Nam Thành Gió Nổi

Quyển 5 - Chương 6

Edit: Winterwind0207

Lâm Trạch Thừa câu này hỏi ngược lại khiến Lâm Hành triệt để bối rối, cậu theo bản năng mà phản bác: "Nhưng là trên báo chí —— "

"Trên báo chí nói cái gì con sẽ tin cái đấy?" Lâm Trạch Thừa trừng cậu một cái, chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói: " Lúc đó bác Cố con tận lực đem tin tức này truyền đi, mục đích là vì gây nên sự chú ý của hung thủ, đến cùng có moi tim hay không, không có ai so với hung thủ rõ ràng hơn. Bởi vậy hung thủ nhìn thấy tin tức này nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái, con người đều là sinh vật hiếu kỳ, mục đích của bác Cố con chính là vì muốn dựa vào sự tò mò của hung thủ, chờ đợi đối phương lộ ra sơ hở."

"Nhưng là..." Lâm Hành trong đầu rối như tơ vò, còn muốn tiếp tục hỏi, liền nghe Lâm Trạch Thừa nói: "Đừng nhưng là, lúc đó là cha tận mắt thấy. Ngày đó cha về nhà sớm, liền đi Cố gia muốn đón con trở về, kết quả là nhìn thấy thi thể đầy đất."

Lâm Hành vẫn cứ cảm thấy được không thể tin tưởng, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vậy... Có phải là sau khi cha nhìn thấy hung thủ mới bị moi tim không?

"Không thể." Lâm Trạch Thừa quả quyết nói: "Khi đó giữa lúc là tiết trời đầu hè, thi thể căn bản không thể để lâu, cùng ngày cảnh sát liền đến đem thi thể chở đi, ngày thứ hai liền trực tiếp hoả táng, căn bản không có chuyện con nói.

Nói xong, Lâm Trạch Thừa hiển nhiên là không muốn tiếp tục cái đề tài này, ngược lại hỏi Lâm Hành công việc gần đây. Lâm Hành còn đắm chìm trong đối thoại vừa nãy, cũng không biết Lâm Trạch Thừa hỏi cái gì, lung ta lung tung nói một trận. Lâm Trạch Thừa thấy cậu rõ ràng mất tập trung, cũng lười nói nhiều với cậu, vừa vặn giúp việc gọi ăn cơm, hai người xuống ăn cơm trưa xong, Lâm Trạch Thừa lợi dụng lý do ông muốn ngủ trưa đuổi Lâm Hành về nhà.

Lâm Hành từ trong nhà đi ra, ngơ ngơ ngác ngác cũng không biết chạy đi đâu, chờ vừa ngẩng đầu lại phát hiện mình dĩ nhiên đã đứng ở ngoài cửa nhà họ Cố.

Nhà họ Cố Lâm Hành hết sức quen thuộc, nói một cách chính xác, bởi vì Lâm Trạch Thừa sự vụ bận rộn, khi còn bé Lâm Hành ở Cố gia thời gian so với ở nhà mình nhiều hơn. Nhưng mà, trước mắt nhìn thấy căn nhà quen thuộc này, Lâm Hành chỉ cảm thấy đáy lòng không ngừng bốc lên từng luồn khí lạnh, phảng phất kiến trúc trước mắt giống như một con quái thú, đang giương nanh móng vuốt đối với cậu lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Cậu đứng tại chỗ nhìn một hồi, quay người chuẩn bị rời đi.

Vừa muốn đi, liền nghe thấy âm thanh cửaa lớn phía sau mở ra, lập tức là một trận tiếng bước chân, Lâm Hành theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy trước cửa Cố gia, có một người phụ nữ đang đứng, trong tay cầm theo một thùng nước, nhìn dáng dấp hẳn là đang quét vệ sinh.

Lâm Hành liếc mắt một cái, nghĩ thầm phỏng đoán chắc là công nhân vệ sinh định kỳ quét dọn, vì vậy cũng không để ý, đang chuẩn bị rời đi liền chợt nghe phía sau phù phù một tiếng. Lâm Hành lại một lần quat đầu xem, liền thấy người phụ nữ xách theo thùng đựng nước vuông vắn đi ra như là không cẩn thận vấp ngã thứ gì đó, lập tức liền ngã ra ngoài.

Lâm Hành thiện tâm, nhìn thấy người bị ngã liền xoay người lại hỗ trợ. Nhưng mà vừa đi vào, liền phát hiện người phụ nữ bị ngã nhào trên đất đang liên tục nói thầm kia, dĩ nhiên có chút quen mắt.

Lâm Hành đứng ở sau lưng của bà ta, không thấy rõ mặt đối phương, chỉ có thể nhìn thấy một phần gò má lộ ra của người phụ nữ, Lâm Hành nhíu lông mày, đi lên kêu một tiếng: "Cô à, có cần giúp một tay không?"

Người phụ nữ kia đột nhiên vừa quay đầu lại, gương mặt quen thuộc liền lập tức chiếm cứ toàn bộ tầm mắt Lâm Hành.

Trong lòng cậu chấn động, theo bản năng mà lui về phía sau môt bước, tỉ mỉ nhì người phụ nữ này, mới phát giác bà ta tuy rằng cùng với người giúp việc tối hôm qua nhìn thấy mười phần giống nhau, nhưng dù sao cũng không phải là cùng một người. Dưới khoé mắt người phụ nữ này có một nốt ruồi, mới nhìn rất dễ dàng không để ý, nhưng mà Lâm Hành nhớ tới, trên mặt người giúp việc tối hôm qua cậu nhìn thấy, không có nốt ruồi.

Lâm Hành quyết tâm, thấy người phụ nữ kia nghi hoặc nhìn cậu, liền che giấu cười cười: "Không có gì, cô giống một người cháu từng quen biết, vừa thấy liền sợ hết hồn."

Nói tới chỗ này, Lâm Hành trong đầu đột nhiên chợt lóe cái gì, nhất thời cậu lại không kịp nắm bắt. Đem người phụ nữ kia đỡ dậy, Lâm Hành tuỳ tiện cùng người phụ nữ nói chuyện phiếm hai câu liền quay người rời đi.

Sau khi từ nhà họ Cố đi ra ngoài, Lâm Hành gọi điện thoại cho Nam Úc Thành.

Bản thân cậu biến mất nghiêm chỉnh một buổi tối, Nam Úc Thành lại chẳng quan tâm, tuy nói cậu biết đại khái là đối phương có việc bận bịu, phỏng chừng một buổi tối anh cũng không về nhà, bởi vậy mới không phát hiện cậu biến mất. Tuy là biết vậy nhưng tâm lý vẫn là có chút không thoải mái.

Càng làm cho Lâm Hành không thoải mái là, điện thoại gọi tới, lại nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Lâm Hành cầm điện thoại di động, thở dài. Trong nháy mắt đó, cậu chỉ cảm thấy thất vọng vô cùng.

Nhận thức Nam Úc Thành tới nay, một quãng thời gian rất dài trôi qua, Lâm Hành chưa từng có yêu cầu đối phương làm bất cứ chuyện gì.

Tuy nói hai người là quan hệ tình nhân, nhưng bởi vì nguyên nhân công tác, thời gian có thể lén lút ở chung thân mật kỳ thực cũng không nhiều. Ở bên nhau lâu như vậy tới nay, hai người thậm chí chưa từng cùng nhau ra ngoài tản bộ hoặc là hẹn hò. Nam Úc Thành tựa hồ vĩnh viễn bận bịu, mỗi một lần thật vất vả hai người có thời gian ở bên nhau, Nam Úc Thành vẫn là bị người của cục cảnh sát gọi đi.

Mới bắt đầu, Lâm Hành có thể thông cảm. Mà lâu dần, khuyết thiếu trao đổi hai người dần dần mà càng ngày càng xa lánh. Quãng thời gian trước bởi vì chuyện Tào Nguy, hai người từng khó có được thời gian nói chuyện một lần, nhưng mà lần đó nói chuyện, cũng không khiến Lâm Hành cảm thấy thoải mái —— trên thực tế, Nam Úc Thành trước sau như một che giấu, chỉ là khiến Lâm Hành cảm thấy càng thêm sự bất đắc dĩ.

Cậu sẽ không giống con gái lôi kéo bạn trai của mình làm nũng hoặc là khóc nháo, cậu chỉ có thể yên lặng đem nỗi thống khổ cả mình hung hăng nuốt vào trong lòng. Mọi người lấy lý do bảo vệ cậu này đó, bọn họ xưa nay không biết, kỳ thực che giấu cũng là một loại tra tấn không tiếng động.

Mà Lâm Hành, từ lâu dưới sự tra tấn im lặng đó đã bị bắn đến trăm ngàn lỗ thủng.

Không có gọi điện thoại, Lâm Hành tự mình ngồi xe trở về nhà Nam Úc Thành.

Trong nhà trống rỗng, tuy rằng một buổi tối chưa có trở về, lúc mở cửa Lâm Hành thậm chí có một loại ảo giác khắp nơi đều tích đầy tro bụi.

Bởi vì một ngày buổi tối không có ngủ, ngày thứ hai vừa rạng sáng liền chạy về nhà xác nhận tình huống của cha, vẫn luôn dằn vặt đến bây giờ sắp buổi chiều, Lâm Hành chỉ cảm giác đầu óc sắp phải nổ tung, cho dù có nhiều hơn nghi hoặc hoặc là buồn phiền đều không thể ngăn cản cậu buồn ngủ lúc này.

Qua loa tắm rửa sạch sẽ, cậu rất nhanh nằm úp sấp trên giường, trong nháy mắt đầu dính vào gối, cậu cơ hồ ngay lập tức đi vào giấc ngủ say.

Trong giấc mộng, cậu mơ hồ cảm giác mình về tới phòng bệnh của Quế Kỳ.

Cậu không biết mình tại sao lại xuất hiện ở nơi này, thế nhưng, khi cậu đứng ở nơi này, bỗng nhiên liền có một loại phảng phất ảo giác chờ đợi —— cậu cảm giác được, mình tựa hồ đang chờ người nào đó xuất hiện từ sau cánh cửa kia.

Quả nhiên, qua hai phút, cánh cửa kia bị đẩy ra, cậu nhìn thấy A Triệt từ bên trong đi ra, vừa đi, bên trong miệng còn đang lẩm bẩm cái gì.

Cậu hơi nhướng mày, cảm thấy cảnh tượng này tựa hồ nhìn hơi quen mắt, nhưng mà còn không đợi cậu nghĩ rõ ràng, cánh cửa kia lại một lần bị đẩy ra.

Lần này, cậu thấy rõ ràng, người đi vào, dĩ nhiên chính là cậu.

...

Mộng cảnh cũng không có kéo dài. Trên thực tế, trong lúc Lâm Hành từ trong mộng tỉnh lại, mới vẻn vẹn trôi qua bốn tiếng.

Nhưng mà, đây cũng là một giấc mơ mang tới cho cậu sự dày vò.

Tối hôm qua bất ngờ gặp phải linh hồn người giúp việc, sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lâm Hành khởi đầu vốn cho là mình gặp được chân tướng. Hành động người giúp việc cầm trái tim nâng lên trước mặt cậu, Lâm Hành vốn cho đó là một sự dẫn dắt. Khiến cậu ý thức được bản thân mình cho tới nay đều lâm vào một điểm mù ăn khớp. Mà điểm mù này, đúng là bản thân cậu.

Cậu chưa từng có nghĩ tới, sở dĩ cậu nằm mơ giấc mộng đó, sở dĩ không ngừng mà gặp án mạng, nguyên nhân trong đó cũng là bởi vì oán linh thể, hoặc là nói, bản thân oán linh đang nằm vùng trong cơ thể cậu.

Loại này nhận thức khiến Lâm Hành hết sức thống khổ cũng tương đương khó có thể tiếp thu. Bởi vậy khi cậu nhìn thấy cha, không nhịn được hướng đối phương chứng thực chi tiết nhỏ lúc đó người giúp việc bị ngộ hại. Mà Lâm Trạch Thừa cho ra đáp án, càng làm cho Lâm Hành giật nảy cả mình.

Dựa theo Lâm Trạch Thừa từng nói, người giúp việc cũng không bị moi tim, mà là sau đó Cố Dịch vì dụ dỗ hung thủ mà cố ý ném ra một mồi nhử giả tạo, như vậy tại sao cậu lại thấy được người giúp việc làm ra động tác kia.

Lúc trước tất cả manh mối, cũng làm cho Lâm Hành ở trong lòng nhận định "hung thủ moi tim"cùng với oán linh thể chính là một, mà sở dĩ nhận định như vậy là bởi vì Cố Dịch đã nói qua, người giúp việc bị moi tim mà chết, là bởi vì oán linh thể bị giam giữ trong phòng tối bất ngờ bị Lâm Hành thả ra, trong cơn giận dữ giết hại ba người giúp việc, lấy đi trái tim đối phương, sau đó bỏ trốn.

Nếu như cha nói là thật, như vậy bên trong chuyện này tất nhiên là Cố Dịch đang nói láo.

Nhưng là... Tại sao ông ta lại làm như vậy?

Nếu bảo mẫu cũng không bị moi tim, như vậy vụ án này, cùng những vụ án moi tim sau này Lâm Hành gặp phải liệu có liên quan hay không? Mà mục đích của Cố Dịch, không phải là tận lực muốn đem những vụ án này liên kết với nhau, chế tạo ra những vụ án mạng phải chăng cũng là hung thủ phạm sai lầm?

Lẽ nào, ngoại trừ oán linh thể ở, còn có một hung thủ moi tim khác.

Mà Lâm Hành ở bên trong những vụ án mạng này đóng vai trò gì?

Những chuyện này, vốn là nghi vấn của Lâm Hành từ khi trở về nhà. Song khi cậu từ trong giấc mộng tỉnh lại, những vấn đề này đều không tồn tại.

Từ trong miệng Quế Kỳ, cậu biết được chân tướng của một số chuyện. Cũng suy đoán ra, Cố Dịch tại sao nỗ lực chế tạo ra manh mối giả tạo người giúp việc bị moi tim.

Hết thảy tất cả, bất quá đều chỉ là vì một mục đích.

Lâm Hành lúc tỉnh lại, Nam Úc Thành vừa vặn về nhà.

Đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, Lâm Hành không có chú ý tới có người đến gần, mãi đến tận khi tay Nam Úc Thành ở trên đầu cậu nhẹ nhàng xoa nhẹ hai lần, Lâm Hành lúc này mới mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Ngủ cả ngày?" Nam Úc Thành cười nói, liền cúi đầu để sát vào xem: "Làm sao vành mắt đen nặng như vậy."

"Ồ." Lâm Hành dụi dụi con mắt, che giấu nói: "Tối hôm qua ngủ không tốt." Ngẫm lại, lại hỏi: "Anh tắt điện thoại?"

Nam Úc Thành ngẩn ra, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, đối với Lâm Hành bất đắc dĩ quơ quơ: "Hết điện rồi." Nói, liền xoay người đi tìm bộ nạp điện, đi tới một nửa lại nghĩ tới đến không đúng: "Em đã gọi điện thoại cho anh?"

Lâm Hành gật gật đầu, xuống giường đi rót cho mình chén nước: "Vốn là muốn gọi anh mua chút đồ ăn trở về, lười động, không muốn ra ngoài."

Nam Úc Thành bật cười: "Em sẽ không phải từ hôm qua tan tầm đến bây giờ cũng chưa từng ăn đồ ăn đi?"

Anh vừa nói như thế, Lâm Hành mới nhớ tới chính mình cũng thật là nhanh 24h đều không có ăn uống gì, nhất thời cảm thấy bụng kêu lên một trận ùng ục: "Đúng a, sắp chết đói."

Nam Úc Thành cau mày: "Lẽ nào em vẫn luôn ngủ?"

"Không có." Lâm Hành sờ mũi một cái: "... Một hồi ngủ một hồi tỉnh."

Nam Úc Thành nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu, Lâm Hành vẫn duy trì một mặt cười khúc khích, nhìn nửa ngày, Nam Úc Thành thở dài: "Hết cách với em rồi, đi thôi, mang em đi ra ngoài ăn đồ ăn."

"Được. Em trước tiên thay quần áo." Lâm Hành nói xong, quay người đi về phía tủ quần áo.

Lúc xoay người lại, trong mắt của cậu chợt lóe một tia tâm tình phức tạp.

Không có ai có thể so với cậu rõ ràng hơn, nghề nghiệp cùng thân phận đặc thù của Nam Úc Thành cần phải duy trì điện thoại thông suốt, căn bản sẽ không để điện thoại hết điện, không thể xảy ra tình huống lặp đi lặp lại nhiều lần không có cách nào liên hệ như thế. Lần thứ nhất chuyện của Tào Nguy Nam Úc Thành nói điện thoại di động hết pin, Lâm Hành tin, dù sao người cũng có lúc miễn cưỡng sai sót như vậy, thế nhưng, lần này thì sao? Chẳng lẽ lại là sơ sẩy?

Lâm Hành bỗng nhiên không muốn tiếp tục suy nghĩ.