Ngày kế, lúc Lâm Hành tỉnh lại mặt trời đã theo cửa sổ chiếu vào trên gối cậu.
Lâm Hành đầu tiên là nằm ở trên giường híp mắt một hồi, lập tức đột nhiên nhớ tới cái gì, cậu nhanh chóng từ trên giường vươn mình ngồi lên. Cầm điện thoại di động ở đầu giường vừa nhìn, thời gian đã đến mười giờ sáng.
"Xong xong xong xong!" Lâm Hành luống cuống tay chân từ trên giường lăn xuống, không kịp suy nghĩ Nam Úc Thành đi nơi nào, cậu từ đầu giường đã cầm quần áo nhanh chóng thay đổi, rồi lại chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó mới đi ra ngoài.
Đến công ty thời gian đã mười giờ rưỡi, Lữ Mộng Dĩnh dù bận vẫn ung dung canh giữ ở cửa quan sát cậu một lúc lâu, ánh mắt kia nhìn ra khiến Lâm Hành sởn cả tóc gáy, dọc theo đường đi chuẩn bị xong kịch bản xin lỗi toàn bộ quên mất sạch sành sanh. Không nghĩ tới Lữ Mộng Dĩnh sau khi đánh giá xong, chỉ vỗ vỗ vai Lâm Hành, dĩ nhiên không hề nói gì.
Lâm Hành may mắn tránh được một kiếp, trở lại vị trí của mình ngồi xong. Đem văn kiện hôm qua mình nhận được từ Tiểu Vương giao cho Lữ Mộng Dĩnh, lúc này mới bắt đầu làm công việc của mình.
Bởi vì làm đến vội vàng, Lâm Hành thậm chí không thể cùng đồng sự chào hỏi, vào lúc này rốt cục thanh tĩnh lại, mới có thời gian đánh giá tình huống bên trong phòng làm việc.
Bàn làm việc của Quế Kỳ và Lâm Hành ở đối diện nhau, bởi vậy Lâm Hành vừa ngẩng đầu liền thấy Quế Kỳ.
Quế Kỳ rất khác với lúc trước, ngày hôm nay cô lại vô cùng trầm mặc tối tăm. Từ khi Lâm Hành tiến vào văn phòng đến bây giờ, từ đầu tới đuôi Quế Kỳ đều không có ngẩng đầu lên xem, thường ngày nếu là tình huống như thế, Quế Kỳ sẽ cười nhạo trêu chọc Lâm Hành, hiện tại bộ dạng lại nghiêm túc như vậy, ngược lại thật sự là khiến Lâm Hành có chút không quen.
Cậu đưa tay ra đến trước mặt Quế Kỳ quơ quơ: "Này."
Quế Kỳ không có phản ứng, vẫn cứ làm công việc của mình.
Lâm Hành chưa từ bỏ ý định, liền đến gần, cả người tới gần trước mặt cô, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Làm gì vậy?"
Quế Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu. Trong nháy mắt đó, chóp mũi của cô cơ hồ đụng phải hai má của Lâm Hành.
Lâm Hành bị cô làm cho sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau một ít. Lúc này mới chú ý tới, thần sắc Quế Kỳ, phi thường vô cùng không bình thường.
Xem ra cô rất tiều tụy, như là trong một chiều già nua chừng mười tuổi.
Phía dưới hốc mắt của cô đen sì giống như gấu trúc, sắc mặt tái nhợt, trong mắt dày đặc tia máu, hai mắt mở rất lớn, lúc này đang nhìn chòng chọc vào Lâm Hành, trong ánh mắt lộ ra một loại tối tăm cùng độc áo Lâm Hành chưa từng thấy qua.
Lâm Hành bị cô làm cho sợ hết hồn ngã xuống ghế tựa, nhìn Quế Kỳ, nửa ngày nói không ra lời.
Cậu nhanh chóng liếc mắt nhìn người xung quanh, đồng nghiệp của cậu tựa hồ cũng không có chú ý tới tình cảnh này, từng người vội vàng làm chuyện của mình. Lúc trước Lữ Mộng Dĩnh đứng ở cạnh cửa lúc này cũng không biết đi nơi nào. Toàn bộ văn phòng, dĩ nhiên chỉ có Lâm Hành chú ý tới dị dạng Quế Kỳ.
Cậu thở phào, nhỏ giọng nói: "Cô xảy ra chuyện gì vậy? Làm tôi sợ muốn chết."
Quế Kỳ vẫn không có nói chuyện, ánh mắt cô gắt gao khoá chặt trên người Lâm Hành, mang theo một loại cảnh giác nào đó, mãi đến tận khi Lâm Hành bị Quế Kỳ nhìn đến không được tự nhiên dời đi tầm mắt, cô mới chậm rãi, máy móc uốn éo cái cổ.
Cô vặn vẹo cái cổ tư thế phi thường kỳ quái, đầu tiên là nghiêng đầu về bên trái, sau đó liền từ từ mà thẳng lên, sau đó đột nhiên hướng bên phải nghiêng về một chút. Một chuỗi động tác hiện ra hết sức trúc trắc, Lâm Hành dùng ánh mắt quan sát chốc lát, trong lòng nổi lên một trận cảm giác kỳ dị... Cậu không nói được cảm giác này đến tột cùng là cái gì, lại luôn cảm thấy tình hình như vậy phát sinh ở cảnh hưởng bây giờ, xảy ra tương đối không đúng lúc.
Lâm Hành nghĩ, có lẽ là Quế Kỳ chịu đựng kích thích quá lớn, cho nên hai ngày nay vẫn luôn ngủ không ngon, tâm tình tương đối táo bạo? Bất quá xem bộ dạng như vậy, Quế Kỳ lá gan cũng quá nhỏ, bị kích thích một chút cư nhiên liền thành như vậy, một cô gái đang yên đang lành, bỗng nhiên trở nên âm trầm, thật là có chút hù người.
Lâm Hành suy nghĩ một chút, liền không tiếp tục cân nhắc. Tiếp xử lý công việc của mình.
Đến trưa, cậu đi xuống lầu lấy cơm hộp mọi người trong phòng làm việc đặt, về đến đại sảnh đúng dịp thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Lâm Hành vội vã chạy vài bước đi qua thừa dịp thang máy chưa đóng, ngăn lại, thang máy gặp phải chướng ngại vật liền tự động mở ra một lần nữa, cậu nhanh chóng xông vào, liếc mắt liền thấy thấy trong thang máy lúc này đang đứng hai người.
Trong thang máy chính là Jason cùng Hứa Lan Thạc. Hứa Lan Thạc là ngôi sao hạng A của Hoa Đông, là diễn viên thực lực được rất nhiều công ty săn đón, trong hoạt động của anh ta đã được khá nhiều giải thưởng có giá trị, là một nam tài tử mấy năm gần đây tương đối náo nhiệt. Lâm Hành đã từng xem qua bộ phim anh ta đóng vai chính, không có quá lớn cảm giác. Hứa Lan Thạc về cả tướng mạo cùng con đường diễn kịch đều quá bằng phẳng, Lâm Hành không thích phong cách này của anh ta, hơn nữa bản thân cậu cũng không phải người theo đuổi ngôi sao, người cậu hâm mộ duy nhất chính là minh tinh điện ảnh Mộ Hoa Hạc, đối với minh tinh khác đều là tâm tư bình thường, bởi vậy cho dù đứng chung một bộ thang máy, Lâm Hành cũng không có quá khích động. Làm cho cậu nghi ngờ, ngược lại là vừa nãy tiến vào thang máy, nhìn thấy thần sắc hai người tựa hồ không đúng lắm, như là mới vừa trải qua một phen tranh chấp.
Bất quá nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau, ngược lại là rốt cục khiến Lâm Hành nhớ tới tại sao mình vẫn cảm thấy cái tên Jason này có chút quen tai. Người này nghe đồn là em trai cùng cha khác mẹ với ảnh đế Mộ Hoa Hạc, từ nhỏ sinh trưởng ở nước ngoài, mấy năm gần đây mới về nước phát triển sự nghiệp, cùng Mộ Hoa Hạc quan hệ không tốt, hiện nay đang ở Hoa Đông làm người môi giới, ngôi sao dưới tay anh ta, người xuất sắc nhất chỉ có một người chính là Hứa Lan Thạc. Ngoài ra, người này ở Hoa Đông cũng cổ phần nhất định, xem như là nhân vật quan trọng trong công ty.
Bởi vậy, hai người này đồng thời xuất hiện ở đây, đồng thời xảy ra tranh chấp, chắc cũng là chuyện rất bình thường. Lâm Hành nghĩ, đoán chừng là vì buổi biểu diễn sắp tới đây của Hứa Lan Thạc.
Nghĩ như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên len lén quan sát Hứa Lan Thạc vài lần. Hứa Lan Thạc tướng mạo phi thường âm nhu, đối với một người đàn ông mà nói, anh ta hiện ra quá mức tinh xảo, cũng may tuổi tác anh ta cũng không lớn, bởi vậy ngũ quan và khí chất phối hợp cùng nhau, sẽ chỉ làm người ta sản sinh một loại cảm giác ôn hoà tao nhã, rất nhiều người mê phim sở dĩ mê luyến anh ta cũng là bởi vì duyên cớ này. Thế nhưng lúc này, sắc mặt của anh ta tái nhợt, biểu tình vô cùng căng thẳng, ở trong thang máy cũng không nhịn được nhìn xung quanh, như là đang ở bên cạnh vật gì đó đáng sợ. Mấy lần anh ta thử dò xét muốn đưa tay ra nắm lấy quần áo Jason, đều bị Jason không dấu vết tách ra. Hứa Lan Thạc biểu hiện giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, Lâm Hành mặc dù là lần thứ nhất đứng ở khoảng cách gần nhìn thấy cậu ta, cũng có thể rõ ràng cảm giác cả người anh ta lúc này đang rất khẩn trương.
Người này đến tột cùng đang sốt sắng cái gì? Đứng ở trong thang máy cũng căng thẳng thành như vậy?
Chẳng lẽ là có chứng sợ hãi giam cầm?
Lâm Hành nghĩ đến mấy ngôi sao luôn có tính cách cổ quái cùng cấm kị gì đó, không nhịn được ở trong lòng yên lặng thở dài: Xem ra làm minh tinh cũng không có gì tốt, phải hấp thụ quá nhiều ánh sáng hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ khiến bản thân chịu đựng áp lực rất lớn.
Đang suy nghĩ, thang máy liền đến tầng Lâm Hành muốn đi, cậu không có tiếp tục quan sát hai người này, mang theo bao lớn bao nhỏ ra khỏi thang máy.
Đi ra ngoài hai bước, cảm giác được sau lưng cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại, Lâm Hành không biết xuất phát từ ý tưởng gì, liền quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Lần này, đúng lúc trước khi thang máy đóng lại một giây kia, vừa vặn khiến Lâm Hành thấy rõ cảnh tượng trong thang máy.
Bên trong thang máy, Hứa Lan Thạc thậm chí hoàn toàn không để ý Lâm Hành vẫn chưa đi xa, như là không cách nào khống chế sợ hãi, leo lên người Jason. Tay anh ta luồn vào trong vạt áo Jason, cả người cơ hồ kề sát lồng ngực Jason, mặt kề bên cổ đối phương, trong ánh mắt có một tia khủng hoảng, cùng với ỷ lại sâu sắc.
Mà Jason thì lại nhìn về phía cửa thang máy, tầm mắt vừa vặn đụng phải ánh mắt Lâm Hành. Anh ta nhíu mày, thang máy đóng lại, Lâm Hành không nhìn thấy tình huống về sau. Thế nhưng ánh mắt cuối cùng của Jason, lại làm cho Lâm Hành không rõ giật mình trong lòng.
Đối với Jason người này, Lâm Hành vẫn luôn có nghi hoặc rất dâu.
Đầu tiên là Trương Vĩ chết.
Trương Vĩ tử vong từ đầu tới đuôi đều lộ ra một cỗ quái lạ, vốn là mười phút trước còn ở văn phòng ban tuyên truyền dưới lầu nói chuyện với cậu, sau mười phút lại chết ở trong văn phòng người môi giới. Đồng thời tuy rằng Lâm Hành sau đó không có hỏi Nam Úc Thành tình huống kiểm tra thi thể, mà từ lúc đó nhìn thấy trạng thái thi thể, Trương Vĩ hẳn là sau khi tử vong mới chuyển đến phòng làm việc Jason. Bằng không lúc đó anh ta bị chém đứt hai tay mặt đất lại không có một vết máu nào. Như vậy nơi này liền tồn tại một nghi vấn: Hung thủ tại sao muốn đại phí chu chương (tốn công tốn sức) cố ý đem thi thể Trương Vĩ chuyển đến phòng làm việc Jason?
Toàn bộ công ty có bốn mươi bảy tầng lầu, có vô số căn phòng độc lập, mà căn cứ lúc trước Lâm Hành biết rõ, Trương Vĩ cùng Jason cũng không quen biết, thậm chí ngay cả chỗ công tác đều không cùng một tầng. Vô luận từ phương diện nào đến cân nhắc, hai người kia đều không có quan hệ nào. Nếu không có quan hệ, tại sao hung thủ muốn nhọc lòng làm ra chuyện này? Là nhất thời nảy lòng tham? Hay là có ý đồ riêng? Phải chăng Jason và Trương Vĩ có một mối quan hệ bí mật không muốn để người khác biết? Hay là nói, hung thủ chỉ là muốn thông qua điểm này ám chỉ điều gì?
Ngoài ra, còn có một cái điểm đáng ngờ chính là thái độ của Jason đối với cái chết của Trương Vì.
Toàn bộ người của công ty đều biết Trương Vĩ bị chết rất kỳ lạ, đồng thời ở dưới tình huống thi thể như vậy bị phát hiện trong phòng làm việc Jason, làm một người bình thường rất khó trong khoảng thời gian ngắn trở lại hiện trường vụ án tiếp tục làm việc. Thế nhưng Jason cũng không có. Ngày thứ hai sau khi vụ án mạng xảy ra Lâm Hành từng thấy Jason đi ra từ bên trong phòng làm việc của anh ta, lúc đó là lúc nghỉ trưa, tầng lầu không có bao nhiêu người ở bên ngoài, sau khi Jason ra cửa liền khóa cửa lại, có thể cơ bản phán đoán lúc đó anh ta một mình ở trong phòng làm việc
Trải qua chuyện như vậy, còn một thân một mình ngây ngốc ở văn phòng, đồng thời Lâm Hành hai lần đụng phải anh ta, biểu tình đối phương đều phi thường bình tĩnh, ít nhất không giống như những người khác biểu hiện ra sợ hãi cùng căng thẳng, anh ta bình tĩnh khiến người ta cảm thấy được án mạng xảy ra
bên trong phòng làm việc của anh ta vào buổi tối hôm trước cũng chỉ là một trò đùa không hơn không kém. Loại tố chất vô tư tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra của Jason khiến
Lâm Hành vừa hoài nghi vừa cảm thán: Người này đến tột cùng là nội tâm thật sự mạnh mẽ quá đáng, hay là thực sự anh ta không bận tâm đến chuyện này.
Lâm Hành không có cách nào đưa ra đáp án. Cậu đối với Jason dù sao hiểu biết cũng quá ít, đồng thời bởi vì việc này liên luỵ đến quan hệ phức tạp của người trong công ty, là một nhân viên nhỏ cậu cũng không muốn bới móc quá nhiều. Bởi vậy sự kiện lần này cậu lựa chọn không quan tâm. Suy nghĩ một hồi, cậu quyết định không nên suy nghĩ nữa, cầm đồ vật trở về văn phòng.