Lâm Tử Mặc đẩy Diệp Nhiên Tiêu ra, duỗi người, hiện tại đêm đã khuya, Lâm Tử Mặc đã buồn ngủ lắm rồi.
Không rảnh dây dưa với Diệp Nhiên Tiêu, Lâm Tử Mặc rửa mặt đơn giản rồi lên giường ngủ.
Diệp Nhiên Tiêu nhìn chằm chằm sau lưng Lâm Tử Mặc, thấy y lên giường, mình cũng muốn cởi giày lên theo.
Kết quả bị Lâm Tử Mặc một cước đạp xuống: “Ai cho huynh lên? Đi đi đi, tự qua phòng bên cạnh ngủ đi.”
Diệp Nhiên Tiêu: “...”
“Nương tử...” Diệp Nhiên Tiêu bắt đầu giả vờ đáng thương.
Hiện tại Lâm Tử Mặc không dễ gì bị hắn thuyết phục, “bộp” cái gối đầu đập vào mặt Diệp Nhiên Tiêu: “Giả vờ đáng thương làm gì, đi ra ngoài!”
Diệp Nhiên Tiêu ôm gối vào trong ngực, tủi thân đứng bên giường một hồi lâu, nhưng hôm nay Lâm Tử Mặc quyết tâm không cho hắn lên giường.
Hồi lâu sau, Diệp Nhiên Tiêu thở dài, bất đắc dĩ xoay người ra ngoài.
Lâm Tử Mặc chui vào trong chăn, nhắm mắt ngủ.
Diệp Nhiên Tiêu yên lặng đóng cửa lại. Diệp Hoa ân cần chạy tới, dù trong nội tâm vui mừng thế nào cũng không dám biểu hiện ra mặt: “Thiếu gia, vậy, ta sẽ đi thu dọn phòng ta ngay bây giờ, người chờ một lát.”
Diệp Nhiên Tiêu không dám nổi giận với Lâm Tử Mặc, nhưng Diệp Hoa thì khác, lập tức lạnh lùng liếc Diệp Hoa, nói: “Sao? Ta cảm thấy hình như ngươi rất thích chí?”
Diệp Hoa lập tức thu lại vẻ mặt nịnh nọt, nghiêm trang nói: “Thiếu gia, sao người có thể nghĩ ta như vậy?! Ta đi thu dọn phòng cho.”
Diệp Nhiên Tiêu chờ đợi ngoài cửa một hồi thì đi. Lâm Tử Mặc nghe được tiếng bước chân xa dần, mới nhô đầu ra khỏi chăn.
Bà nó, bảo huynh đi thì huynh đi thật, Lâm Tử Mặc hiếm khi ngang ngạnh thế này.
Bảo người khác đi là y, trách người ta đi cũng là y.
Đến bây giờ Lâm Tử Mặc vẫn còn mông lung, còn tưởng mình đang nằm mơ, dù sao Diệp Nhiên Tiêu đột nhiên từ một người không thể đi biến thành kẻ đi đứng vững vàng, còn võ công cao cường, Ultraman biến thân còn chưa nhanh thế đâu?
Lâm Tử Mặc nhớ tới từng cảnh trước kia, Diệp Nhiên Tiêu đẩy xe lăn không nổi, cả gương mặt đều căng thẳng, lên giường còn phải được khiêng lên, hiện tại nhớ lại, mẹ kiếp tất cả đều là giả vờ yếu đuối! Nhằm đạt được mục đích của mình! Thành công đè y lên giường!
Bụng dạ hắn thật sự quá đen tối. Lâm Tử Mặc thầm tặc lưỡi hai tiếng, sau này nhất định không thể đắc tội với hắn, bằng không chắc chắn sẽ bị ăn đến xương cốt không còn.
Diệp Nhiên Tiêu cho rằng Lâm Tử Mặc chỉ đang nổi nóng, mấy ngày nữa sẽ bớt giận.
Nhưng trên thực tế, Lâm Tử Mặc tức giận đến không ngủ được, dám gạt ta? Không giáo huấn huynh một chút ta không mang họ Lâm!
Mà bên kia, thái tử An Ôn hoàn toàn bán đứng Lâm Tử Mặc: “Phụ hoàng, nhi thần xác định, hắn chính là nam thê mà trưởng tử Diệp gia đã lấy!”
An Yến đương nhiên không có ấn tượng với một Diệp gia nho nhỏ: “Diệp gia? Nhanh chóng phái người đi thăm dò.”
Thẩm Tuyệt lĩnh mệnh, dù y phục bị rách bươm nhưng hắn cũng không kịp đi thay.
An Ôn thấy An Yến huy động nhân lực như thế, tò mò hỏi: “Phụ hoàng, vì sao người phải gây khó dễ với một thảo dân?”
An Yến vốn không muốn tiết lộ chuyện Thánh tử và Kỳ Lân cho An Ôn, nhưng nghĩ lại, để gã suy đoán đủ đường còn không bằng nói thật cho gã biết, dù sao Thẩm Tuyệt biết quá nhiều, cần một người để áp chế hắn, tránh việc hắn nổi lòng phản nghịch.
An Yến thuật lại mọi chuyện cho An Ôn. An Ôn kinh ngạc, không ngờ An quốc ngoại trừ thánh thú, còn có Thánh tử.
Chẳng qua, lần trước Lâm Tử Mặc vì cứu con cọp kia mà lừa gạt An Ôn đã khiến gã tin y chính là Thánh tử, người có thể làm động vật nghe theo chỉ lệnh của mình thật sự rất hiếm có.
“Phụ hoàng, tra được Lâm Tử Mặc rồi, ngài định làm thế nào?” An Ôn hỏi.
An Yến giương mắt nhìn gã, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Giết tất cả những người bên cạnh hắn.”
Ngày hôm sau Lâm Tử Mặc rời giường với hai cái quầng thâm, vừa mở cửa đã nhìn thấy Diệp Nhiên Tiêu bưng một chậu nước đặt bên ngoài, không biết đã đứng bao lâu.
Thấy Lâm Tử Mặc đi ra, Diệp Nhiên Tiêu nịnh nọt bê chậu tới: “Tử Mặc, dậy rửa mặt đi, ta đã cho phòng bếp chuẩn bị xong cơm rồi.”
Lâm Tử Mặc cao lãnh ừ một tiếng, tiếp nhận cái chậu, rửa mặt xong xuôi thì Diệp Nhiên Tiêu đã bưng cơm vào phòng rồi.
“Tử Mặc, có thể ăn rồi.” Diệp Nhiên Tiêu tươi cười rạng rỡ. Lâm Tử Mặc thấy vậy thật sự chỉ muốn ra tay đánh hắn mà thôi.
Giả vờ không có việc gì với ta à? Muốn lừa gạt vượt qua kiểm tra hả? Dẹp, nghĩ hay quá nhỉ!
“Tức giận? Không có gì hay để tức cả, dù sao chân huynh khỏi hẳn thì ta là người vui hơn ai hết, không giận nữa.” Lâm Tử Mặc rộng lượng khoát tay, nụ cười dối trá cùng cực.
Diệp Nhiên Tiêu vẫn không nhìn ra, thầm cho rằng Lâm Tử Mặc đã không giận hắn nữa rồi, dời trận địa, ngồi xuống cạnh Lâm Tử Mặc, không ngừng gắp rau vào chén Lâm Tử Mặc.
Rõ là còn đang tức giận, Diệp Nhiên Tiêu nói thầm.
Lâm Tử Mặc cơm nước xong, duỗi cái lưng mỏi, nằm nghiêng trong ngực Diệp Nhiên Tiêu. Lâm tiểu thụ đưa tới cửa, Diệp tiểu công sao không tiếp nhận chứ, lập tức ôm chặt vào lòng mình.
“Có phải huynh đã sớm biết ta muốn đến hoàng cung?” Lâm Tử Mặc dùng khuỷu huých Diệp Nhiên Tiêu, ôm chặt như vậy làm gì, sắp ngạt chết rồi.
Diệp Nhiên Tiêu lắc đầu: “Không, lúc ngươi cho ta uống chén nước có vấn đề kia thì ta mới đoán được ngươi muốn vào hoàng cung.”
“Vậy huynh còn giả vờ uống hết, huynh giỡn mặt với ta phải không?!” Lâm Tử Mặc cụng đầu của mình vào ngực Diệp Nhiên Tiêu, đập hai cái liền ngừng, đau lòng nam nhân của y là giả, bởi vì đấm vào đau là thật.
Diệp Nhiên Tiêu vội vàng dỗ dành: “Vi phu nào dám đùa với nương tử.” Quá lắm là thấy dáng vẻ ngươi nóng lòng mà nhảy loạn rất đáng yêu mà thôi.
Đại Béo và Nhị Béo bay vào đòi ăn thóc, kết quả vừa mới đến đã nhìn thấy cảnh tượng vô cùng ngược chim, hai chim đứng trên bàn, dùng cánh mập che cặp mắt ti hí của mình.
“Mặc Mặc! Ngươi học xấu!”
“Đúng đấy đúng đấy! Trước kia ngươi không như vậy!”
Lâm Tử Mặc trừng mắt: “Có muốn ăn thóc nữa không, không muốn thì xéo qua một bên hóng mát đi.”
Đại Béo và Nhị Béo nhảy tới, cọ cọ Lâm Tử Mặc: “Muốn ăn! Muốn ăn!”
Lâm Tử Mặc đứng dậy đi lấy đồ ăn cho Đại Béo và Nhị Béo. Diệp Nhiên Tiêu “chậc” một tiếng, hai con chim này thật sự biết tranh thủ tình cảm, hấp dẫn hết toàn bộ sự chú ý của Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc vừa cầm thóc, vừa lơ đãng nói với Diệp Nhiên Tiêu: “Chiều nay ta muốn ăn điểm tâm Tẩm Tâm lâu, các huynh ra ngoài mua về đi.”
“Hay là bảo Diệp Hoa đi mua? Ta muốn ở nhà cùng nương tử.” Diệp Nhiên Tiêu lập tức nói.
“Sao nào, nhờ huynh ra ngoài mua đồ giúp ta cũng không được? Ta thấy ngọn lửa tình yêu giữa chúng ta sắp bị tắt rồi đấy!” Lâm Tử Mặc ác ý nói.
Diệp Nhiên Tiêu còn có thể nói gì, đành phải đáp: “Nương tử đừng nóng giận, ta sẽ đi ngay bây giờ.”
Trước khi ra ngoài, Diệp Nhiên Tiêu gọi Diệp Hoa lại: “Diệp Toàn đâu?”
“Bị Kỳ Đường chủ gọi đi rồi.”
Diệp Nhiên Tiêu chỉ có thể giao nhiệm vụ cho tên Diệp Hoa không đáng tin này, dặn dò hắn: “Giám sát chặt chẽ Tử Mặc, nếu gặp chuyện không may đời này ngươi cứ ôm chăn mền sống qua ngày đi.”
Diệp Hoa liên tục gật đầu.
Thấy Diệp Nhiên Tiêu đi, Lâm Tử Mặc cười gian, lấy Trầm Thụy tán lần trước mua còn thừa ra rót hết vào trong chén, lại bỏ vào chút nước đắng.
Quấy đều, Lâm Tử Mặc lập tức giả vờ giả vịt nhíu mày, cả giận nói: “Diệp Hoa! Ngươi tới đây!”
Lâm Tử Mặc vỗ bàn: “Ngươi tự uống xem, đắng vậy ai uống nổi?! Thế này mà uống được sao?!”
Diệp Hoa quả nhiên trúng kế, bưng chén lên nhấp một ngụm lớn, nuốt xuống rồi tặc lưỡi: “Ôi trời ơi, sao có thể đắng vậy được, cái này rõ ràng là ta...”
Còn chưa dứt lời, Diệp Hoa đã trợn trắng mắt, ngã oạch xuống đất.
Lâm Tử Mặc thấy gian kế thành công, là sắt cũng không chịu nổi, y cố ý gia tăng liều thuốc, dù tráng hán uống một ngụm cũng phải lập tức ngủ mất.
Đỡ Diệp Hoa lên giường xong, Lâm Tử Mặc bắt đầu thu dọn đồ đạc, vội vàng thu vài món y phục, mang theo một xấp ngân phiếu, đeo bao đồ muốn đi.
Đại Béo và Nhị Béo sợ hoảng hồn: “Mặc Mặc! Ngươi muốn làm gì!”
“Ta muốn trốn, các ngươi có theo ta không?”
“Muốn muốn!” Vừa nghe cũng rất kích thích, Đại Béo và Nhị Béo đương nhiên muốn tham gia náo nhiệt.
Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, Lâm Tử Mặc nói: “Chúng ta đi mau, lỡ như Diệp phúc hắc đột nhiên trở về, toàn bộ chúng ta đều sẽ tiêu tùng!”
Lâm Tử Mặc ngắm nhìn bốn phía, thấy không có ai chú ý tới hắn, lập tức lén lút trốn ra từ cửa sau, chạy đến khách điếm thuê một chiếc xe ngựa.
Người chăn ngựa hỏi hắn: “Tiểu huynh đệ, muốn đi đâu?”
“Đến rừng Vạn Vật.”
“Chỗ đó người thưa thớt, hơn nữa không được hoàng thượng cho phép, người khác không thể đi vào, ngươi đến đó làm gì?”
“Ai nói ta muốn vào rừng Vạn Vật hả? Ta có ca ca chết thảm ở gần đó, ta đi tế bái không được sao?” Lâm Tử Mặc bắt đầu lừa người.
Người chăn ngựa vẫn không tin lắm: “Ngươi...”
Lâm Tử Mặc lấy ra một tấm ngân phiếu huơ huơ trước mặt người chăn ngựa, ánh mắt người chăn ngựa đăm đăm, không do dự nữa: “Không thành vấn đề! Tiểu huynh đệ ngồi chắc chưa, ta đi đó.”
“Chim chết vì ăn, người chết vì của”, lời này quả là không sai.
Đại Béo và Nhị Béo cùng người phu xe này chính là đại diện điển hình.
Đại Béo và Nhị Béo ghé vào đùi Lâm Tử Mặc, lộ ra bụng nhỏ mềm như nhung của mình: “Mặc Mặc, chúng ta đi đến đó làm gì?”
“Đi tìm Tiểu Kỳ, chẳng lẽ các ngươi không muốn gặp nó sao.” Lâm Tử Mặc chọc chọc bụng nhỏ của hai chim.
“Muốn! Muốn!”
Mấy ngày này, Kỳ Lân vẫn không tìm Lâm Tử Mặc trò chuyện, Lâm Tử Mặc cũng không biết Ngọc Thạch trong tay mình dùng thế nào, vì vậy đã bị mất liên lạc.
Lâm Tử Mặc thật sự không yên lòng, nghĩ mình dù sao cũng phải rời nhà đi, không bằng thừa cơ lần này đi xem Kỳ Lân.
Ai bảo huynh dám gạt ta, không hù chết huynh thì ta không lấy họ Lâm!
Khi Diệp phúc hắc về nhà, vẻ mặt chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Mặc đã cười rộ lên.
Ngồi ở đằng trước nghe được Lâm Tử Mặc một hồi thì lầu bầu, một hồi thì lại đột nhiên cười ha ha, người chăn ngựa nghĩ đầu óc người này không bị gì chứ.
Khi Diệp Nhiên Tiêu về đến nhà, lập tức cảm thấy không đúng, đẩy cửa ra xem, quả nhiên, Diệp Hoa nằm trên giường ngủ say như chết.
Trong phòng loạn cào cào, như bị cường đạo “viếng thăm”.
Diệp Nhiên Tiêu hung hăng vỗ bàn, một chưởng vừa ra, cái bàn lập tức vỡ tan tành.
Lâm Tử Mặc, lá gan ngươi không nhỏ, dám bỏ nhà trốn đi. Diệp Nhiên Tiêu nheo mắt, trong nháy mắt đã hiểu tất cả ý đồ của Lâm Tử Mặc.
Diệp Hoa quả nhiên không đáng tin, Diệp Nhiên Tiêu không nên tin hắn ta.
Diệp Nhiên Tiêu đặt gói điểm tâm xuống, đang muốn ra ngoài tìm người, đột nhiên nghe được tiếng bước chân hỗn loạn.
“Mau mau, bao vây chỗ này!”
“Mau mau! Cung tiễn thủ chuẩn bị!”
Diệp Nhiên Tiêu nhảy lên nóc phòng, nhìn quanh bốn phía một phen, phát hiện ở bên ngoài đã bị một đoàn thị vệ vây quanh, nhìn trang phục liền biết là người hoàng cung.
Thị vệ bao vây căn nhà, trong tay cầm vũ khí, chẳng qua vũ khí lần này đã gắn lưỡi dao vô cùng sắc bén.
“Nhớ kỹ người trên bức họa!” Thái tử lấy bức họa vẽ Lâm Tử Mặc ra, căn dặn thị vệ.
“Nhớ rõ!” Bọn thị vệ trả lời.
“Trừ hắn ra, những người còn lại toàn bộ giết không tha!”