Năm Tháng Vô Định I: Gặp Em Ngày Xuân Phân

Chương 7

Trong phòng họp, không khí có chút căng thẳng, Diệp Dao cùng đồng nghiệp im lặng lắng nghe "Hiện tại, tôi vừa nhận được tin có một cuộc mua bán ma túy sẽ xảy ra. Người đưa tin đã cung cấp thông tin, vào bảy giờ tối nay tại thành phố Phổ Đà bang Bắc Đoàn sẽ giao dịch. Sở trưởng có lệnh, đội chúng ta đi thực hiện nhiệm vụ."

"Chắc chắn là thông tin chính xác?" Dương Cảnh Kiệt cất tiếng. Bọn họ không thể biết được đây có phải là tin thật hay là cái bẫy. Diệp Dao cũng từng bị lừa một lần. Việc này rất nguy hiểm và quan trọng nên không thể sơ suất.

Lão Từ gật đầu "Đây là tin chính xác. Mọi người hãy nghe sắp xếp. Cảnh Kiệt, cậu phụ trách chỉ huy đội B, gồm Du Phong, Tâm Liên và Diệp Dao, sẽ nấp trong tối, để tiếp ứng cho đội của tôi. Nếu đây là cái bẫy, các cậu phải gọi viện trợ đừng hành động lỗ mãng. Bang Bắc Đoàn là bang phái lớn mạnh, chỉ có bao nhiêu đây người vốn không thể chống lại trăm tên. Mọi hiểu rõ rồi chứ."

"Rõ." Cả đội đồng thanh nhận lệnh. Diệp Dao trầm tư, thông tin giao dịch quan trọng như vậy sao lại dễ dàng để lộ? Một bang phái lớn mạnh không thể làm việc sơ suất. Giống như An Thực, hắn đã lập kế hoạch nhằm bắt cô. Diệp Dao cất giọng "Chú Từ, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn."

Lão Từ nhìn cô, chắc chắn cất tiếng “Tiểu Diệp, cháu yên tâm, người chỉ điểm là do chú chọn, chú cũng đã xem xét kỹ lưỡng rồi. Không có vấn đề gì đâu.”

Diêp Dao gật đầu, Lão Từ vỗ vai cô, sau đó bỏ đi. Cô quay lại bàn làm việc, Dương Cảnh Kiệt khẽ cười “Tiểu Dao, em nên tin tưởng tài phán đoán của đội trưởng.”

“Tất nhiên là em tin tưởng, chỉ là…” Cô im lặng không nói tiếp, chỉ là lần này hình như đội trưởng làm việc hơi hấp tấp. Trong tâm dường như có linh cảm không hay.

---

“An ca, em nghĩ đây là tin giả.” – Trác Sâm cất tiếng, tin bang Bắc Đoàn giao dịch trong đêm nay, ít nhiều đã bị lộ ra ngoài. Mặc dù nhìn bên ngoài thế giới ngầm dường như rất sóng yên biển lặng, nhưng bên trong rất phức tạp. Có một số người đang lên kế hoạch đối phó với An Thực và Diệp Dao, vì cô là người đã từng phá phi vụ làm ăn của bọn họ, tổn thất rất lớn, mối thù này không trả thì bọn họ còn mặt mũi để làm ăn?? Còn An Thực, bọn chúng đang nghi ngờ hắn qua lại với cảnh sát.

Phong Duật Nam gật đầu “Không lý nào tin tức lại dễ dàng lọt ra ngoài như vậy, chỉ khi muốn bẫy ai đó.” Người trong hắc đạo, mỗi khi làm việc đều rất thận trọng, vì mỗi phi vụ số tiền lên đến hơn trăm triệu, bọn họ tuyệt nhiên phải tính toán kỹ lưỡng.

An Thực phun ra làn khói trăng, ánh mắt lạnh lẽo âm u “Lúc mấy giờ?”

“Bảy giờ tối nay.”

“Chung Nguyễn, cậu dẫn theo vài anh em tập kích ở đó, chỉ khi là bẫy thì hãy trà trộn vào đám cảnh sát. Nhớ kỹ, đừng để bị phát hiện và bảo vệ Dao nhi. A Đông, Trác Sâm người của cậu chặn Bắc Đoàn, không cho bọn chúng có cơ hội hỗ trợ nhau.” An Thực điềm đạm phân phó.

Lăng Nghị ngồi bên cạnh, buông tạp chí xuống, cất tiếng “Cậu không định đến đó?”

“Tất nhiên là đến.” Nếu hắn không đến, Diệp Dao sẽ không thể an toàn.

“Để tôi và Duật Nam đi cùng cậu.” Lăng Nghị nhún vai, tiếp tục đọc tạp chí. Xem ra, lời cảnh cáo của An Thực dường như không có tác dụng. Hắn đã tuyên bố, không một ai được động đến Diệp Dao, với danh nghĩa là có ân oán cần giải quyết, vậy mà vẫn có người tự ý làm việc. Xã hội đen có bao nhiêu bang phái, có mấy trăm người, một mình An Thực vốn không thể quản hết.

…..

Diệp Dao chuẩn bị mọi thứ xong, như kế hoạch cùng đội của mình nấp gần đó, hơn nữa còn quan sát xung quanh rất kỹ, Dương Cảnh Kiệt đưa cho cô thêm súng và hộp đạn “Tiểu Dao, cẩn thận.”

“Ừm.”

“Chị Diệp, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chúng ta cùng đi uống rượu, ăn mừng.” Giọng của Tâm Liên vang lên trong tai nghe. Diệp Dao khẽ cười đồng ý “Được. Quyết định như vậy”

Bên phía đối diện, đội A do Lão Từ chỉ huy, đang chờ đợi cuộc giao dịch diễn ra. Địa điểm là khu nhà hoang, Đoàn Khiệm Luân một tay đút túi quần, dáng người cao lớn, ánh mắt tinh nhạy nhìn phía xa. Điếu thuốc trên tay sắp tàn, khi người lạ mặt xuất hiện, khóe môi hắn giương lên, quăng điếu thuốc xuống đất. Cất tiếng “Đây là hàng ông cần.” Phẩy tay cho người phía sau đưa chiếc vali đen, người lạ mặt mở ra, tay cầm gói bột trắng, gật đầu vui vẻ “Tốt, tiền của cậu.”

Lão Từ đứng gần đó, cất tiếng ra lệnh qua tai nghe “Đội A, hành động.”

Diệp Dao vừa nghe, vội can ngăn "Khoan đã..." nhưng không kịp.

“Tất cả giơ tay lên.” - Giọng ông hô to, mũi súng chĩa thẳng về phía Đoàn Khiệm Luân.

Hắn bình thản nhìn đám người cảnh sát, khóe môi cao ngạo nhếch lên, người đàn ông kia cầm vali nhíu mày, Đoàn Khiệm Luân cất giọng "Các người làm gì vậy?"

"Đoàn Khiệm Luân, chúng tôi bắt anh vì tôi buôn bán ma túy trái phép."

"Haha.... Thật biết nói đùa, ông kiểm tra xem đây là gì?" Đoàn Khiệm Luân cầm gói bột trắng quăng về phía ông.

Lão Từ cầm lấy mở ra xem, bên trong là bột nở bình thường, ông kinh ngạc, ngước nhìn hắn. Đoàn Khiệm Lâm vui vẻ nói "Chúng tôi mua bán bột nở để làm bánh cũng cần sự cho phép của cảnh sát sao?"

"Ngụy biện, đừng tưởng chúng tôi không biết việc làm của các người. Đồ Dung, bắt họ lại."

Đồ Dung cùng vài anh em lấy còng ở sau lưng ra, tiến đến phía đám người Bắc Đoàn. Đoàn Khiệm Luận vẫn giữ trạng thái vui vẻ đến bình thản. Nụ cười của hắn chứa đầy hàm ý. Lão Từ khó hiểu, lý nào lại có chuyện này, đúng như Diệp Dao nói, tất cả chỉ là cái bẫy, hay.... trong sở cảnh sát có nội gián??

Diệp Dao bước ra, đứng trước mặt Lão Từ, cô quả nhiên đoán không sai "Chú Từ, đi thôi."

Nhưng, nếu là bẫy, tại sao bọn họ lại dễ dàng để cảnh sát bắt? Đoàn Khiệm Luân phát hiện ra sự xuất hiện của Diệp Dao, liền cất tiếng "Cô là cảnh sát Diệp?"

Diệp Dao quay sang, ánh mắt sắc bén lướt ngang người hắn. Trong đầu lóe lên tia nghi hoặc, chẳng lẽ...

"Tiểu Dao, chú Từ, cẩn thận." Tiếng súng đột nhiên vang lên, Dương Cảnh Kiệt nhanh mắt phát hiện, liền lao tới, kéo Diệp Dao và Lão Từ nằm xuống đất.

*Rầm...

Tiếng động mạnh phút chốc phát ra, màn khói trắng bay ngút trời trước sự kinh ngạc của cảnh sát. Đoàn Khiệm Luân mỉm cười "Quả thật tìm cô hơi khó đấy. Cảnh sát Diệp."

Đàn em bên cạnh dùng súng bắn vào ổ khóa còng tay, chiếc còng bằng sắt gãy thành hai mảnh rơi xuống đất, hắn xoay cổ tay một vòng, nghiêng đầu nhíu mày nhìn Diệp Dao, dáng vẻ quật cường và lạnh lùng này không tệ, một cái phẩy tay, từ xa liền xuất hiện đám người, trên tay đầy đủ vũ khí.

Hắn híp mắt cười tươi "Mục tiêu là cô ta, còn lại, giết sạch."

Dương Cảnh Kiệt kinh ngạc, bọn chúng muốn bắt Diệp Dao? Mọi người nhanh chóng xông lên, tuy số người hai bên chênh lệch khá lớn nhưng trong tình hình này, bọn họ không có cơ hội gọi chi viện.

Đoàn Khiệm Luân đứng thong thả nhìn Diệp Dao đánh bại mấy tên đàn em của mắt đầy hứng thú. Không ngờ một cô gái có thân hình nhỏ nhắn như vậy nhưng thân thủ rất nhanh nhẹn. Quyền cước đưa ra vừa mạnh vừa dứt khoát. Không tồi...

"Lên đi." Từ phía xa, một giọng nói trầm thấp cất lên. Lập tức xông ra.

Cảnh sát ngạc nhiên, cứ nghĩ là kẻ thù, nhưng không ngờ đám người lạ mặt này lại giúp cảnh sát.

Đoàn Khiệm Luân nhíu mày, bọn người lo chuyện bao đồng này là ai, dám cản trở việc của hắn. Hắn đanh mặt, xem ra, đích thân hắn phải ra tay .

Đoàn Khiệm Lâm xuyên qua đám người hỗn loạn, phút chốc đã đến chỗ Diệp Dao. Vung ra một quyền.

Diệp Dao giật mình, không kịp tránh. Cũng may, Dương Cảnh Kiệt thay cô đỡ, đồng thời "tặng" hắn vài cú đấm."Em không sao chứ?"

Diệp Dao lắc đầu "Không sao."

Sau đó đối phó với Đoàn Khiệm Luân. Hắn tặc lưỡi, một mình hắn có thể đánh lại Dương Cảnh Kiệt và Diệp Dao. Sức và võ của hắn hơn anh nên rất nhanh Dương Cảnh Kiệt bị hạ. Thừa dịp có kẽ hở, hắn rút súng bên hông định bắn anh, Diệp Dao liền dùng chân đá văng cây súng.

Đoàn Khiệm Luân cau có, không nhân nhượng, trực tiếp hạ quyền, liên tiếp dùng lực rất mạnh. Diệp Dao dù có giỏi đến đâu cũng không thể chịu đựng được lâu.

Dương Cảnh Kiệt muốn giúp nhưng bị một tên chặn lại.

*Đoàng....

Diệp Dao nhíu mày, vai cô bị trúng đạn. Chết tiệt! Diệp Dao chửi thầm một câu, đúng là bọn khốn khiếp. Cô đưa tay tiếp tục đỡ chiêu thức của Đoàn Khiệm Luân

Nhận ra cô dần mất sức, khóe môi hắn nâng lên nụ cười mỉa mai "Tôi rất thưởng thức người như cô, chỉ tiếc, cô là cảnh sát, tôi là người hắc bang."

Đoàn Khiệm Lâm rút dao, từ trên cao chém xuống. Diệp Dao tránh sang một bên, hắn tiếp tục vung tay. Đám hỗn loạn rất đông, cảnh sát có thể dễ dàng phân biệt nhưng cô không biết ai là người mình ai là kẻ địch. Diệp Dao thật sự không chịu được nữa. Vết thương ngày càng chảy nhiều máu. Không thể đỡ được cú đánh cuối cùng.

"Chị Diệp."

"Tiểu Dao."

Đám cảnh sát kinh ngạc, giật mình hét lớn. Diệp Dao không ổn, nhưng bọn họ không thể kịp thời cứu cô.

Phút chốc, Diệp Dao thấy cả cơ thể nhẹ hẫng, một cánh tay chắc khỏe kiên định giữ chặt hông cô. Người đó, có mùi hương rất dịu nhẹ, lại quen thuộc.

"Bảo người của anh dừng lại." Giọng nói trầm trầm vang lên, Diệp Dao biết người này, dù xung quanh ồn ào đến đâu, cô vẫn nhận ra được. Chỉ tiếc, đã sớm chìm trong vô thức.

Đoàn Khiệm Luân nhìn lưỡi dao lạnh buốt trước yết hầu, cao giọng "Tất cả dừng tay!!"

Lập tức, người của bang Bắc Đoàn đều dừng tay, người kia lại nói "Rút."

"Được, giải tán hết. Đưa anh em bị thương trở về." Hắn ra lệnh, đàn em buộc phải nghe theo. Cảnh sát đứng bất động, một phần ba đã bị thương, thêm vài người chết. Thiệt hại của bọn họ không nhỏ.

Đoàn Khiệm Luân nhướn mày "Được rồi chứ?"

Người lạ mặt quăng con dao sắc nhọn xuống đất, đưa Diệp Dao đi. Dương Cảnh Kiệt vội ngăn lại.

Một cái nhíu mày, hắn cất tiếng "Vô dụng." Sau đó bình thản lướt qua anh, đàn em của hắn cũng bỏ đi. Đoàn Khiệm Luân trong lòng không ngừng khó chịu, kẻ che mặt đó là ai, thân thủ nhanh như chớp, nếu không phải hắn ta xuất hiện thì đóa hoa xinh đẹp kia đã bại dưới tay hắn. Hơn nữa, đám người giúp đỡ cảnh sát, chắc chắn là người của hắn.

Dương Cảnh Kiệt trầm mặc, dường như anh từng gặp qua người đó. Hai chữ "Vô dụng" dù phát ra nhẹ nhàng như không nhưng chất đầy mỉa mai, tức giận.... Anh rất muốn biết hắn muốn đưa Diệp Dao đi đâu, nhưng bị bọn người kia chặn lại.

Hắn cứu Diệp Dao, nên có lẽ cô sẽ được an toàn...