Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 88: Sư tôn lãnh tình cầu song tu (11)

Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Mítt

~~~~~~~~~~~

Ôn Ngôn rất nhanh đuổi tới Bích Tiêu cung, lại bị hai gã thủ vệ chặn ngoài cửa.

“Ta muốn gặp Tiên Tôn.”

“Tiên Tôn lúc này đang bế quan, chưa có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào điện.” Thủ vệ lạnh mặt không cảm xúc trình bày.

Ôn Ngôn ngưng mi: “Mấy ngày nay, từng có những ai đi vào Bích Tiêu cung?”

Tuy rằng bị ánh sáng tím phản xạ từ càn khôn kính gây thương tích, nhưng hắn vẫn muốn tự mình xác nhận, Tô Mê rốt cuộc có ở đây hay không?

Một thủ vệ thấy Ôn Ngôn là đệ tử thân truyền của Đông Phương Lẫm, không khỏi mở miệng nói: “Mấy ngày trước đây xác thật có một đệ tử tiến vào Bích Tiêu cung.”

“Là Tiên Tôn tự mình phân phó cho hắn ra vào sao?”

Ôn Ngôn hơi trợn to đôi mắt, tuy rằng trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn là bộ dạng không thể tin được.

Hai gã thủ vệ im lặng liếc nhìn Ôn Ngôn một cái, tựa như nói: Việc này còn cần phải nói sao, người có thể làm chủ toàn bộ Bích Tiêu cung tự nhiên chỉ có mình Tiên Tôn, Tiên Tôn không mở miệng, ai dám thả người đi vào?!

Trong đầu Ôn Ngôn rất hỗn loạn, vẫn luôn nghĩ không thông. Vì sao từ trước đến nay, Đông Phương Lẫm quạnh quẽ tị thế lại đột nhiên đối xử đặc biệt với Tô Mê như vậy?

Hắn không lưu lại đây mà xoay người dạo bước rời đi.

……

Đừng nhìn Bích Tiêu cung chiếm diện tích rất lớn, người có thể ở lại chỗ này trừ bỏ phòng của Đông Phương Lẫm và Tô Mê, chỉ có mấy gian phòng cho khách cách vừa xa vừa hẻo lánh.

Tô Mê đem tên đệ tử ngoại môn kia về, để giảm bớt phiền toái, trực tiếp an trí ở phòng nhỏ trong phòng mình.

Thật ra, lúc trước Tô Mê cũng không tinh thông y thuật.

Sau khi Đông Phương Lẫm trốn vào cấm địa, cô rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đành phải tìm mấy quyển y thư trong thư phòng hắn để nghiên cứu.

Mấy ngày trước đây, bởi vì cấp bậc tu vi tăng lên, có được không gian.

Một mình cô cũng không muốn ở trong căn phòng trống vắng này, liền chui vào không gian có thời gian trôi chậm hơn bên ngoài, dụng tâm tiềm tu.

Bên ngoài trôi qua năm ngày, trong không gian đã qua năm tháng.

Hơn nữa, Tô Mê giống như có thiên phú đặc biệt trên phương diện y thuật, luyện dược, trị liệu, nghiên cứu độc, ngắn ngủn mấy tháng đã có chút thành tựu.

Thậm chí hai điểm nhỏ vốn bình thản trước ngực cũng biến lớn rất nhiều.

Vì sợ bị trói buộc ảnh hưởng tới phát dục, Tô Mê không bọc ngực bố, chỉ mặc một kiện quần áo đơn bạc.

Hiện giờ cứu về một nam nhân, sợ hắn tỉnh lại sẽ phát hiện thân phận của mình nên cô nhân lúc hắn hắn hôn mê, đi vào nội thất bọc lại ngực bố.

Mới vừa ăn mặc chỉnh tề, cất bước đi vào cửa phòng nhỏ. Chỉ thấy một đạo đạm kim sắc quang mang chợt lóe, gương mặt quen thuộc lập tức xuất hiện trước mặt Tô Mê.

“Ôn tra…… Sư phụ!” Tô Mê bị làm cho bất ngờ, thiếu chút nữa kêu sai xưng hô.

Rốt cuộc thì ở trong không gian ngây người năm tháng, hơn nữa cô lại không phải nguyên nữ chủ chân chính, khó tránh khỏi có chút mới lạ với Ôn Ngôn.

Nhưng Ôn Ngôn lại nghĩ khác.

Mới chỉ mấy ngày không thấy, hắn đã không muốn gọi mình là sư phụ?

Thần sắc kinh ngạc của "hắn" lại xa lạ như vậy, là không hy vọng nhìn thấy hắn sao?

Tâm Ôn Ngôn hơi cứng lại, ngực giống như một vật gì đó đập vỡ một khối, rót vào gió lạnh cực hạn.

Hắn kiệt lực khắc chế cảm xúc, nhưng đôi tay vẫn chế trụ hai vai Tô Mê: “Vì sao không nói cho vi sư biết ngươi ở chỗ này? Vì sao làm vi sư lo lắng? Vì sao mới mấy ngày không gặp đã đối xử xa cách với vi sư như thế?”

Còn có thể vì sao?

Wattpad: HBNmoemoe

Sở dĩ không nói cho bất kì kẻ nào hành tung của cô, chính là vì muốn làm cho Ôn Ngôn lo lắng, chịu chút dày vò.

Rốt cuộc lúc trước nam nhân này nhận định mình thích hắn, hiện giờ lại biến mất như vậy, hắn nhất định sẽ lo được lo mất, quá không yên phận.

Quả nhiên, nhìn dáng vẻ của hắn, hình như là gầy đi vài cân rồi.

“Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ thêm 2 điểm, tổng độ hảo cảm 90 điểm, ký chủ, cách này thật tốt!”

“Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ thêm 3 điểm, tổng độ hảo cảm 93 điểm, ký chủ cố lên nha!”

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Tô Mê không khỏi cong cong khóe môi.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trong phòng nhỏ đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh kêu rên, chỉ nghe thấy giọng nam nghẹn ngào, khô khốc vang lên: “Đau quá, không muốn, không muốn…….”

Thân hình Ôn Ngôn chấn động, đột nhiên liên tưởng đến lời đồn đãi trong tiên môn —— chẳng lẽ, Tô Mê thật sự giết đệ tử mới tới kia sao?!

Tô Mê thấy vẻ mặt hắn tinh tường lại thâm sâu khó lường, đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.

Nhưng giây tiếp theo, lại nghe thấy “Đinh” một tiếng, hệ thống nhắc nhở độ hảo cảm của nam chủ giảm 10 điểm, biến thành 83 điểm!

Tô Mê vẻ mặt khó hiểu, ngay sau đó nghĩ hắn hẳn là hiểu lầm gì rồi.

Vừa định giải thích, Ôn Ngôn đã mang vẻ mặt đau đớn kịch liệt, gắt gao chế trụ bả vai cô, kéo Tô Mê ra ngoài cửa.

Lực tay Ôn Ngôn lớn, Tô Mê nhịn đau cắn môi, giãy giụa: “Sư phụ người làm gì vậy, người muốn mang ta đi đâu?”

“Đến nơi ngươi nên đến.” Ôn Ngôn lạnh mặt nói một câu.

Tô Mê càng thêm nghi hoặc.

Thấy dáng vẻ này của hắn, rõ ràng đang tức giận, cô nơi nào chọc tới hắn chứ?

Hay là …

Tô Mê đột nhiên nghĩ đến một người —— Phượng Lan Nhi!

Nàng ta làm nữ phụ nghịch tập giả, không có khả năng sẽ thành thật ở Cảnh Lan Uyển dưỡng thương, nhất định sẽ thừa dịp chính mình không ở đó, dùng sức bôi đen cô.

Bây giờ thấy bộ dạng này của Ôn Ngôn, Tô Mê cảm thấy phỏng đoán của mình đúng rồi.

Chỉ là, Tô Mê cô cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp.

Còn nữa, lúc này cô xác thật không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà y theo tính tình Ôn Ngôn, chắc chắn sẽ đưa cô đến hình tư, nhưng trước khi biết rõ sự việc cô cũng không muốn vì kiếm chút độ hảo cảm mà dùng khổ nhục kế như ở vị diện thứ hai.

Tô Mê lập tức mặc niệm khẩu quyết, khởi động thuật phòng ngự hỏa hệ linh căn.

Ôn Ngôn chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng, phản xạ có điều kiện thả tay: “Ngươi đây là muốn chống lại sư mệnh?”

Tô Mê lui về phía sau một bước: “Sư phụ không nói hai lời trực tiếp đánh đồ nhi, ít nhất cũng phải cho một lý do chứ.”

Ôn Ngôn vừa nghe, rất thất vọng với Tô Mê.

"Hắn" rõ ràng phạm sai lầm, thế nhưng không hề có tâm hối cải, còn tranh luận với hắn!

“Ngươi làm chuyện xấu, hiện giờ đã truyền khắp Dục Chu Sơn, vi sư nể tình thầy trò giữa ta và ngươi, đích thân giao ngươi cho hình tư xử trí, trưởng lão các môn còn cho vi sư một chút thể diện, xử nhẹ cho ngươi. Nhưng nếu làm trái hay phản kháng, đừng nói là bọn họ, ngay cả vi sư, cũng không buông tha cho ngươi!”

Thái độ Ôn Ngôn cường ngạnh không thể chọc vào, không khỏi làm Tô Mê nhíu mi.

“Đồ nhi làm chuỵên xấu gì, sao đồ nhi lại không biết? Sư phụ nhất thiết không thể buộc tội đồ nhi lung tung!”

Thấy Tô Mê vẫn không biết hối cải, Ôn Ngôn vẻ mặt nghiêm khắc: “Trước đây ngươi giết đệ tử mới tới rồi vứt xác sau núi, hiện giờ lại đưa nam nhân vào Bích Tiêu cung quát tháo, thật đúng là càn rỡ!”

Nghe xong Ôn Ngôn nói, Tô Mê rốt cuộc nhịn không được, cất tiếng cười ha hả mà thê lương.

“Sư phụ à sư phụ, đồ nhi là dạng người gì, người còn không hiểu sao, người cảm thấy đồ nhi sẽ làm ra loại chuyện táng tận thiên lương này sao?”

Ôn Ngôn lập tức im miệng, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện một tia chần chờ.

“Nếu ngươi thật sự vô tội, vậy trước tiên cứ theo vi sư đến hình tư, đến lúc đó tự nhiên sẽ trả lại công đạo cho ngươi.”

Tô Mê tự nhiên không muốn.

Ôn Ngôn thất vọng tột đỉnh, giơ tay lấy từ trong tay áo ra một sợi dây thừng kim sắc, trực tiếp trói Tô Mê đi hình tư.