bị đứt tay thì sẽ mọc ngay một cái mới. Đương nhiên đây chỉ là tưởng tượng của hắn, nhưng như vậy cũng thể hiện phần nào sự kinh khủng của môn Linh thuật này.

Đệ nhất tầng.

Đệ nhị tầng.

Đệ tam tầng.

Đệ tứ tầng.

Đệ ngũ tầng.

Đến khi Tần Thiên thi triển Vạn Mộc Hồi Xuân đệ ngũ tầng, thì cả căn nhà đã biến thành một cánh rừng rậm, từng cành lá, dây leo bò lan tràn khắp nơi, sức sống bừng bừng.

“ Đạt đến đệ ngũ tầng, nếu ngươi có Mộc tinh hoa để sử dụng, vậy thì dù ngươi có bị người khác đánh nát thân thể thì vẫn có thể hồi phục lại như cũ, trừ phi Linh hồn ngươi bị kẻ khác chém, hồn phi phách tán, như vậy dù là ông trời cũng không cứu nổi ngươi.”

“ Đệ tử đã hiểu.”

Trần Phong cúi đầu cảm tạ Trần Phong, trong lòng kích động không thôi, Nếu hắn học được Linh thuật này, không phải là trở thành bất tử rồi sao, dù kẻ địch mạnh hơn mình thì cũng không sợ bị giết chết.

“ Ta cũng không truyền thêm cho ngươi thuật pháp khác, dù sao nếu thêm nữa cũng làm loãng kiến thức của ngươi mà thôi. Vả lại Nam Việt Quốc ngươi cũng có một số Linh thuật khá mạnh, sau này ngươi gia nhập vào thế lực mạnh mẽ hơn thì sẽ học tập được nó. Tỉ như Việt võ đạo, đối với người Việt như ngươi thì quả thật làm ít công to. Chậc chậc, ta cũng phải khâm phục tên nào đã sáng tạo ra môn Linh thuật này, tuyệt vời a!”

“ Chuyện gì cần nói ta đã nói, còn lại tự ngươi phải trưởng thành đi thôi.”

Dứt lời, thân ảnh Tần Thiên đột nhiên mờ dần, mờ dần, rồi hoàn toàn biến mất.

“ Việt võ đạo, Việt võ đạo.”

Trần Phong lẩm bẩm trong miệng mấy chữ này, khóe miệng lộ một nụ cười.


Ngày hôm sau, Thợ săn công hội.

Trần Phong quyết định ngày hôm nay sẽ nhập học Minh Dương học viện, và cũng sẽ là ngày chuyển nhà. Căn nhà hắn sống được 1 tháng kia đã bị Tần Thiên hóa thành rừng rậm, còn những cây gỗ kia thì vô cùng chắc chắn, ngay cả Trần Phong dùng toàn lực chém nó mà cũng chỉ để lại một vết mờ trên thân cây, ngay cả đứt cũng không có, huống hồ là chặt tất cả? Vì vậy hắn không thể chuyển nhà. Hắn đã hỏi được Đặng lão, và nhận được một căn nhà khá đẹp ở trong Minh Dương thành.

Bên cạnh hắn là Linh Nhi, khuôn mặt hiện lên vẻ chán nản không thôi. Con bé có vẻ như không thích chuyển nhà chút nào, lúc thấy căn nhà kia bị hóa thành rừng rậm thì nó hai mắt đã đỏ ửng cả lên, làm Trần Phong thở dài không thôi.

“Anh Phong, chúng ta…lại đến nơi nào ở đây?” Linh Nhi mở to hai con mắt, khuôn mặt rầu rầu nhìn hắn.

“Một nơi tốt, tốt hơn chỗ cũ nhiều.” Trần Phong xoa xoa đầu con bé, nở một nụ cười khổ.

“ Lại chuyển nhà….”

……

Sau khi hai anh em nói chuyện phiếm với nhau được một lúc, thì Đặng lão rốt cục cũng xuất hiện, sau lưng lão là 4 người nữa, 3 nam một nữ, nữ thì tuổi còn trẻ, mới hai mấy mà thôi, nam thì hai người trung niên, một người thanh niên. Trong mấy người này hắn nhận ra 2 người.

“ Chào cháu, Trần Phong, ta bận đón mấy người này nên tới có hơi trễ. Cháu đợi lâu chưa”

“Dạ không có gì đâu ạ, cháu cũng mới đến một lúc thôi.”

Trần Phong lễ phép trả lời

Đặng lão nhìn về phía hắn một hồi, rồi vuốt vuốt chòm râu thưa, cười nói:

“ Ta xin giới thiệu một chút, đây là những người tham gia Thợ săn công hội Minh Dương thành lần này. Con bé này chắc ngươi đã biết rồi, Hương Lan, làm nhân viên của công hội ta, còn ba người kia, lần lượt là Phan Cường Nam, Lê Vũ Định, và người thanh niên có chút đặc biệt, Lương Văn Thành, là người đến từ phía Tây Bắc của tỉnh ta, người dân tộc Thái, thực lực cũng không hề kém, đã là Luyện khí sơ kì.”

Trần Phong nhìn chăm chú thanh niên này. Anh ta tầm 18-19 tuổi, nước da hơi ngăm đen, khuôn mặt cũng có thể xem là ưa nhìn, tóc cắt ngắn, mặc một cái áo ngắn tay để lộ cánh tay đầy cơ bắp. Đặc biệt là đôi môi như luôn cười, khiến người khác cảm thấy rất có thiện cảm. Nhưng điều đặc biệt khiến Trần Phong cảm thấy chấn động đó chính là người này để cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc, thân cận.

“ Xin chào, rất vui vì được gặp em. Anh mấy ngày gần đây toàn đi làm nhiệm vụ nên đến tận bây giờ mới biết đến em.”

Thành đưa tay ra trước, làm ra tư thế bắt tay. Giọng nói của hắn có phần hơi không được tự nhiên, nhưng lại rất dễ nghe. Trần Phong thấy hắn như vậy thì thiện cảm cũng tăng vọt, khẽ cười, cũng bắt tay đối phương, cười nói:

“ Rất vui được gặp anh.”

Đặng lão đứng một bên vuốt vuốt chòm râu, nở một nụ cười thỏa mãn. Rồi lão ghé đầu, nói nhỏ với Trần Phong:

“ Cậu ta là con của một người bạn của ta. Ông ấy là trưởng tộc ở vùng đó, thực lực cũng là Nội cương cảnh đỉnh phong, vì thấy con mình có tư chất nên đã nhờ ta chiếu cố. Quả thật tên nhóc này rất có thiên phú, 1 năm trước lúc xuống đây là Luyện cốt kì, nhưng giờ đã là Luyện khí võ giả rồi, thiên tư đứng đầu trong khu vực các huyện Tây Bắc tỉnh ta đấy. Theo phán đoán của ta thì cậu ta là 1 Linh thể trời sinh, trăm năm có một”

Linh thể, chắc chắn là Linh thể! Trần Phong dám chắc như vậy, bởi hắn cũng là một Linh thể, đối với việc cảm nhận vô cùng tốt.

“Thế anh có ý định gì không?”

Thành xoa xoa cằm nhíu mày, đáp:

“ Anh không biết nữa, nhưng khi xuống đây pố và mế đã dặn phải chăm chỉ, học cho được thành tài, để sau này về tiếp nhận chức trưởng tộc. Nhưng mà anh muốn được đi xa hơn, được đến những nên rộng lớn hơn, để được học hỏi, trở nên mạnh mẽ hơn nữa.”

Phút chốc người thanh niên này tỏa ra ý chí sục sôi vô cùng, tưởng chừng có thể đi đến chân trời góc bể.

“ Mà mục tiêu đầu tiên của anh, đó là phải vào được phân bộ Thợ Săn ở thành phố này, ở đó anh mới có thể học được cái mới hơn, tốt hơn.”

Trần Phong vẻ mặt ngạc nhiên, trong lòng không khỏi dâng lên sự bội phục. Người thanh niên này đã thoát khỏi suy nghĩ bình thường của cha mẹ rồi, đã có suy nghĩ sâu hơn, xa hơn nhiều. Cộng với thiên phú của hắn nữa, chắc chắn sau này sẽ trở thành một cường giả.

“ Mấy người trò chuyện như vậy đủ chưa, đã đến giờ đi rồi đấy, kẻo lại chậm giờ đăng kí buổi sáng thì mất công lắm.”

Đặng lão cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, bắt đầu dẫn mọi người đến Thợ săn công hội Phân bộ Minh Dương thành.


“ Đến nơi rồi.”

Sau 30 phút di chuyển, cuối cùng nhóm người Trần Phong đã đến được địa điểm. Và quả thật, Trần Phong đã được mở rộng tầm mắt!

Đầu tiên xét về quy mô diện tích, nơi đây rộng như một quảng trường vậy, phải có diện tích cỡ 20 ha, có 3 dãy nhà chính, cao 4 tầng, tạo thành hình chữ U. Giữa quảng trường được trồng từng dãy cây xanh mướt, phía dưới là từng cái ghế đá để mọi người ngồi nghỉ.

Thứ hai xét về nhân lực, thì còn kinh khủng hơn. Ở đây người đông như trẩy hội, người đi lại như nước lũ, phải tới cả trăm người, và chỉ cần tuy tiện bắt một người thì thực lực đã là Luyện Huyết kì, còn cao nhất Trần Phong cũng không thể biết nữa, nhưng thực lực chắc chắn rất kinh khủng.

Thứ ba, đó là Trần Phong cảm nhận được, xung quanh hắn có dao động ma pháp lực vô cùng cường đại, chắc hẳn là một tòa pháp trận, so với Cửu Phong Long sát trận của Thanh Sương cũng không hề kém!

Không chỉ riêng Trần Phong, mà mấy người xung quanh cũng bị kinh động không ít. Bọn họ cũng không có thẻ thông hành, đương nhiên không thể tiến vào nơi đây

Đặng lão tựa như biết chắc phản ứng của họ, cười nhẹ, chỉ tay về mấy tòa nhà, bắt đầu giới thiệu cho bọn hắn:

" Tòa nhà đối diện này, là tòa chính, nơi mà các ngươi sẽ nhận nhiệm vụ, bàn bạc, nói chuyện. Còn tòa nhà bên trái, là nơi để cho mọi người luyện tập, trao đổi vũ khí, hàng hóa, còn tòa nhà bên phải, là nơi nghỉ ngơi của mọi người. Mọi người tới đây, nhớ thu liễm lại một chút, chớ kiêu ngạo, nếu ngươi có hành động gì gây rối trong đây sẽ bị trưởng lão trong Hội bắt giữ. Mà trưởng lão hội ở đây có tới gần 30 người, tất cả đều là Nội Cương cao thủ, Ngoại Cương cao thủ, thậm chí Thông Huyệt cảnh cao thủ cũng có!"

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh. 30 người như hội trưởng? Thậm chí còn mấy tên mạnh hơn? Một thế lực khổng lồ a!

Mấy người này kiến thức chỉ đến có vậy, nhưng Trần Phong lại khác, hắn có Tinh thần lực kinh người, bản thân lại là Linh thể trời sinh, vì vậy hắn biết cường giả trong này không đơn giản là Thông Huyệt cảnh, hắn cảm nhận được lúc vào đây có một cỗ Tinh thần lực quét qua hắn, kiểm tra hắn một lượt, rồi mới cho qua. Mà có thể có được Tinh thần lực, thì kẻ này không phải là Ma Pháp sư ngũ tinh thì cũng là Huyễn Linh Cảnh cường giả! Ma pháp sư ngũ tinh, liền có thể mở ra Tinh thần hải, tạo nên "Linh" của chính mình. Còn Linh giả thì có chậm hơn, phải đến tận Huyễn Linh cảnh mới mở ra được Tinh thần hải, sử dụng Tinh thần lực.

Hết chương 43