Lúc đầu Nhi có chút bàng hoàng, không biết mình đang ở nơi đâu, nhưng rồi nhớ rằng đêm hôm qua mình và An Yên có đến nhà Tú.
Vậy đây là phòng của Tú.
Hôm qua tại cơn mưa kéo dài mà Nhi đã ngủ quên. Nhi còn không biết Tú trở
về nhà khi nào, và làm sao hai mẹ con lại nằm ngủ ở trong phòng. Có phải Tú đã di chuyển Nhi vào An Yên vào đây?
Thế thì Tú đâu rồi?
Nhi nhìn sang An Yên để kiểm tra thì thấy con bé vẫn còn đang ngủ nên Nhi
bước xuống giường rồi mở cửa thật nhẹ để đi ra ngoài. Vừa nhìn ra ngoài, Nhi thấy Tú đang co người nằm ngủ trên ghế, máy lạnh trên tường đang mở khá lớn. Nhận ra cái chăn duy nhất trong nhà Tú đã nhường cho Nhi và An Yên, Nhi quay vào phòng rồi mang chăn ra đắp lên người Tú.
Nhi
tiến đến tủ lạnh để tìm nước uống. Vừa mở tủ lạnh ra thì hình ảnh đầu
tiên đập vào mắt đó chính là chiếc bánh sinh nhật. Mới đầu Nhi cũng
không suy nghĩ gì nhiều nhưng khi đọc được dòng chữ "Happy Birthday bác
sĩ Tú" thì Nhi mới nhận ra rằng ngày hôm qua chính là sinh nhật của Tú.
Nhi há hốc mồm, không ngờ mình lại quên mất.
Rồi bỗng dưng trong lòng cảm thấy trĩu nặng. Hôm qua Tú chẳng nói gì về
sinh nhật của mình cả. Nếu có cả bánh kem thì chắc là đêm qua mọi người
đã định cùng nhau tổ chức. Vậy là Nhi đã làm hỏng bữa tiệc hay sao?
Càng nghĩ Nhi càng thấy có lỗi.
Đóng cửa tủ lạnh lại, Nhi rón rén trở vào phòng. Cũng đã gần 7 giờ rồi, chắc mẹ cũng đã dậy. Nhi mò tìm điện thoại ở trong giỏ thì thấy có hơn năm
cuộc gọi nhỡ từ mẹ. Nhi không muốn nói chuyện ồn ào nên chỉ nhắn lại cho mẹ rằng Nhi và An Yên sắp về. Cũng may điện thoại vẫn còn pin.
Đeo giỏ lên người, Nhi đến lay gọi An Yên dậy. Con bé xoay đi xoay lại mấy
lần rồi lại vùi mặt vào gối, không muốn thức giấc. Thấy An Yên như vậy
nên Nhi quyết định bồng con bé lên rồi để con bé ngủ trên vai mình.
Trong lúc cúi người xuống để đeo khẩu trang cho An Yên và bế con bé lên, Nhi lỡ để tay con bé quơ phải một quyển sách để trên bàn và thế là nó
rơi xuống đất. Trong không gian im ắng bỗng nhiên có tiếng rơi đồ thật
lớn.
Nhi bặm môi. Chắc chắn Tú sẽ giật mình dậy cho xem.
Quả nhiên là như vậy. Khi Nhi bế An Yên ra đến cửa thì Tú đã tỉnh và đang
ngồi trên chiếc sofa. Thấy Nhi bước ra, Tú có chút giật mình, cứ như Tú
cũng không biết tại sao Nhi lại ở trong nhà mình. Tú vội đưa tay vuốt
lại mái tóc của mình vài lần rồi mới chào Nhi bằng một nụ cười.
Hành động đó khiến tim của Nhi bỗng đập nhanh hơn.
”Em ngủ được không?” Tú hỏi.
Nhi gật đầu. “Cảm ơn Tú. Hôm qua em ngủ quên khi nào cũng không rõ.”
”Em ăn gì không? Để Tú xuống siêu thị dưới nhà mua lên nấu.”
”Không cần đâu Tú. Em với An Yên phải về vì mẹ đang trông.”
”Ừ, đúng rồi.” Tú đứng dậy, và một lần nữa lại nở một nụ cười với Nhi,
nhưng có điều lần này không tươi như lần trước. “Để Tú gọi taxi và đưa
em xuống nhà.”
Bắt đầu từ lúc đó, cả hai người đều giữ im lặng.
Tú gọi xe, vào rửa mặt, rồi cùng Nhi ra thang máy. Có vài lần Nhi nghe
Tú sụt sịt mũi, chắc là do đêm qua ngủ mà lại để máy lạnh phả thẳng vào
người.
Thời tiết buổi sáng hôm nay có phần mát lạnh. Các bụi cây
bên đường vẫn còn ướt vì cơn mưa lớn đêm qua. Cả hai đứng chờ khoảng vài phút thì taxi đã đến. Tú mở cửa, Nhi bước lên xe cùng An Yên. Lần này
Nhi ra về với một sự tiếc nuối. Tiếc rằng mình đã quên đi sinh nhật của
Tú. Nhi không biết phải nói ra như thế nào để không cảm thấy ngại ngùng.
”Em về cẩn thận.” Tú nói lời tạm biệt. “Nếu có thêm tin tức gì
về bệnh của An Yên thì cho Tú biết với. Tú cũng thương con bé lắm.”
”Em biết là Tú thương An Yên lắm. Em xin lỗi vì không nói cho Tú biết sớm hơn.”
”Đâu phải lỗi của em. Em đừng lo.”
”Bây giờ chỉ mong là em hoặc mẹ có thể hiến tuỷ cho con bé. Nếu mọi chuyện
đến đường cùng thì phải tìm đến anh ta.” Nhi thở dài, không mong đi đến
bước đó.
”Tú sẽ sắp xếp công việc rồi ngày mai đến bệnh viện để
xét nghiệm cùng em có được không?” Tú hỏi. “Tú cũng muốn thử xem mình có thích hợp không. Thêm một người thì thêm một cơ hội.”
Nhi nhìn
vào Tú, người con gái mà Nhi vẫn luôn mong nhớ. Nhi biết mình không thể
nào từ chối vì An Yên đang rất cần sự giúp đỡ. Nhi cũng biết là Tú đã
lại bước vào cuộc sống của mình một lần nữa.
Có lẽ lần này hai người sẽ có một kết quả tốt đẹp hơn.
”Em cảm ơn Tú nhiều.” Nhi bước xuống xe, kéo Tú lại rồi gửi một cái ôm. “Em nợ Tú nhiều quá. Em còn nợ Tú một lời chúc sinh nhật.”
Tú có hơi giật mình khi nghe Nhi nhắc đến sinh nhật của mình. “Em nhớ sao?”
Nhi lắc đầu. “Không. Em quên mất rồi. Em xin lỗi. Sáng nay em thấy ổ bánh
trong tủ lạnh thì em mới chợt nhớ. Dạo này em không nghĩ gì khác ngoài
chuyện của An Yên...”
”Không sao. 27 tuổi rồi.” Tú cười. “Sinh nhật cũng đâu có gì là quan trọng. Cũng là một ngày như mọi ngày thôi.”
”Dù sao em cũng nên nói một lời chúc sinh nhật.” Nhi buông Tú ra và đứng
lùi lại. “Em chúc Tú tuổi mới sẽ có nhiều niềm vui mới và luôn luôn hạnh phúc nhé.”
Sau khi Nhi dứt lời, Tú không nói gì mà chỉ ngắm Nhi
một hồi lâu rồi lại mỉm cười. Trong đầu Tú lúc đó nghĩ gì thì Nhi không
rõ, nhưng không hiểu sao Nhi cũng thấy buồn cười lây. Có lẽ hai chữ hạnh phúc đang gói gọn ngay trước mắt, nhưng vẫn chưa biết cách giữ chặt lấy nó.
Nhi bước lên xe trở về nhà cùng An Yên. Xoay người lại nhìn
Tú qua kính xe, Nhi thấy Tú vẫn đứng đó cho đến khi chiếc xe tăng tốc và cây cối làm khuất tầm nhìn. Tú thật sự chưa bao giờ rời khỏi cuộc sống
của Nhi. Nhi đã từng cố gắng cho là như vậy, nhưng sự thật là Nhi vẫn
tìm cách giữ Tú ở lại.
Và Nhi không cảm thấy hối hận về việc đó.
***
Tú mở cửa bước vào nhà ba mẹ và liền ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức. Cả
ngày hôm nay Tú chưa có bữa ăn chính thức nào, vì vậy dạ dày đang rất
bất mãn và muốn nhắc nhở Tú hãy mau ăn chút gì đó.
Nhưng Tú cũng
không có cảm giác đói bụng. Nguyên một ngày Tú cứ nghĩ đến An Yên và lo
cho con bé, điều này khiến Tú không còn hứng thú muốn ăn.
”Con về rồi hả?” Tiếng mẹ vọng ra từ nhà bếp. Tú đặt chiếc cặp xuống đất rồi
bước vào bếp chào mẹ. Mẹ đang múc canh ra tô. Món canh khoai mỡ đã lâu
rồi Tú chưa được ăn.
”Con vào phòng làm việc gọi ba ra ăn cơm.”
Mẹ nói rồi chuyển tô canh cho Tú. Sau khi mang tô canh đặt lên bàn ăn,
Tú đến phòng làm việc gõ cửa.
”Ba ơi ra ăn cơm.”
”Ừ ba ra liền.” Tiếng ba trả lời.
Trở lại bàn ăn, mẹ đã dọn hết các món ra bàn. Thịt gà kho tiêu, bí xào thịt bò, canh khoai mỡ. Đồ ăn mẹ nấu lúc nào nhìn cũng hấp dẫn.
Cả
nhà bắt đầu ăn tối khi ba ngồi vào bàn. Tú cứ nghĩ do bụng đói thì Tú sẽ ăn rất nhiều và ngon miệng, nhưng không hiểu sao chỉ ăn được vài đũa
cơm là Tú đã thấy no. Ba bắt đầu bàn luận với mẹ về chuyến đi du lịch
đến Nhật Bản mà ba đã tìm kiếm cả ngày hôm nay. Tú không hề biết gì về
việc này.
”Ba mẹ tính đi du lịch sao?”
”Tháng tám sắp tới rồi. Cũng là ba mươi năm. Ba dẫn mẹ con đi du lịch để hấp hôn.” Ba cười lớn làm mẹ đỏ mặt.
”Mình à! Con gái nó đang ngồi ở đây mà!”
”Nó lớn rồi, mình tự do đi em.” Ba âu yếm choàng vai rồi hôn lên má của mẹ. “Cuộc đời ngắn ngủi, mình không biết hưởng thụ bây giờ thì phải đợi đến lúc nào phải không em?”
Ba nói đúng. Đối với một số người, cuộc đời sao mà ngắn ngủi quá.
”Sao vậy Tú?” Mẹ nhận ra nỗi buồn trên gương mặt của Tú. “Con muốn đi với ba mẹ không? Sắp xếp thời gian rồi đi với ba mẹ cho vui.”
”Dạ không.” Tú gượng cười. “Không phải việc này. Con đang nghĩ đến một việc khác.”
”Việc gì? Mẹ có thể biết không?”
”Mẹ nhớ An Yên không?”
”Dĩ nhiên là nhớ. Đứa bé ngoan và đáng yêu nhất mà mẹ từng gặp. Phải chi hồi nhỏ con cũng ngoan như thế.”
”Con vừa biết được tin là An Yên đang bị bệnh ung thư máu.”
Nói xong, Tú có thể thấy được sự bất ngờ của ba mẹ.
”Sao mà tội nghiệp quá vậy. Bệnh có nặng chưa?” Mẹ hỏi.
”Đang làm hoá trị rồi mẹ, nhưng con bé cần tìm người hiến tuỷ thích hợp.”
”Vậy là con đã làm hoà với mẹ của bé An Yên rồi hả?” Ba hỏi.
Tú lưỡng lự nhún vai. “Tụi con bây giờ chắc có thể coi là bạn bè.”
”Mẹ xin lỗi nếu như mẹ đã khiến cho chuyện của con thành như vậy.” Giọng mẹ nói buồn bã. Thấy vậy, Tú ôm lấy mẹ.
”Không phải do mẹ. Là tụi con thôi.”
”Giờ chuyện của bé An Yên thì nhà bên đó tính sao?” Ba tiếp tục hỏi.
”Ngày mai Nhi sẽ đi xét nghiệm. Con cũng sẽ thử để xem mình có thích hợp
không, tuy xác suất không cao bằng những người có quan hệ máu mủ.”
”Ừ.” Ba gật đầu đồng ý. “Con coi giúp được gì thì giúp. Mai con đi mấy giờ để ba với mẹ đi cùng.”
”Ừ, mẹ cũng tính nói thế.”
”Vậy thì ngày mai khoảng 9 giờ con đến đón ba mẹ rồi mình đi chung.” Tú nói rồi quay sang mẹ. “Con cảm ơn mẹ nhiều.”
Mẹ hiểu Tú muốn cảm ơn về điều gì.
”Cảm ơn mẹ bằng một lô yến là được rồi.” Mẹ cười.
Sau khi xong bữa tối, Tú nán lại chốc lát rồi xin phép ba mẹ ra về. Trong
lúc chạy xe, Tú nhớ lại những lời ba nói khi mà hai người đang đứng rửa
chén. Ba bảo dạo này mẹ lên trên mạng tìm hiểu rất nhiều về người đồng
tính, học được thêm cái gì là mẹ đều gọi ba lại để nói cho ba nghe. Mẹ
còn mua sách để đọc, và ba cũng bắt gặp mẹ vội lau nước mắt khi đọc một
số đoạn nào đó. Mẹ con bây giờ hiểu rõ lắm rồi. Ba nói như thế.
Tú chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được mẹ chấp nhận như ngày hôm nay. Mẹ không
phải là một người không nói lý lẽ, nhưng việc biết con mình là người
đồng tính thì hẳn nhiên mới đầu sẽ khó mà chấp nhận. Tú luôn sợ nói cho
mẹ biết bởi vì thế. Tú sợ phải thấy phản ứng của mẹ, sợ làm mẹ buồn. Dù
gì mẹ cũng chỉ có một đứa con là Tú.
Bạn không phải là bố mẹ bạn. Bạn là bạn. Bạn hãy sống cho bạn, chứ đừng sống cho ai khác.
Câu nói này Tú đã đọc được ở đâu lâu lắm rồi, lâu đến nỗi Tú không nhớ nó
đến từ đâu mà chỉ biết rằng nó luôn quanh quẩn trong đầu mình. Khi một
đứa bé được chào đời, nó không có sự lựa chọn về việc nó có muốn đến thế giới này hay không, nhưng sau này nó được lựa chọn cách sống và phải
sống như thế nào để từng ngày trôi qua đều có ý nghĩa. Nó phải biết nắm
bắt và quyết định được cuộc sống của mình.
Ở độ tuổi của Tú, thật ra cũng chưa quá trễ để làm được điều đó.
***
Khoảng 8 giờ rưỡi sáng hôm sau, Nhi và mẹ lật đật chuẩn bị để lên bệnh viện.
An Yên cũng phải đi theo hai người do Nhi không biết phải gửi con bé cho ai. Vì ở bệnh viện có rất đông người qua lại nên Nhi phải quấn An Yên
thật kĩ. Quần áo tay dài, áo khoác, nón len, khẩu trang, và cả kính râm.
”Mẹ ơi, An Yên nóng lắm.” Con bé nhăn nhó.
”An Yên cố gắng nha, mẹ mang quạt theo quạt cho An Yên nhé.” Nhi năn nỉ. Biết sao bây giờ.
Con bé phụng phịu đi theo bà lên xe taxi. Nhi với lấy giỏ xách rồi cũng lên xe. Tối qua Tú có nhắn tin nói với Nhi rằng hôm nay Tú và cả ba mẹ sẽ
đến xét nghiệm. Nhi hẹn gặp Tú ở bệnh viện, nhưng cũng có chút lo lắng
không biết mẹ gặp Tú sẽ có phản ứng gì.
Đến nơi, Nhi đã thấy gia
đình Tú ngồi ở quán nước gần cổng ra vào đợi sẵn. Cảm thấy có lỗi, Nhi
xuống xe thật nhanh và chạy đến, để mẹ và An Yên đi theo sau.
”Xin lỗi Tú. Xin lỗi hai bác phải đợi.” Nhi cúi đầu. Ba mẹ Tú gạt tay xem như không có gì.
”Con đừng có lo, tại hai bác muốn đi sớm.” Ba Tú nói. Lúc này, mẹ Nhi đã đến kịp sau lưng. Bà rất bất ngờ, bởi bà không biết hôm nay có cả Tú và gia đình. Nhi không nói cho bà biết.
”Tú!” An Yên nhảy cỡn lên trong sung sướng. Con bé cũng không biết chuyện này.
”Chào ông bà đi An Yên.” Nhi nhắc nhở. An Yên nhìn lên ba mẹ Tú rồi nói lời
chào ông bà thật rõ ràng. Mới lúc nãy thôi con bé còn khó chịu, bây giờ
đã lại tíu tít.
Mẹ Nhi cũng bỡ ngỡ gửi lời chào. Đây là lần đầu
tiên bà gặp phụ huynh của Tú, hai người mà bà nghĩ sẽ không bao giờ gặp. Bà biết dạo này đứa con gái út của bà có liên lạc lại với Tú, nhưng bà
cũng không muốn nói gì vì bà thấy Nhi đang gặp rất nhiều áp lực, có ai
đó để nói chuyện cũng tốt.
Vài tuần trước bà có tâm sự với Thu,
đứa con gái lớn về việc tình cảm của Nhi. Bà mong muốn nếu như Thu có
quen biết ai ở Hà Nội thì giới thiệu cho em mình. Nghe có vẻ ngược đời
vì đó là việc công ty Nhi làm giúp người khác, có điều bà biết đứa con
này quyết sẽ không chịu đi xem mắt người ta. Nói chuyện với đứa con gái
lớn, bà cứ nghĩ Thu sẽ đồng ý với bà như nhiều lần trước, nhưng không
hiểu sao lần này Thu lại phản kháng.
”Mẹ à, thôi kệ nó đi. Nó
cũng lớn rồi, không ép buộc được. Cuộc sống của nó thì để nó tự quyết
định. Sai hay đúng thì cũng phải tự gánh chịu lấy.”
Bà thừa biết con gái lớn của bà nói đúng, nhưng có người mẹ nào lại không lo cho con, sợ con mắc phải sai lầm?
Tới giờ, bà cùng mọi người vào gặp bác sĩ. Do bác sĩ còn bận đi thăm bệnh
nhân chưa về nên mọi người phải ngồi đợi. Bà ngồi xuống một chiếc ghế
ngay góc, và bất ngờ khi thấy mẹ của Tú cũng đến ngồi cạnh mình. Bà chưa biết phải mở lời như thế nào thì mẹ Tú đã lên tiếng trước.
”Bé An Yên dạo này sức khoẻ có tiến triển gì không chị?”
”Cháu nó cũng may sức khoẻ không bị tệ đi, cảm ơn chị đã hỏi thăm.” Mẹ Nhi cười nhẹ.
”Bé An Yên ngoan lắm. Lần nào qua nhà tôi chơi bé đều rất lễ phép và biết
vâng lời. Vợ chồng tôi và cả bé Tú nhà tôi đều rất quý bé. Nghe tin An
Yên bị bệnh mà tôi thật đau lòng.”
Bà nhìn qua đứa cháu gái đang
ngồi trong lòng của Tú. Quả thật An Yên rất đáng yêu và ngoan ngoãn.
Cuộc sống thật không công bằng với một đứa trẻ vừa lên năm.
”Cháu nó có từng kể với tôi khi cháu qua nhà chị. Cháu kể về những món ăn mà
chị đã nấu. Cháu bảo cháu đã ăn rất nhiều. Tôi từng hứa với cháu rằng sẽ hỏi thăm chị để học vài món nấu cho cháu mà chưa có dịp.” Bà nói với mẹ Tú.
”Đây, để tôi cho chị số điện thoại rồi có gì chị gọi và mình nói chuyện với nhau.” Rút trong giỏ ra một quyển sổ và một cây viết, mẹ Tú viết lên những con số và xé trang giấy đưa cho bà. “Không nói chuyện về công thức nấu ăn thì mình nói chuyện về hai đứa nhỏ cũng được.”
Bà hiểu mẹ Tú muốn nói gì. Bà có phần ngỡ ngàng là đằng khác. Mẹ Tú trông rất điềm tĩnh, không phải là phản ứng mà bà dự tính.
”Người làm mẹ thì đều mong những gì tốt nhất đến với con cái của mình phải
không chị? Đôi lúc con nó không nghe lời, nó làm những điều trái lại ý
mình muốn, mình giận rồi la mắng nó, nhưng thật ra mình cũng nên xem lại rằng những gì mình cho là tốt thì có thật sự tốt hay không? Con nó có
thật sự hạnh phúc hay không khi mà mình bắt nó phải cứ theo ý mình? Dạo
này tôi học được nhiều thứ lắm. Thì ra tôi vẫn chưa phải là một bà mẹ
hoàn hảo.”
”Chúng ta không ai là hoàn hảo cả.” Bà nói, đưa ánh
mắt mình nhìn sang chỗ khác mà không dám nhìn thẳng vào mẹ Tú. Có lẽ bà
cảm thấy có phần nào đó xấu hổ.
Ngay lúc đó, bác sĩ của An Yên
vừa có mặt. Bác sĩ thông báo rằng việc xét nghiệm sẽ diễn ra rất nhanh,
chỉ cần dùng tăm bông lấy mẫu nước bọt là được. Sau khi lấy mẫu xong thì mọi người có thể ra về. Tối nay sẽ có kết quả ngay cho cả nhà khỏi
trông.
Mọi người đứng lên, chuẩn bị bước vào phòng làm xét nghiệm thì mẹ Tú vỗ vai mẹ Nhi, nói nho nhỏ đủ cho bà nghe.
”Con gái của chị ngoan như vậy thì chị cũng nên tự hào về mình.”
Thế mà bà lại càng cảm thấy xấu hổ về mình hơn.
***
Sài Gòn vào mùa hè thường đi đôi với những cơn mưa lớn xối xả. Nhi ngồi
trong căn tin bệnh viện nhìn ra ngoài đường, ngắm nhìn hàng loạt con
người cưỡi xe chạy trốn cơn mưa trong đêm. Nhi suy nghĩ không biết trong những người đó có ai đang trải qua nhiều muộn phiền lo âu giống Nhi
không.
Chỉ 10 phút vừa rồi, bác sĩ thông báo với Nhi rằng kết quả xét nghiệm cho thấy tất cả mọi người đều không phù hợp để hiến tuỷ cho
An Yên. Kết quả này không phải là điều bất ngờ, nhưng Nhi cảm thấy rất
đau buồn khi chính mình lại chẳng thể cho con bé những gì mà con bé cần
nhất.
”Chị đừng tốn thêm thời gian nữa. Chỉ có cha mẹ ruột hoặc
anh chị em của bé là cơ hội tốt nhất. Giờ chị nên để dành thời gian đi
tìm họ.” Nhi nhớ lại lời bác sĩ nói rồi lục ra một tờ giấy Nhi gấp kĩ
trong ví của mình. Có lẽ đã đến lúc.
Chưa kịp bấm điện thoại gọi taxi đến thì Nhi đã nghe tiếng Tú gọi mình. Ngẩng mặt lên, Nhi thấy Tú đã chạy xe vào từ lúc nào.
”Tú chở em về.” Tú nói qua tấm cửa kính đã được hạ xuống. “Em lên xe đi.”
Nhi không từ chối mà bước thẳng lên xe. Tú thở phào nhẹ nhõm.
”Vậy mình về nhé.” Tú nói và cho xe quay lại về hướng cổng bệnh viện.
”Khoan hãy về. Tú đưa em đến đây được không?” Nhi đưa tờ giấy mình đang cầm nãy giờ cho Tú. Trên đó có ghi một địa chỉ.
”Đây là đâu vậy?” Tú hỏi.
”Mình đến nơi rồi em kể cho nghe.”
Tú gật đầu và bắt đầu rời khỏi bệnh viện. Khi xe rẽ vào con đường ghi trên giấy, Nhi chỉ tay vào một con hẻm để Tú quẹo vào.
”Tú cho xe vòng lại rồi mình dừng trước hẻm cũng được.”
Làm theo lời Nhi, Tú tìm chỗ để quay đầu xe rồi tấp vào một bên của con
hẻm. Định hỏi Nhi vì sao lại làm vậy thì Nhi chỉ vào phía trước của hai
người.
”Tú thấy tiệm vàng đó không? Là của gia đình họ.”
“...Họ?”
”Người phụ nữ đang đứng nói chuyện với khách hàng, đó chính là bà nội của An Yên.” Nhi nói.
Tú có phần ngỡ ngàng. “Tức là... đây là nhà của bố ruột An Yên?”
Nhi gật đầu. “Gia đình họ bao năm nay vẫn kinh doanh vàng bạc đá quý tại
chỗ này và chưa hề dời đi. Không biết có nên xem là may mắn hay không.”
”Anh ta có trong đó không?” Tú hỏi, quan sát những người trong tiệm. Ngoài
người phụ nữ mà Nhi nói là bà nội của An Yên ra thì còn có ba người đàn
ông khác.
”Không, em không thấy hắn ta. Người đàn ông lớn tuổi đang ghi sổ sách là bố của hắn.”
”Em định liên lạc với anh ta bằng cách nào?”
”Tiệm vàng có số điện thoại. Em có thể gọi, nhưng không biết họ có tin hay
không. Chắc là phải vào gặp tận mặt rồi. Có điều em vẫn không biết phải
nói như thế nào. Hạ đã giữ kín chuyện An Yên có mặt trên đời với người
đó. Giờ tự nhiên mình vào bảo hắn là bố của An Yên thì chắc không ai tin đâu.”
”Cũng khó nói thật.”
”Em nghĩ phải dẫn An Yên đến gặp thì họ mới tin.” Nhi chau mày suy nghĩ. “Tuy rằng con bé không giống anh ta nhiều lắm...”
Bàn tay Tú đưa lên vuốt thẳng những nếp nhăn giữa hai chân mày của Nhi. Từ
bữa giờ đã biết bao nhiêu lần Tú bắt gặp gương mặt lo lắng này của Nhi.
Tú thật sự cảm thấy không an tâm. Nếu mà nỗi lo và sự căng thẳng cứ
chồng chất thì Nhi sẽ không cầm cự được mất.
Có tiếng gõ cửa
khiến cả hai giật mình. Nhìn qua bên trái, Tú thấy một bác dường như
muốn nói gì với mình. Tú hạ cửa kính xuống.
”Nè, hai con chạy xe
chỗ khác đậu được không? Trời hết mưa rồi nên cô phải buôn bán trở lại.” Bác ấy chỉ vào chiếc xe hàng rong phía sau xe Tú, xung quanh có vài
chiếc ghế để ngồi. “Con đậu xe ở đây làm che mất tầm nhìn.”
”Dạ xin lỗi, tụi con đi liền.” Nhi lên tiếng.
Bác ấy gật đầu rồi trở lại chỗ bán của mình. Tú định tìm một chỗ nào đó gần đây để đậu xe lại nhưng Nhi lại muốn đi về.
”Em chắc không?” Tú hỏi. “Em không định tìm cách vào gặp họ hả?”
”Dù sao cũng không thể gặp vào hôm nay.” Nhi thở dài. “Em phải về suy nghĩ
làm sao để gặp và nói chuyện. Chắc đêm này phải thức cả đêm.”
Tú
thấy như thế này không được. Con người cũng chỉ có một sự chịu đựng giới hạn thôi. Nhi không thể lo lắng từ ngày này qua ngày nọ. Tú muốn hôm
nay Nhi phải có một ngày được thoải mái.
”Em theo Tú đến một chỗ nha.”
”Cũng gần 9 giờ rồi, em phải về với An-”
”An Yên đã có bà lo rồi. Tạm thời em hãy khoan nghĩ về con bé nữa, mà hãy
nghĩ cho em. Tú sẽ đưa em đến chỗ này để khuây khoả tâm trí. Tin Tú đi.”
Và chỉ cần vài lời nói như vậy của Tú, Nhi đã gạt được những suy nghĩ về An Yên qua một bên. Có lẽ Tú nói đúng, Nhi cần được thư giãn.
Đã xa con bé cả đêm thì xa thêm một chút cũng không sao.
Cứ thế
Tú cho xe chạy đi, rồi dừng lại ở một nơi rất là quen thuộc. Nhà của Tú. Tú mở cửa xe cho Nhi và dẫn Nhi lại thang máy. Cứ tưởng Tú sẽ bấm tầng
bảy, nhưng Tú bấm tận tầng hai mươi, số cuối cùng của các tầng lầu.
Thì ra là đi lên sân thượng.
Nhưng mà lên sân thượng để làm gì?
Thang máy dừng lại và cửa chầm chậm mở ra. Ở trước mặt Nhi chỉ là một tầng
thượng trống không, quanh góc có lác đác vài chậu cây xanh. Trời bên
ngoài rất tối mà lại ở trên cao nên Nhi bỗng thấy sợ.
Tú nhận thấy được điều đó.
”Đừng sợ, ra đây với Tú.” Tú giơ tay mình ra để Nhi nắm lấy. “Trên sàn còn ướt, em đi cẩn thận.”
Tiếng chân đi lẹp bẹp trên nước phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm. Ra được đến
tường thành, Nhi càng nắm chặt tay Tú hơn nữa. Nhi không sợ độ cao,
nhưng cao như thế này thì cần thời gian để làm quen.
”Ở đây em có thể nhìn thành phố mình ở bốn góc.” Tú nhìn xuống thành phố đã lên đèn. “Mỗi góc là một nhịp sống khác nhau. Nhìn vào trung tâm thì rất tấp
nập, còn nhìn vào phía bờ sông thì thấy một ngày trôi qua thật êm đềm.
Nhưng ở thành phố mình nơi đâu cũng đầy xe cộ. Mỗi ánh đèn xe ấy là một
cuộc sống, một đời người. Em thử tưởng tượng xem, có bao nhiêu cuộc đời
mà mình đã đi ngang qua. Nhiều lúc Tú suy nghĩ, cả triệu ánh đèn ấy mà
Tú lại được gặp em. Cả triệu ánh đèn ấy mà em lại được gặp Hạ và An Yên. Mọi thứ đều có duyên và lý do cả. Có thể bây giờ mình chưa hiểu được lý do đó là gì, và đôi lúc cảm thấy thật bực mình với nhiều câu hỏi "tại
sao?", nhưng Tú hứa với em rằng những lý do này xứng đáng để chúng ta
đấu tranh vì nó.”
”Đôi lúc em chỉ muốn có một cuộc sống thật bình thường thôi. Sáng dậy lo cho An Yên đi học, em đi làm, rồi về nhà hai
mẹ con cùng ăn bữa cơm, đọc sách cùng nhau rồi đi ngủ.”
”Đôi lúc
thôi phải không? Vì cuộc sống của chúng ta vốn dĩ như một đại dương mênh mông. Có ngày biển lặng nhưng có ngày sóng lại đánh rất mạnh. Mình
thích ứng theo cuộc sống. Nhiều khi như vậy mà cuộc sống mới không bị
nhàm chán.”
”Cuộc sống bây giờ cũng chẳng vui chút nào.” Nhi bĩu
môi. Lâu rồi Tú mới thấy Nhi về chính độ tuổi của mình mà không cố tỏ ra già dặn.
”Bây giờ em ghét cái gì nhất?”
Nhi nhìn Tú, không hiểu Tú muốn hỏi gì.
”Tú ghét mấy con ve chỉ biết bu lấy bọn nhỏ mà hút máu.” Tú nói, rồi bỗng dưng hét lớn vào khoảng không. “TÔI GHÉT VE CHÓ!”
”Sao Tú la lớn vậy, người ta phàn nàn thì sao!”
”Đừng lo, giờ này mọi người vào nhà hết rồi, mà ở trong nhà thì không nghe
được tiếng mình đâu. Với lại, đâu có ai cấm mình la hét.” Tú nói xong
lại tiếp tục hét lớn. “TÔI GHÉT VE CHÓ QUÁ!”
Nhi vừa buồn cười
vừa sợ có ai đó nghe được rồi cả hai lại bị mắng, nhưng quả thật sự hồi
hộp này có chút gì đó làm Nhi thích thú.
”Tới em kìa, em ghét cái gì? La thật lớn lên cho trời biết đất biết.” Tú thúc đẩy.
Không cần suy nghĩ thì Nhi cũng biết bây giờ mình ghét cái gì nhất.
”Em ghét ung thư.” Nhi nói.
”Lớn lên nào.”
”Em ghét ung thư!”
”Chưa đủ!”
”EM GHÉT UNG THƯ!” Nhi bắt đầu hét lớn. “EM GHÉT UNG THƯ. UNG THƯ THẬT LÀ ĐỘC ÁC. UNG THƯ ĐI CHẾT ĐI!”
Gió thổi rì rào len qua cây cối làm chúng đung đưa, cứ như gửi lời đồng ý với Nhi.
”AN YÊN SẼ ĐÁNH BẠI UNG THƯ!” Tú hét. “AN YÊN NHẤT ĐỊNH SẼ CHIẾN THẮNG UNG THƯ!”
”AN YÊN SẼ NHẤT ĐỊNH THẮNG!” Nhi tiếp nối, cảm thấy mình dần thoải mái hơn. “AN YÊN LÀ MỘT ĐỨA BÉ NGOAN, VÀ AN YÊN SẼ TAI QUA NẠN KHỎI!”
”Em thấy thư giãn chưa?” Tú xoa đầu Nhi, động tác của Tú thật nhẹ nhàng và
trìu mến. Nhi nghĩ nếu hôm nay không có Tú, chắc Nhi sẽ về nhà sau khi
nhận được giấy xét nghiệm rồi một là khóc, hai là lo lắng cho đến sáng.
Nếu trong hàng triệu ánh đèn ấy mà Nhi không gặp được Tú thì cuộc sống
của Nhi sẽ như thế nào?
Nhưng có tự hỏi cũng vô ích, vì cuộc đời
đã cho Nhi và Tú gặp được nhau. Không thể có câu hỏi "Nếu như...?" nữa
vì thực tế đang ở trước mắt. Hai người dã từng một lần yêu và đã từng
lạc nhau, vậy Nhi có còn muốn đánh mất một người quan trọng đối với mình lần nữa hay không?
Câu trả lời là không.
”Em cần làm một
chuyện nữa rồi mới thấy thư giãn được.” Nói rồi Nhi khép lại khoảng cách giữa hai người, kéo mặt Tú lại rồi đặt môi mình lên Tú. Đúng rồi, chính là cảm giác này. Cái cảm giác thế giới xung quanh bỗng chốc thật nhỏ
bé, còn trái tim mình thì càng lúc càng lớn, như muốn vỡ tung ra, vỡ
tung trong niềm hạnh phúc.
Tú ôm chặt lấy Nhi, tìm lại cảm xúc
ngày nào. Vị của nụ hôn vẫn thế, có điều có chút gấp gáp và mạnh bạo hơn xưa. Phải chăng vì cả hai ai cũng mong mỏi đến giây phút này từ khi lời chia tay được nói ra. Tú hôn Nhi trong hối hận và muốn bù đắp còn Nhi
thì hôn Tú trong tìm kiếm và hy vọng.
Không biết trong bao lâu nụ hôn này mới được ngắt lại. Nhi nhìn Tú, rưng rưng nước mắt. Lấy tay lau không để nước mắt Nhi rơi, Tú nói với Nhi, “Mình làm lại từ đầu nha em? Tú không muốn xa em nữa, và Tú cũng không muốn để em và An Yên đi qua
sóng gió này một mình. Tú muốn một lần nữa được ở cạnh hai mẹ con em, có được không?”
”Trong lòng em từ trước đến giờ thì chúng ta chưa hề kết thúc.”
”Vậy chúng ta không cần bắt đầu lại từ đầu mà hãy tiếp tục. Tú sẽ tiếp tục
yêu thương hai mẹ con em, tiếp tục nắm tay em đi tiếp quãng đời này.”
Chỉ những lời đó thôi mà Tú làm Nhi oà khóc như trẻ nhỏ. Nhi vừa gật đầu,
vừa gục mặt mình lên vai Tú. Khoảng thời gian qua Nhi đã rất cố gắng
mạnh mẽ cho con và cho chính mình, nhưng Nhi cũng đã đến mức giới hạn,
sắp chịu hết nổi rồi. Nhi cần một người để kéo mình dậy, dẫn mình vượt
qua những đoạn đường khó khăn này.
”Em đừng khóc nữa, có Tú ở đây rồi.” Lời nói ngọt ngào của Tú cứ như một liều thuốc tăng lực tốt nhất. Có Tú ở đây rồi, Nhi phải mạnh mẽ hơn nữa.
Lau nước mắt, Nhi lục túi lấy tờ giấy lúc nãy ra. Dưới địa chỉ đó còn có một số điện thoại
của tiệm vàng. Bặm môi suy nghĩ lần cuối trong vài giây rồi Nhi quyết
tâm bấm gọi. Thời gian của An Yên là quý báu. Nhi không thể kéo dài việc này.
”Cố lên. Em làm được mà.” Tú siết chặt tay Nhi để truyền thêm sức mạnh. Điện thoại reo bốn tiếng thì có người bắt máy.
”A lô, tiệm vàng Hoàng Trung.”
Giọng của một người phụ nữ, có lẽ là mẹ của người đó.
”Xin hỏi là anh Trung có ở đó không ạ?”
”Tôi là mẹ của Trung. Trung đi du lịch Đà Nẵng ngày mai mới về. Xin hỏi ai đó và tìm nó có việc gì?”
”Dạ, bác có thể nào cho con số điện thoại của Trung được không ạ?”
”Cô là ai mà hỏi số điện thoại của nó? Lỡ lừa gạt thì làm sao tôi biết
được.” Nhi có thể tưởng tượng người phụ nữ đang lắc đầu bên đầu dây bên
kia.
”Dạ thưa vì con có việc gấp lắm ạ.”
”Gấp là như thế nào mà gấp?”
”Gấp là vì...” Nhi lưỡng lự, không biết nói làm sao.
”Là vì sao? Cô đang phí thời gian của tôi đó.” Giọng bà ta bực mình.
”Vì...”
”Cô không nói thì tôi cúp máy chứ đừng phí thời gian của tôi.”
Nhi lấy hết can đảm để mà nói ra. “Là vì con của Trung đang bị bệnh nặng và cần được giúp! Con xin bác và Trung hãy cứu lấy dòng máu của mình!”
Phía bên kia, Nhi có thể nghe người phụ nữ đó hét nhỏ rồi không nói nên lời
cứ như bị bóp nghẹt đường thở. Có giọng của một người đàn ông đi đến hỏi thăm. Nhi đoán người đó là chồng của bà. Cũng phải mất vài giây sau Nhi mới nghe bà ấy lên tiếng trở lại.
”Cô...cô nói gì nói lại lần nữa xem?”
Hít một hơi dài, Nhi nói rõ ràng từng chữ. “Vào khoảng sáu năm trước con
trai của bác có quen một người con gái tên Hạ, và đứa bé này đã được
sinh ra bởi mối tình đó. Con của bác cứ nghĩ Hạ đã phá bỏ cái thai,
nhưng thật ra Hạ đã sinh đứa bé. Năm nay đứa bé ấy đã được năm tuổi
nhưng không may mắc phải bệnh ung thư. Đứa bé rất cần được Trung hiến
tuỷ để giữ lấy mạng sống. Con xin bác.”
”Không thể được. Cô có bằng chứng gì mà nói đứa bé nào đó là con của thằng Trung?”
”Khi đi xét nghiệm là sẽ biết ngay thưa bác.”
”Không.” Bà ta nói thẳng thắn. “Xin lỗi, tôi không thể giúp gì được cho cô. Xin đừng gọi điện đến làm phiền chúng tôi nữa.”
”Bác ơi, con năn nỉ bác.” Nhi bắt đầu hoảng loạn. “Bác làm ơn giúp đứa bé ấy, giúp đứa cháu ruột của mình đi.”
”Tôi không thể để một đứa bé tự dưng ở đâu ra phá hoại hạnh phúc của con
trai tôi được. Nó có vợ rồi, vợ nó còn đang mang thai ở tháng thứ sáu
nữa. Cô hãy để vợ chồng nó yên đi.” Nói rồi bà cúp máy rất nhanh. Bốn từ "Nó có vợ rồi" Nhi còn chưa kịp xử lý.
”Sao rồi hả em?” Tú hỏi, lo lắng.
”Anh ta...hắn ta...” Nhi bắt đầu khóc nấc, cảm thấy như mọi hy vọng đều bị dập tắt. “Hắn ta có vợ rồi Tú ơi!”