Nam Sủng Thần Bí, Mỹ Nhân... Cận Thị

Chương 14: Pháo hoa

Tiêu Dao mở mắt, nhìn lại nhìn Y Xảo say ngủ bên cạnh, đầu óc mơ hồ nhớ tới chuyện đêm qua. AAAAAAA....Thật mất mặt, hắn say rượu nói nhảm, còn khóc lóc nữa chứ....Có điều, tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Tâm trạng hắn tốt, hạ nhân trong phủ cũng vui mừng phát khóc.

- Nương tử, mau dậy, giữa trưa rồi.

Tiêu Dao ôn nhu ngồi xổm dưới đất lay lay người nàng.

Y Xảo chậm chạp mở mắt ra, mỉm cười ngọt ngào:

- Sáng an, phu quân.

Bùm! Mặt hắn đỏ đến nổ tung

- Khụ, người đâu, mang nước tới giúp nàng rửa mặt.

- Vâng.

********************

Ngày đầu tiên, Y Xảo phải tới thỉnh an phụ mẫu của Lăng Tiêu Dao. Thanh Trúc giúp nàng vấn tóc, mặc y phục, trang điểm. Y Xảo đeo kính áp tròng, bộ dạng hoa nhường nguyệt thẹn tiến tới đại sảnh.

- Phụ thân, mẫu thân, hai người sáng an.

Y Xảo ngoan ngoãn hành lễ

- Miễn lễ, miễn lễ.- Lăng lão gia cười đến híp mắt nói

- Chà, bọn trẻ các con thật quá "cuồng nhiệt"....Đã trễ như này mới tỉnh.

Lăng phu nhân thâm ý nháy mắt cười

Y Xảo đương nhiên hiểu ý nghĩa trong lời nói của bà, ngượng ngùng gượng cười. Kì thực bọn họ ngủ rất trong sáng nha. Nàng sợ độc tính trong người làm hại hắn, lại thêm thói quen ngủ trễ, cho nên mới gây ra hiểu lầm này.

- Được rồi, về dùng bữa đi.- Lăng phu nhân phất tay áo, cười xán lạn nói

- Dạ

Nàng vội vàng lui xuống, còn ở đây thêm giây phút nào sẽ bị đầu độc chết mất

Sau bữa...ack...trưa, nàng cùng với Lăng Tiêu Dao đi dạo xung quanh hoa viên. Hắn mỉm cười kéo nàng ngồi xuống dưới một gốc đào lớn, ôn nhu nói:

- Nương tử, ta gảy đàn cho nàng nghe.

- Được. - Y Xảo có chút ngạc nhiên, hắn biết dùng cầm?

Giọng hắn trầm ấm, theo tiếng đàn trầm bổng vang lên:

"Anh muốn làm nên một giấc mộng dành cho em

Để lấp đầy những khoảng trống trong con tim ấy

Để những giọt lệ cay đắng kia hóa thành mật ngọt

Anh muốn hái những ngôi sao trên bầu trời kia

Đặt vào đôi mắt em, để anh có thể trông thấy

Để trong khuya vắng em có thể nhìn thấy anh,

Suốt đêm dài đang nhớ về em...."

( Tìm một chữ để thay thế)

Y Xảo ngây ngốc nhìn hắn, nam tử bạch y dưới tán đào gảy đàn. Đào hoa rơi, hắn vẫn như thế, vẫn như lần đầu nàng gặp, thanh cao tựa bạch liên hoa.

- Nương tử, vì sao nàng khóc?

Tiêu Dao hoảng hốt chạy tới, hắn rõ ràng đâu gảy bài gì thê lương lắm đâu

- Ta...khóc? - Nàng vươn tay lên sờ sờ mặt, nước mắt ấm nóng lăn trên má, mặn chát

- Nương tử, có phải ta đàn rất tệ không?

- Không, ngươi đàn hay lắm, ta vui vẻ phát khóc thôi.

Y Xảo mỉm cười, lau đi nước mắt

Tiêu Dao nhìn nàng thật lâu, cuối cùng thở dài:

- Có tâm sự có thể nói với ta mà.

- Không có.

-....

Tiêu Dao kéo nàng ngồi xuống ghế, lại nói:

- Đêm nay Ngưng Bích Quốc có bắn pháo hoa, ta đưa nàng đi xem.

- Ừ, ta rất thích.

Y Xảo vui vẻ cười, lâu rồi nàng chưa nhìn thấy pháo hoa

Đêm xuống, Y Xảo cùng với Tiêu Dao trên một cỗ xe ngựa tiến tới Tiểu điếm đã đặt trước. Tiểu Nhị vừa thấy hai người liền nịnh nọt chạy tới chào hỏi:

- Hai vị đã đặt bàn rồi đúng không ạ? Mời vào, mời vào.

Tiêu Dao kéo nàng ngồi xuống bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy pháo hoa rất rõ.

Pháo hoa nở rộ rực rỡ trên bầu trời, xinh đẹp động lòng người. Không biết vì sao pháo hoa này là pháo hoa đẹp nhất nàng từng được ngắm. Là do bầu trời đêm không có tạp chất thời hiện đại. Hay là Lăng Tiêu Dao hắn, so với pháo hoa còn đẹp hơn, còn rực rỡ hơn?

Thời gian ở bên hắn không còn nhiều nữa rồi, tựa như pháo hoa nở rộ phút chốc rồi tàn lụi...